“35 phút.” Trịnh Thế Bân bình thản tiếp lời, “5 phút cuối cùng mới qua được cửa.”
Hồ Loạn trộm liếc ảnh đế, anh cũng nhớ rõ quá nhỉ…
Liếʍ liếʍ khóe môi, cậu gật đầu, làm như mình vừa mới nhớ ra, “Hình như là 35 phút, trước đó là tôi nhớ nhầm đấy.”
Phần tiếp theo là chơi trò chơi, có lẽ là do không khí ban đầu của chương trình nên tinh thần của mọi người đều rất thả lỏng, chơi trò chơi cực kỳ sung. Sau khi kết thúc chương trình, trán Hồ Loạn đầy mồ hôi. Nếu như không có gì nữa thì cậu có thể về nhà được rồi.
“Anh Loạn, điện thoại anh rung suốt này.” Trợ lý Tiểu Chu cầm điện thoại chạy tới trước mặt cậu.
Hồ Loạn nhận điện thoại đang không ngừng rung lên, là thông báo của weibo. Vừa mới quay xong chương trình giải trí là lượng fan của cậu đã tăng vọt lên, sắp vượt mốc 1 triệu rồi.
Đây là một khởi đầu mới tinh, báo hiệu cho cậu biết là cậu thật sự đã xuất đầu thành công rồi, tuy rằng chương trình vừa rồi có chút “mại hủ”. Hồ Loạn chưa kịp xem phần bình luận thì đã thấy Tưởng Dịch đi ra, cậu vội cất điện thoại đi, “Tạm biệt đạo diễn Tưởng.”
Tưởng Dịch rất hài lòng đối với diễn viên mà ông bạn nhà mình giới thiệu cho, bèn tiến lên vỗ vỗ vai cậu, “Tiếp tục cố gắng. Bộ phim sau tôi sẽ giữ cho cậu một vai.”
Lão A mừng ra mặt, đây quả là cơ hội rất tốt.
Hồ Loạn không nhịn được thầm nghĩ, về nhà phải thắp hương cảm tạ Giời Phật mới được, hạnh phúc đến sao mà bất ngờ vậy trời.
“Cháu sẽ cố gắng ạ!” Cậu gật đầu nói lời cảm ơn với Tưởng Dịch. Mặc kệ là thật hay giả, một câu này của Tưởng Dịch cũng khiến cậu như bay lên mây, đây chính là thừa nhận năng lực của cậu đó.
Xe bánh mì của công ty phái tới vẫn chưa đến. Lão A đành đi về trước với Triệu Dĩ Văn để xử lý nốt công việc. Hồ Loạn và trợ lý tạm thời ở trong phòng nghỉ mà tổ chương trình đã sắp xếp. Hai MC đi ra thấy cậu vẫn còn đó liền chạy lại chụp ảnh chung để đăng lên weibo.
Hai mươi phút sau xe vẫn chưa tới. Bỗng trợ lý của Trịnh Thế Bân đi vào bảo, “Mọi người đi đâu? Anh Trịnh bảo muốn chở hai người đi một đoạn.”
“Không cần đâu. Xe chúng tôi cũng sắp tới rồi.” Hồ Loạn đỏ mặt, không thể làm phiền ảnh đế quá nhiều lần như vậy được.
Đúng lúc này Trịnh Thế Bân lại xuất hiện. Anh dựa người lên tường, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, “Tiện đường mà. Đi thôi.” Nói xong còn ra hiệu cho trợ lý đi lên xách giúp đồ đạc.
Hồ Loạn mất mấy giây ngẩn người vì ý kiến của mình bị phớt lờ, chốc lát sau mới đi theo sau ảnh đế, “Cảm ơn anh Trịnh.”
“Không cần khách khí.” Trịnh Thế Bân đưa cho cậu một cốc trà sữa, bên ngoài còn bọc túi ni lông.
Trời đã vào đông, Hồ Loạn chỉ khoác một chiếc áo lông bên ngoài, tóc vẫn chưa kịp chỉnh trang lại, mấy sợi còn lòa xòa trước trán, sắc mặt hồng hồng. Trịnh Thế Bân híp mắt lại cố che dấu cảm xúc. Lúc đưa cốc trà sữa cho Hồ Loạn, ngón tay như vô tình chạm vào lòng bàn tay cậu mấy cái, anh còn ghé sát vào lỗ tai Hồ Loạn thì thầm, “25 phút.”
Da đầu cậu run lên. Ảnh đế đang nói cái gì thế? Cậu nghe không hiểu.
Hồ Loạn cầm chặt cốc trà sữa ấm, muốn tiêu tan phần nào cảm giác ngưa ngứa ở lòng bàn tay, miễn cưỡng ngẩng đầu hỏi, “25 phút cái gì cơ ạ?”
Thấy phản ứng Hồ Loạn như vậy, Trịnh Thế Bân hơi ngẩn người. Ở phía trước không xa có giăng đèn điện, có lẽ là để trang trí đường nên vẫn chưa thu đèn vào.
Trịnh Thế Bân nhấc bàn tay to lên, nhẹ áp xuống đầu Hồ Loạn, tiếp đó lại chuyển xuống xoa xoa tai cậu, cười, “Ngày đó ngồi đối mặt nhau hết 25 phút.”
Thanh âm khàn khàn dụ người như xuyên thẳng vào tim cậu.
“Vậy sao anh lại nói là 35 phút?” Cậu nghiêng đầu muốn tránh né hành động không bình thường của ảnh đế,
Hồ Loạn ngồi lùi ra một chút, tay che lỗ tai lại. Không nhìn cũng biết, tai cậu nhất định là đã đỏ bừng lên rồi.
Không khí bỗng nhiên trở nên thật ngượng ngùng, đồng chí Hồ Loạn khụ khụ vài tiếng, sao lúc nào cậu cũng bị xấu hổ trước mặt ảnh đế thế này…
“Tôi thích thế.” Ảnh đế cong khóe miệng, có vẻ đang rất vui.
Anh thích là được rồi. Hồ Loạn yên lặng tiến vào trong xe bánh mì. Vừa vào xe liền muốn co người lại đóng ổ trong này luôn. Trong xe với bên ngoài quả là hai thế giới khác nhau mà. Ngón tay lạnh cóng của cậu dần ấm trở lại.
“Cách đây cũng không xa lắm đâu ạ.” Cậu nói địa chỉ nhà cho lái xe biết.
Thế thì nhà Hồ Loạn cách nhà mình cũng không xa lắm. Trịnh Thế Bân nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi, “Cậu đã nhận đóng phim nào chưa?”
Hồ Loạn hút một ngụm trà sữa, thoải mái gật đầu, “Có rồi. Lão A nhận cho em một bộ truyền hình, cũng khá hay.” Mấy ngày trước cậu đã nhận được kịch bản, cũng có cơ hội để trao đổi ý kiến với bên kia rồi. Cậu liền lôi quyển kịch bản ra đưa cho ảnh đế,
Đúng là người thành thật, Trịnh Thế Bân cười khẽ, nhận lấy rồi giở ra xem qua. Hình tượng nhân vật rất giống với Hồ Loạn, vai diễn này chắc hẳn sẽ không quá khó đối với cậu, “Đề tài rất dễ tiếp cận được với người xem. Lão A đang muốn cậu đi bước nào chắc bước đấy đây mà.”
“Thế còn anh Trịnh thì sao? Thời gian tới anh có nhận phim nào không?”
Trịnh Thế Bân đáp, “Cũng là phim truyền hình. Thể loại tình cảm-trinh thám.”
Trợ lý ngồi ghế trước thêm lời vào, “Vai diễn lần này của anh Trịnh cực chất luôn.”
“Trật tự.” Trịnh Thế Bân giương mắt lên ra hiệu.
Hồ Loạn nhìn trợ lý, tỏ vẻ thông cảm. Cậu cũng thích xem phim trinh thám, nhưng mấy năm nay chưa thấy có phim nào có chất lượng cả. Ảnh đế thường không nhận kịch bản vớ vẩn, nhất định phim sắp tới rất đáng mong chờ đây.
Cậu cầm cốc trà sữa ở bên cạnh nhấp một ngụm, chợt phát hiện vị của cốc này lại là cà phê. Cốc của cậu và ảnh đế để ở gần nhau, hơn nữa vỏ ngoài cũng khá giống nhau. Khóe miệng cậu hơi run lên, mặt thoắt trắng thoắt đỏ hỏi, “Anh Trịnh, cốc của anh là…cà phê đúng không?”
“Ừ.” Trịnh Thế Bân thuận tay cầm cái cốc còn lại, tự thắc mắc sao cậu lại có biểu tình kỳ lạ như thế.
“Anh Trịnh…Em nhỡ tay lấy nhầm cốc của anh.” Nói xong câu đó thì đã muộn, ảnh đế đã uống được một ngụm từ cốc của cậu mất rồi.
Hồ Loạn chợt nhớ đến căn nhà không dính một chút bụi bẩn của ảnh đế. Không phải anh ấy là người khiết phích
đấy chứ?! Nghe nói người khiết phích tuyệt đối sẽ không muốn chung đυ.ng đồ với người khác, phải làm sao bây giờ?
Có phải bây giờ anh ấy sẽ đứng lên nhổ ra ngay lập tức???
Trịnh Thế Bân đúng là có hơi sửng sốt, nhưng không hề làm ra hành động mà Hồ Loạn đã tưởng tượng, trái lại chỉ bình thản nuốt xuống rồi bảo cậu, “Đổi lại đi.”
Hồ Loạn ngoan ngoãn cầm lại cốc trà sữa, thầm tự trách chính mình, miệng còn không quên nói, “Thật xin lỗi.”
Trịnh Thế Bân bày ra bộ dáng không để ý, đáp lại, “Không có việc gì.”
“…” Hồ Loạn cứ thế ngồi yên, khi nhìn thấy khu nhà mình thì như được cứu, vội bỏ vỏ cốc trà sữa vào chỗ để rác, chuẩn bị xuống xe.
“Chờ một chút.” Trịnh Thế Bân nhíu mày.
“Dạ?” Hồ Loạn
quay đầu lại hỏi, một chân vẫn còn đang đặt bên ngoài xe.
Trịnh Thế Bân chỉ chỉ vào bên khóe miệng Hồ Loạn. Thấy cậu vẫn còn đang lơ ngơ nhìn, anh bèn kéo cậu vào rồi đóng cửa, ngăn lại những ánh mắt tò mò bên ngoài xe. Anh đưa tay ra nhẹ lau một chút trà sữa vẫn còn lưu lại trên khóe miệng cậu.
Hồ Loạn ngồi đực ra, vẻ mặt vô tội, miệng khẽ nhếch lên.
Khoảng cách thật gần, có thể nhìn thấy được cả lông tơ trên mặt cậu nữa. Cảm xúc trên da cũng rất mịn màng vì cậu không để râu, “Bị dính trên miệng.”
Lão hoàng đế ơiiii, anh nói nhiều thêm mấy chữ cũng không được hả trời?
Hồ Loạn
đành ngượng ngùng cười, đồng thời kéo cái tay đang ở trên mặt mình xuống.
“Em mải uống quá nên quên mất phải lau miệng.” Cảm giác môi bị sờ vào hơi kỳ lạ, cậu theo bản năng vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi.
Trịnh Thế Bân bình thản nhìn cậu, ngón tay vừa chạm vào môi cậu vô thức chà chà vào nhau, “Đi đi.”
“Vâng, tạm biệt anh Trịnh.” Hồ Loạn xoa hai tay vào nhau rồi hà hơi, vì trời quá lạnh nên da mặt bị ửng đỏ lên.
Thực ra Trịnh Thế Bân từ rất sớm đã biết bản thân thích đàn ông, vừa khéo lại chính là kiểu người như Hồ Loạn. Đối
phương ở trước mặt mình lại thường vô tình làm ra những hành động khiến anh hít thở không thông.
Anh không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo mình, lạnh mặt đáp lời, “Ừ, tạm biệt.”
Ngây thơ như một chú thỏ. Mà thỏ thì ai mà chả thích.
Nhất định là do gần đây công việc quá nhiều nên mới bị áp lực đây mà.
Nhưng gần 5 tháng nay cũng chỉ quay có đúng một bộ phim điện ảnh, lượng công việc như vậy hẳn là “rất lớn”?
Càng nghĩ càng quẫn, Trịnh Thế Bân vội đóng cửa xe vào.
Tiếng đóng cửa xe ầm ầm khiến trợ lý và lái xe ngồi ghế trước không nhịn được liếc mắt nhìn nhau. Lái xe hiểu chuyện bèn lái chậm lại, tận lực
biến mình thành một người vô hình trước mặt ảnh đế.