Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 42: Nữ minh tinh

Điện thoại im lặng 1 phút…5 phút…

Hồ Loạn trùm chăn kín người, chắc là người đã ngủ rồi…

Sáng hôm sau, Trịnh Thế Bân đọc được tin nhắn, lúc đầu còn tưởng là mình bị hoa mắt rồi chứ. Hồ Loạn đối với chuyện tình cảm luôn rất ngốc nghếch, không biết hôm qua ăn phải cái gì mà lại gửi được tin nhắn này. Mà ăn gì cũng được, dù sao bây giờ anh cũng cảm thấy rất vui.

9 giờ sáng, Hồ Loạn đang trên đường đến tổ kịch, lúc nhận được điện thoại vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ, “Alô.”

“Tối qua lúc em nhắn tin thì anh ngủ mất rồi.” Trịnh Thế Bân hơi cười.

Hồ Loạn sửng sốt, giả bộ hồ đồ bảo, “Tin gì cơ? Sao em không biết.” Cậu xoa xoa mũi, thật ngại quá.

“Bạn học nhỏ, em có biết thế này là chơi xấu không hả?”

Hồ Loạn nhìn Tiểu Chu ngồi trước mắt, tỏ vẻ không có gì, đáp lời, “Em rút lại được không?” Bất tri bất giác thấy thật ngượng ngùng, kịch bản trong tay một chữ cũng không vào đầu, chỉ chuyên tâm nghe điện thoại.

“Tin nhắn đã gửi được hơn 10 tiếng rồi, em thử rút lại xem.” Trịnh Thế Bân hạ gióng.

Nghe không ra cảm xúc trong giọng nói. Hồ Loạn cảm thấy người kiêu ngạo như ảnh đế hẳn là sẽ không vì chuyện này mà tức giận.

“Tối qua tự nhiên em không ngủ được…” Hồ Loạn xoắn xuýt, hồi lâu mới không tự nhiên nói ra một câu.

Tiểu Chu tròn mắt liếc liếc, hai tai vểnh lên hòng nghe lén. Đang nói chuyện với người yêu sao? Nhưng sao giọng nói chuyện lại có điểm không thích hợp nhỉ.

Thấy cậu thành thật đáp lời, Trịnh Thế Bân cũng không hỏi lại nữa. Nhìn đồng hồ cũng đoán được cậu đang đi trên đường, không tiện nói chuyện, liền dặn dò vài câu rồi ngắt máy, quay vào phòng thay quần áo.

Hồ Loạn dựa đầu vào cửa kính xe, tâm trạng lâng lâng.

Tiểu Chu cũng lâng lâng không kém, khẩn trương hỏi, “Anh Loạn, anh…vừa nói chuyện với người yêu đấy hả? Lão A không phải đã bảo anh rồi sao, sự nghiệp mới bắt đầu, lúc này không thể yêu đương.”

“Cậu đừng bảo cho anh ấy biết.” Hồ Loạn thản nhiên đáp. Lão A mà biết chuyện nhất định sẽ ầm ĩ một trận.

Lão A sớm đã có mặt ở phim trường, thấy xe đến liền phàn nàn muộn 5 phút rồi. Hồ Loạn bình tĩnh cười trừ. Từ khi có người đại diện, mọi chuyện đều rất thuận lợi. “Sáng nay em ngủ quên, tiểu Chu đã cố lái xe nhanh rồi.”

Tiểu Chu không ngừng gật đầu, “Đúng vậy, suýt nữ thì vượt cả đèn đỏ nữa.”

“Cậu xem có trợ lý nào lại giống như cậu không hả?” Lão A cảm thấy Hồ Loạn quản người thật quá dễ dãi rồi. Trợ lý, nói khó nghe thì chính là người giúp việc, công việc chủ yếu là bưng bê phục vụ, có nghệ sĩ còn chuẩn bị một phòng nhỏ cho trợ lý đến ở chỉ để tiện sai việc.

Ngày trước y cũng là nhìn sắc mặt người mà sống qua ngày.

“Được rồi được rồi, nhanh đi chuẩn bị rồi hóa trang đi.” Lão A khoát tay kéo Hồ Loạn, nhỏ giọng nhắc, “Quay xong sẽ có phỏng vấn. Chuyện xảy ra ở hôn lễ có thể cũng sẽ bị cánh báo chí trêu chọc, lúc phỏng vấn cậu nhớ kiềm chế một chút. Nên nói thế nào thì đến lúc đấy tôi sẽ bảo cho cậu biết.”

Hồ Loạn gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”

Lần đầu tiên đứng trước ống kính cậu bị thất thố không ít. Bây giờ đã thành thạo hơn rồi.

Lúc phỏng vấn, có phóng viên hỏi cậu, “Xin hỏi, anh có cảm thấy chán ghét lúc hôn môi người đồng giới không?”

“Không đâu.” Hơi nhíu mày một chút, Hồ Loạn cười đáp, “Nếu chán ghét thì ngày đó trong hôn lễ của chị Dĩ Văn tôi nhất định đã nôn ra rồi.”

“Vậy anh có cảm thấy kinh tởm với đồng tính luyến ái không?” Phóng viên kia vất vả lắm mới chen lên được lên đằng trước, nên nhất định nắm lấy cơ hội này. Thấy Hồ Loạn không đáp lại, liền nghĩ ngay là cậu chột dạ, bèn tiếp tục hỏi, “Có người chụp được anh với Trịnh Thế Bân có những cử chỉ thân mật lúc ăn cơm, hơn nữa còn có ảnh Trịnh Thế Bân tới nhà anh. Xin hỏi quan hệ của hai người có phải như lời đồn trên mạng không?”

“Anh là phóng viên của báo nào?” Đang định mở miệng phản bác, lại nhớ đến chính mình thật sự là đồng tính luyến ái, nếu bây giờ mà phản bác thì sau này nhất định sẽ bị chửi mắng rất nhiều. Hồ Loạn hơi ngưng lại, “Hóa ra anh làm cho báo Công Chúng chuyên đi viết bài xấu về người khác.”

Lão A theo bản năng tiến lên, chỉ sợ Hồ Loạn tức giận sẽ động tay động chân. Dù sao thì, kiểu người bình thường không hay nói nhiều đến khi tức giận sẽ rất đáng sợ.

“Bọn tôi quen nhau khi đóng chung phim [Mê Thành], sau đó trở thành bạn tốt của nhau. Chỉ là ăn cùng nhau một bữa cơm mà đã bị hoài nghi là đồng tính rồi sao?” Hồ Loạn chủ động lấy bút ghi âm nói trước mặt mọi người, “Quan hệ của bọn tôi rất tốt. Lúc làm việc có ăn cơm với nhau cũng là chuyện thường tình. Không biết vì sao mọi người lại hoài nghi chuyện này.”

“Mọi người ngàn vận lần đừng nghi ngờ chuyện này đấy nhé, nếu không sau này tôi cũng không dám ở chung với các nghệ sĩ khác đâu.”

Ảnh chụp chỉ là một thủ đoạn thôi. Nghệ sĩ lúc nào cũng bị cánh báo chí quây quanh, nếu Trịnh Thế Bân dễ để mất hình tượng như thế thì đã không phất được lên như ngày hôm nay. Chỉ cần không có chứng cứ thì sẽ không có chuyện gì.

“Xin hỏi, nữ chính trong phim là diễn viên An Xán đang rất nổi. Trong lúc quay phim anh có lúc nào từng bị rung động trước cô ấy không?”

“Có chứ. An Xán rất xinh đẹp, nam phụ rất nhiều lúc bị cô ấy mê hoặc.” Hồ Loạn nói dối không đổi sắc mặt. An Xán theo trường phái gợi cảm, kỳ thật nếu cậu là trai thẳng thì cậu sẽ thích người nào thanh thuần một chút, không trang điểm mà vẫn xinh đẹp, chỉ là lời này cậu cũng không dám nói ra.

Phỏng vấn xong, nam nữ chính chụp hình rồi đi cùng nhau. Nhân vật của Hồ Loạn rất ôn nhu, chính là kiểu nam chính trong lòng các fan.

Vì thế lúc phỏng vấn cậu bị hỏi rất nhiều. Xong xuôi, Hồ Loạn nhận lấy chai nướ© ŧıểυ Chu đưa cho. “Về ăn lẩu thôi.”

“A, lại ăn nữa.” Tiểu Chu đi phía sau, “Mấy ngày trước em đi nặng không ra nổi.”

“Ai bảo ăn cay nhiều cơ, đáng đời.”

“Nhưng anh không sợ bị mụn à?” Tiểu Chu đưa tay lên sờ ba cái mụn ở cằm, hơi chạm một chút đã thấy đau.

Hồ Loạn bảo, “Có lẽ là thể chất trời sinh không bị cái này ảnh hưởng.”

Ầy, người đẹp đúng là sướиɠ thật.

Tiểu Chu không thấy lão A ở đây nên bạo gan hỏi, “Anh Loạn, anh thật sự có người yêu à?”

Hồ Loạn cười, “Hỏi một chữ trừ 100 tiền lương.”

Tiểu Chu che miệng, cậu cảm thấy nghệ sĩ nhà mình trong chuyện tình cảm thật không phải dạng vừa đâu, lá gan lớn, lại giấu chuyện thật giỏi.

“Đặt lẩu buổi tối hả anh?”

Hồ Loạn nhìn trời, “Thôi không đặt nữa, đột nhiên lại không muốn ăn nữa.” Nếu khó tiêu thì biết làm thế nào, với cả phim thanh xuân rất chú trọng nhan sắc, một chút rắc rối cũng không thể xảy ra.

Tiện tay cầm quyển kịch bản đọc tiếp. Một ngày cứ thế trôi qua, tổ phim đặt khách sạn cho nghệ sĩ, không phải quá lớn nhưng nhà vệ sinh cũng rất sạch sẽ. Hồ Loạn cả ngày đều nhớ đến người kia, lúc đọc kịch bản cũng không vào đầu được mấy, cậu dụi mắt lầm bầm nói, “Ngủ sớm một chút vậy.”

Tắm xong đi ra thì thấy điện thoại sáng lên một cái, Hồ Loạn ra xem, thì ra là ảnh đế.

[Nếu bây giờ vẫn chưa ngủ thì em có muốn ăn gì không?]

Cậu chỉ là người thường, trong đầu đảo một vòng cũng không nghĩ ra được nhiều món ăn vặt lắm.

[Vằn thắn. Em muốn ăn vằn thắn.]

混沌 = 食物 = Vằn thắn

Trên đường về cậu có thấy một quán ăn vặt, nếu không có tiểu Chu ngăn lại thì cậu nhất định sẽ xuống mua một bát, ăn vừa tiện lại vừa ngon.

Không hiểu ảnh đế hỏi chuyện này làm gì, dù sao cũng khiến cậu cảm thấy thèm ăn. Bình thường giờ này cậu đã ngủ say rồi, bây giờ lại bị cơn đói hành hạ, thật không dễ chịu.

Thật không hiểu nổi, nhóm diễn viên tiểu thịt tươi làm thế nào mà có thể ăn uống điều độ để giữ dáng.

Ví dụ như An Xán.

Đến giờ cơm tối, bốn diễn viên chính ngồi cùng nhau thì An Xán là người ăn ít nhất. Lúc đi qua WC cậu còn nghe thấy tiếng nôn ọe từ WC nữ. WC nam và WC nữ ở đối diện nhau, không muốn nghe thấy cũng khó.

Hồ Loạn chuẩn bị ngủ thì lại nghe được tiếng chuông cửa.

“Hồ Lăng, là tôi đây.”

Hồ Loạn ngẩn ra, gần 11h đêm rồi, An Xán tới đây làm gì?