Từ đầu đến cuối Dương Việt Ngôn vẫn không đi, dù sao trong mắt người ngoài, y không chỉ là bạn của Lộ Nhược Bồi, mà còn là luật sư tư nhân bổ nhiệm nhiều năm của Lộ Nhược Bồi, ở lại cũng không có gì quá đáng. Sau khi rời khỏi Tòa thị chính, Lộ Nhược Bồi chỉ nói bốn chữ —— Báo cho Kiến Đình.
Lúc nói ra bốn chữ này, Lộ Nhược Bồi lắc đầu.
Dương Việt Ngôn hiểu ý, lập tức liên hệ với ba Khưu: “Sở trưởng Khưu, tôi là Dương Việt Ngôn, vừa rồi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã đưa thị trưởng Lộ đi điều tra, đoán chừng ngài sẽ nhận được tin tức nhanh thôi. Tôi gọi là vì thị trưởng Lộ nhắc tôi báo cho ngài, đừng làm gì hết, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến ngài.”
Lời nhắc của ba Khưu chỉ sớm hơn người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật một chút, thậm chí suýt không kịp, trong điện thoại ba Khưu nói “nghe được tin tức”, bây giờ nghĩ lại có khi tin tức này cố ý cho ba Khưu nghe được không biết chừng. Với tư cách là bạn tốt nhiều năm, ba Khưu tuyệt đối sẽ có hành động, mà Lộ Nhược Bồi cũng tuyệt đối sẽ không để bạn mình dính líu.
Dương Việt Ngôn cúp điện thoại, tay chân gần như lạnh toát, y biết Lộ Nhược Bồi thuộc kiểu người xảy ra chuyện sẽ chọn cách tự mình đối phó, chỉ là y không ngờ ngày này lại đến thật. Xuống xe theo sát phía sau, Dương Việt Ngôn chỉnh lại cà vạt, sau đó tăng tốc đuổi theo, nếu vậy con đường này sẽ là hai người cùng đi.
Trước cao ốc Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật có hơn mười bậc thang, nào ngờ lên đến giữa chừng, Lộ Nhược Bồi đột nhiên dừng lại, nói bằng giọng khách sáo: “Luật sư Dương, trình tự hiện giờ hẳn là thẩm vấn lần đầu, cậu không cần theo, về nhà sớm đi.”
Dương Việt Ngôn dừng bước, ngay trước mặt người khác, trăm ngàn lời muốn nói chỉ có thể nén thành một chữ “được”. Dương Việt Ngôn thậm chí không nhìn Lộ Nhược Bồi thêm lần nữa, đồng thời không dám chắc Lộ Nhược Bồi có nhìn mình nữa không, y xoay người bước xuống bậc thang, Lộ Nhược Bồi cũng xoay người tiếp tục bước lên.
Hai người từ từ xa nhau.
Căn nhà sáng trưng trên đường Thanh Viên đã đen kịt, cơm nước còn đặt trên bàn, chỉ là không còn hơi nóng nào nữa i. Phí Nguyên tay trái lái xe, tay phải nắm tay Lộ Kha Đồng, anh không nói lời nào, tất cả an ủi đều đặt ở ngón tay dịu dàng vuốt ve mu bàn tay của đối phương.
“… Chắc chắn ba em sẽ không sao,” Lộ Kha Đồng đờ đẫn nhìn đường phía trước, giọng cũng nhẹ bẫng: “Lần đó ba gặp tai nạn nguy hiểm như vậy cũng vượt qua được, liên quan đến mạng người luôn mà… Lần này chắc chắn cũng không sao đâu…”
Nhưng cậu lại nghĩ đến lời Khưu Lạc Dân nói, đôi khi không phải cố ý muốn tham ô, ngồi trên chiếc ghế đó, có rất nhiều điều thân bất do kỷ. Phí Nguyên nắm chặt tay cậu, cuối cùng mở miệng nói: “Lộ Lộ, phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi việc, không có chuyện gì là tốt nhất, nhưng lỡ như có chuyện, chúng ta cũng không được sợ, biết không?”
Lộ Kha Đồng nghẹn một hơi trong cổ họng, ngay cả gật đầu cũng khó khăn. Mỗi tháng Lộ Nhược Bồi đều gửi cậu một khoản tiền tiêu vặt, cho dù cậu đã trưởng thành, cho dù cậu đã tự làm ông chủ rồi. Mặt khác ngoại trừ nhà tân hôn ở đường Thanh Viên và vài căn khác trong thành phố, những tài sản ngoài sáng này có bao nhiêu, cậu chưa từng tính đến, vậy tài sản ngầm có hay không?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Phí Nguyên trầm giọng nói: “Đừng tự nghĩ lung tung, bất luận thế nào cũng sẽ điều tra trước, đã có người tố cáo khẳng định đối phương đã có chuẩn bị, bây giờ quan trọng hơn lo lắng là… giải quyết như thế nào.”
“Ừ, em biết rồi.” Lộ Kha Đồng cắn răng, sau đó rút tay ra tìm di động: “Để em hỏi chú Dương thử xem.”
Bên trong reo vài tiếng, sau khi nối máy, giọng nói bình thản của Dương Việt Ngôn truyền tới. Lộ Kha Đồng hỏi: “Chú Dương, ba Khưu bảo con đến nhà, bây giờ chú đang ở đâu? Chú có ổn không?”
Dương Việt Ngôn im lặng vài giây mới đáp: “Chú biết rồi, lát nữa gặp ở nhà sở trưởng Khưu.”
Bàn cơm nhà họ Khưu đã bày xong trà, mẹ Khưu ngồi cạnh bàn liên tục nhìn đồng hồ, ba Khưu đi tới đi lui trong phòng khách, hút hết điếu này đến điếu khác. Chờ Phí Nguyên và Lộ Kha Đồng đến nơi, đã hơn chín giờ tối.
“Ba Khưu,” Lộ Kha Đồng đè nén nỗi sợ, để mình trông thật bình tĩnh: “Con liên lạc với chú Dương rồi, chú ấy nói lát nữa sẽ qua đây.”
Ba Khưu gật đầu: “Vậy thì tốt quá, chú có lời muốn hỏi, chúng ta đừng quá sốt ruột, cứ từ từ bàn bạc.”
Lát sau Dương Việt Ngôn đến, năm người ngồi trước bàn ăn nói chuyện, mẹ Khưu rót thêm chút trà nóng cho bọn họ, nói: “Luật sư Dương, cậu uống một ly cho ấm bụng đi, sắc mặt của cậu kém quá.”
“Cảm ơn.” Dương Việt Ngôn cười khẽ một tiếng, cố gắng duy trì lễ độ. Uống trà xong, Dương Việt Ngôn hỏi ba Khưu: “Sở trưởng Khưu, ngài nghe được tin tức cụ thể vào lúc nào? Và nghe được từ người nào?”
Ba Khưu thoáng suy tư, trả lời: “Hôm nay họp với lãnh đạo bên quân khu, sau khi tan họp bọn họ nói chuyện phiếm tình cờ đề cập đến. Bọn họ cũng không phải người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, theo lý không thể biết rõ ràng như thế, vì vậy tôi lập tức liên hệ với Nhược Bồi.”
Dương Việt Ngôn không hề chần chờ, nói: “Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật cũng không phải là người rõ ràng nhất, kẻ nào tố cáo mới rõ ràng nhất. Kẻ tố cáo cố ý đề cập đến là muốn ngài nghe thấy, chờ thị trưởng Lộ xảy ra chuyện, ngài sẽ hành động trước tiên, đó cũng là nguyên nhân thị trưởng Lộ nhờ tôi báo cho ngài đừng làm gì hết.”
Ba Khưu đập bàn, nén giận nói: “Đây không phải là chuyện người khôn giữ mình! Bây giờ tình hình điều tra còn chưa được rõ, tôi cũng chỉ có thể ngồi yên chờ, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì, tôi không thể nào không làm gì hết! Đừng hòng bắt tôi nghe mấy lời mê sảng của Nhược Bồi!”
Lộ Kha Đồng siết tay thành đấm đặt trên đùi, đốt ngón tay cũng trắng bệch, cậu nhìn Dương Việt Ngôn như cầu cứu, hỏi: “Chú Dương, chú là luật sư, chú cảm thấy chuyện này ba con sẽ bị thế nào?”
“Bây giờ chú cũng không biết nói sao.” Dương Việt Ngôn nhớ lại trên bậc thang, nét mặt và lời thoại khách sáo giữa mình và Lộ Nhược Bồi, nhất thời rệu rã cả người: “Theo tình hình trước mắt, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật nhận được tố cáo rồi lập hồ sơ điều tra, ba con bị đưa đi tiến hành thẩm vấn lần đầu, những việc này đều nằm trong quá trình thẩm tra kỷ luật của nội bộ Đảng, không phải trình tự tư pháp, vậy nên chú cũng không thể tham dự.”
Phí Nguyên im lặng nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng, nói: “Chỉ biết đối phương là người của quân khu, tài liệu mà bọn họ đem đi tố cáo, chúng ta cũng không nắm rõ lắm, vì thế phải tính đến kết quả xấu nhất, sau đó hẵng nghĩ nên làm thế nào.”
Trước đó văn kiện sửa đường đưa xuống đã thấy đầu mối rồi, đường Tú Lâm là cục đá cứng, vì có sở nghỉ hưu của quân khu mà bao năm qua không tài nào dỡ được, đối phương làm được chứng tỏ rất có vị thế trong quân khu, chí ít quân hàm không thấp.
Lòng Lộ Kha Đồng chùng xuống, cảnh sát sợ quân đội, hơn nữa ba Khưu sắp về hưu rồi, mấy năm qua đã từ từ tản quyền, bọn họ còn bao nhiêu ưu thế và sức mạnh đây?
“Lộ Lộ, con hãy nghe chú nói.” Dương Việt Ngôn nhìn về phía Lộ Kha Đồng, sắc mặt nghiêm túc: “Làm người đứng đầu nhiều năm như vậy, ba con có vô số cơ hội để lên cao, nhưng ba con không làm thế. Với năng lực của ba con, vị trí này hẳn chỉ là ván cầu chứ không phải giới hạn cuối cùng. Vì vậy trên con đường này, rất nhiều kẻ đỏ mắt muốn leo lên cao đều bị ba con chặn lại, ba con ảnh hưởng đến lợi ích của người khác. Mọi người bàn bạc nhiều như thế cũng chỉ vòng quanh việc đối phương giở trò ngáng chân, chứ không đề cập đến việc tài sản của ba con có thật sự là nguồn gốc của vấn đề hay không. Nếu như cuối cùng kết quả điều tra là khẳng định, con có thất vọng với ba con không?”
“Thất vọng ư?” Lộ Kha Đồng nhìn vào mắt Dương Việt Ngôn, tuy hơi thất thần nhưng giọng điệu lại kiên định tuyệt đối: “Ai thất vọng với ba cũng được, chỉ có con là không, con cũng sẽ không làm thế. Mặc kệ đúng hay sai, trong lòng con ba luôn là người tốt, vĩnh viễn không thay đổi.”
Dương Việt Ngôn như thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra dự tính xấu nhất là không còn cách nào cứu vãn được, nhưng nếu ba con nghe được mấy câu này của con chắc chắn sẽ vui lắm, cảm thấy chuyện gì cũng không đến nỗi tệ.”
Lộ Kha Đồng lại càng thêm khó chịu, nói như lẩm bẩm: “Tại sao không đi lên cao, vậy sẽ không bị người ta đối phó rồi.”
Dương Việt Ngôn nghe vào tai, nhưng không lên tiếng.
Bên kia, Lộ Nhược Bồi nhận thẩm vấn ở Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, ông còn chưa ăn cơm chiều, bụng rất đói, trà trong tách cũng uống không trôi. Lãnh đạo Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật là một trong những người quen của Lộ Nhược Bồi, còn từng cùng nhau luận bàn cờ vua, chính là người khi đó Lộ Nhược Bồi đi qua bắt tay, tên Đường Trí Trung.
“Thị trưởng Lộ, mấy hôm trước bên chúng tôi nhận được thư tố cáo, sau đó thành lập tổ điều tra ngay trong ngày, dẫn anh tới là để tiến hành thẩm vấn theo trình tự, có điều về mặt riêng tư chúng ta vẫn được xem là bạn bè, vì vậy không cần căng thẳng.”
Lộ Nhược Bồi cười nhã nhặn, những gì Đường Trí Trung nói đã tiết lộ đủ thông tin. Sau khi nhận được tố cáo, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật phải viết báo cáo điều tra sơ bộ, lập hồ sơ xin chỉ thị, xin chỉ thị được duyệt còn phải phát thư quyết định, cuối cùng mới thành lập tổ điều tra. Mà Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật nhận được thư tố báo đã thành lập tổ điều tra ngay trong ngày, hiển nhiên không phải vì Lộ Nhược Bồi đặc biệt, mà là vì người tố cáo quá có địa vị.
Đường Trí Trung nói: “Chúng tôi đã tiến hành điều tra hạch toán tài sản của anh, giá trị của mấy phần bất động sản đều hơn mười triệu, trong đó căn nhà ở đường Thanh Viên do con trai anh đứng tên là vợ cũ của anh mua, nhưng mà tháng nào anh cũng gửi một khoản tiền cho cô ấy, con số rất khả quan, mười năm qua chưa từng gián đoạn.”
“Nói nghiêm túc một chút, là tiền cấp dưỡng.” Lộ Nhược Bồi mười ngón giao nhau đặt trên bàn, sắc mặt như thường, chỉ là ông bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn, may là lúc trước mua nhà với danh nghĩa của Ôn Ngưng, khi đó ông đã nghĩ, nếu thật sự có ngày không may, Lộ Kha Đồng cũng còn một chốn an thân gió thổi không lay.
Lộ Nhược Bồi chủ động mở miệng, giọng điệu không như mọi ngày: “Thẩm vấn quá tốn thời gian, để tôi chủ động nói rõ trước đi, hẳn là các anh đã tra được hướng chảy chính của tài sản của tôi. Mỗi tháng gửi tiền cho Dương Việt Ngôn luật sư Dương bởi vì cậu ấy là luật sư tư nhân của tôi, đó là tiền thù lao. Mỗi tháng gửi tiền cho Ôn Ngưng bởi vì cô ấy là vợ cũ của tôi, đó là tiền cấp dưỡng. Còn có một khoản không nhỏ gửi cho con tôi, cái này ngại quá, tôi rất cưng chiều con trai.”
Mỗi khoản tiền đều có căn cứ, đối phương im lặng suy tư, không dây dưa nữa. Hai tay giao nhau vẫn không buông ra, Lộ Nhược Bồi còn âm thầm chống một hơi.
Đường Trí Trung bỗng nhiên cười một tiếng, hỏi tiếp: “Nói rõ khoản tiền tiết kiệm kếch xù mà anh gửi ở hai ngân hàng lớn luôn đi?”
“Cái này, tôi cảm thấy không cần phải nói rõ.” Lộ Nhược Bồi cười nhạt, như đã sớm lường trước: “Tiền đặt quang minh chính đại ngay trước mặt còn cần nói rõ sao? Hay là các anh không tra được nguồn gốc vấn đề, cho nên cần tôi nói rõ? Tôi chỉ có thể nói rằng, đó là tiền tôi để dành.”
Đây là chuyện lòng người tự hiểu, người địa vị cao có quyền thế, con đường để kiếm tiền nhiều vô kể, chỉ có kẻ tham lam tột độ mới chọn tham ô nhận hối lộ. Đường Trí Trung đặt tay lên tài liệu ma sát, như thể đang suy tư điều gì. Thật ra quan chức cấp bậc này, thu nhập không trong sạch rất nhiều, những chuyện mờ ám tra không ra đầy rẫy, mượn danh nghĩa công trình vơ vét tiền, hoặc âm thầm cùng bên hợp tác làm việc lợi cho đôi bên cũng chẳng có gì lạ. Im lặng một lát, Đường Trí Trung hỏi bằng giọng chán nản mang tính thủ tục: “Nguồn gốc số tiền tiết kiệm kếch sù của anh có phải có liên quan đến bên hợp tác của Tòa thị chính không?”
“Tôi phủ nhận, điều này cần chứng cứ, nếu chỉ là nghi vấn đơn thuần tôi cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.” Lộ Nhược Bồi khẽ gật đầu: “Hơn nữa quan hệ nhân quả của anh sai rồi, chính vì bọn họ do Tòa thị chính chọn nên mọi mặt đều có đảm bảo và đáng tin cậy, dù gì tôi cũng không phải nhận tiền làm việc, tự tôi xét duyệt chắc chắn đáng yên tâm, mấy năm qua những công trình lớn nhỏ do tôi phụ trách chưa từng xảy ra vấn đề chính là minh chứng tốt nhất. Vẫn là câu đó, nếu có chuyện chắc chắn các anh đã tra được, không phải sao?”
Kinh doanh mấy chục năm đã dệt ra một tấm lưới chặt chẽ, dẫu cho đυ.c một lỗ nhỏ rình lén, bên trong vẫn có cành nhánh giăng khắp nơi chống đỡ, còn Lộ Nhược Bồi ẩn núp ở trung tâm phía sau lớp cành nhánh ấy. Không chỉ riêng mình ông, bất kỳ người nào có chức vị cũng sẽ giăng một tấm lưới quanh thân mình, nhưng xưa nay những người bị bại lộ đều là cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Đường Trí Trung chỉ im lặng một lát, sau đó khép lại tài liệu điều tra mỏng dính.
Sau nửa đêm, Lộ Nhược Bồi nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, ăn khuya với Đường Trí Trung, hai người đều có chút uể oải, lúc này hiếm khi được thả lỏng một lát. Đường Trí Trung cười nói: “Dạo trước anh còn nói được tặng một bộ cờ vua cổ, bảo tôi khi nào rảnh luận bàn với anh, ai ngờ đến khi gặp nhau lại thành ra thế này, quả là chuyện đời khó đoán.”
“Tôi còn chưa cảm khái đây, anh đã than thở trước rồi.” Lộ Nhược Bồi thuyên giảm cơn đói, sắc mặt cũng thả lỏng hơn.
“Quả thật có hơi hoang đường, giống như làm cho người ta thấy vậy.” Đường Trí Trung hạ giọng: “Tôi cũng không tiện nói gì, nhưng trong lòng anh hẳn đã rõ rồi, chuyện Tòa thị chính các anh tôi cũng không rõ lắm, chỉ muốn nhắc anh đừng quá cố chấp.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Lộ Nhược Bồi nâng tách trà lên kính Đường Trí Trung một ly.
Nội dung tố cáo và sự thật từ điều tra thực tế chênh lệch khá xa, Lộ Nhược Bồi có thể thản nhiên đối đáp cũng vì có phần nắm chắc, sở dĩ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật chưa đủ chứng cứ đã hấp tấp lập hồ sơ thẩm vấn cũng vì đối phương gây áp lực thôi. Quan trọng hơn là, cho Lộ Nhược Bồi biết thế lực đôi bên cách xa thế nào, chuyện này đã kết thúc, tốt nhất nên chịu thua nhường đường.
Dương Việt Ngôn và Lộ Kha Đồng nhận được tin đã là hai ngày sau, Lộ Nhược Bồi rời Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật không về nhà mà đến thẳng Tòa thị chính. Phòng họp Tòa thị chính đóng kín cửa, bên trong đang mở họp, Lộ Nhược Bồi đẩy cửa đi vào, bước đến vị trí hàng đầu trước ánh nhìn soi mói của mọi người, ngồi xuống hắng giọng nói: “Tất cả như cũ.”
Họp xong, bí thư thứ nhất và vài cấp dưới báo cáo công việc trong văn phòng, trọng điểm là thảo luận thủ tục điều chức của người nối nghiệp. Lộ Nhược Bồi muốn người bên dưới bắt đầu trước thời hạn, còn phải chú ý đến từng hệ quả kéo theo.
Sau khi bàn giao công việc, mọi người lục tục ra ngoài, chờ khi bóng lưng người cuối cùng biến mất ở cửa, Lộ Nhược Bồi nhìn cửa từ từ đóng lại, mà khi còn một khe hở hẹp, cửa thình lình bị người đẩy ra.
Dương Việt Ngôn đứng đằng kia, hỏi: “Thị trưởng Lộ, có tiện nói đôi câu không?”
Văn phòng lại chỉ còn hai người họ, hệt như đêm hôm đó. Lộ Nhược Bồi kể hết chi tiết điều tra một lần, Dương Việt Ngôn lẳng lặng lắng nghe, chờ Lộ Nhược Bồi nói xong, Dương Việt Ngôn cau mày hỏi: “Này là gì đây? Hài kịch à?”
“Anh không thích phản ứng này của em lắm, lẽ ra nên là a di đà phật chứ?” Lộ Nhược Bồi nhìn đồng hồ đeo tay, chuẩn bị về nhà: “Hôm đó hẹn ăn cơm chung mà chưa ăn được, trưa nay bù lại đi, buổi chiều còn có thể ngủ một giấc.”
Dương Việt Ngôn đứng dậy theo, nét mặt vẫn nặng nề như cũ, đối phương dùng việc tham ô nhắm vào Lộ Nhược Bồi không có kết quả, lẽ nào cứ kết thúc như thế? Nếu chỉ vì cảnh cáo, vậy không nắm thóp làm sao có thể khiến Lộ Nhược Bồi chịu thua?
“Đi thôi.” Lộ Nhược Bồi đi tới cửa, đang chuẩn bị mở cửa, quay đầu lại phát hiện Dương Việt Ngôn còn đứng yên tại chỗ.
“Nhược Bồi.” Dương Việt Ngôn thật sự không tài nào yên tâm được, thậm chí còn vô cùng hoang mang, y nhỏ giọng nói: “Anh ôm em một lát được không.”
…
Phí Nguyên và Lộ Kha Đồng một mực ở nhà chờ, gần một giờ trưa cuối cùng Lộ Nhược Bồi và Dương Việt Ngôn đã về. Từ lúc Lộ Nhược Bồi vào cửa, Lộ Kha Đồng đã bám sát, nào lấy túi lấy áo khoác, nào nói nhảm làm nũng, chờ Lộ Nhược Bồi kể rõ sự việc, cậu vội nói: “Tại sao phải đối nghịch với bọn họ? Bây giờ ba xuống đài ngay không được sao?”
Lộ Nhược Bồi phất tay: “Con tưởng là công nhân bình thường nghỉ việc à, làm gì đơn giản vậy.”
Lộ Kha Đồng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn Lộ Nhược Bồi ăn cơm, nói: “Con không biết đơn giản hay phức tạp, con chỉ biết là người ta chướng mắt ba, tình huống bất lợi với ba, ba buông tay sớm một chút như ba Khưu, bớt sức bớt lo không tốt sao?”
Lộ Nhược Bồi nói: “Con để ba ăn ngon miệng là ba bớt lo rồi.”
Phí Nguyên kéo Lộ Kha Đồng lên lầu, trên bàn cơm chỉ còn Lộ Nhược Bồi và Dương Việt Ngôn ngồi đối diện nhau. Dương Việt Ngôn không có khẩu vị gì, hồi lâu không động đũa, y bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Tại sao anh chỉ làm thị trưởng?”
“Cái gì?”
“Mấy năm qua, anh có nhiều cơ hội như vậy, nhưng vì sao chỉ dừng bước ở thị trưởng? Ngồi lâu trên chiếc ghế này còn gian nan gấp bội ngồi trên vị trí kinh doanh cao hơn, thế nên nguyên nhân vì đâu?”
Lộ Nhược Bồi ăn một ngụm cơm lớn: “Sao tự dưng lại hỏi vậy, cơm cũng không lo ăn, đồ ăn lạnh ngắt rồi.”
Cơm nước xong, Lộ Nhược Bồi đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Lộ Kha Đồng vẫn còn nhiều lời chưa nói, cứ lải nhải suốt buổi, khoảng gần bốn giờ, dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa.
“Có phải ba Khưu không?” Lộ Kha Đồng chạy xuống mở cửa, ngoài cửa lại là những người xa lạ, cậu hỏi: “Mấy người tìm ai?”
Người đứng trước nhất nói: “Chúng tôi là người của Viện kiểm sát, mời Lộ Nhược Bồi thị trưởng Lộ theo chúng tôi về hợp tác điều tra.”
“… Tại sao? Có phải nhầm lẫn rồi không?” Lộ Kha Đồng tức khắc ngẩn ra, ánh mắt cũng trở nên do dự, cậu xoay người thấy Lộ Nhược Bồi và Dương Việt Ngôn đã xuống tới, Phí Nguyên cũng đã đi đến sau lưng cậu.
Lộ Nhược Bồi chào hỏi người của Viện kiểm sát, người của Viện kiểm sát cũng nói lý do, trong hai ba câu đơn giản, có một câu phảng phất như vẫn vang vọng trong nhà, mà Lộ Nhược Bồi và Dương Việt Ngôn cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.
“Chúng tôi mời ngài hợp tác điều tra về vụ án của Ôn Hạc Lai hai mươi năm trước.”
*Hồi trước mắt lé nhìn sót chữ Lai nên chỉ ghi Ôn Hạc, giờ đính chính lại là Ôn Hạc Lai nha…
Lộ Nhược Bồi nhìn thẳng vào đối phương, giọng trầm thấp: “Lộ Lộ, lấy áo khoác cho ba, ba phải ra ngoài một chuyến.”
Lộ Kha Đồng im lặng lên lầu lấy áo khoác, sau đó mặc cho Lộ Nhược Bồi. Chờ cài xong nút buộc, Dương Việt Ngôn vẫn luôn đứng sau Lộ Nhược Bồi bước lên một bước, nói bằng giọng không lớn không nhỏ: “Tôi là luật sư đại diện của thị trưởng Lộ, nếu tiếp theo phải đi trình tự tư pháp, tôi yêu cầu được theo suốt quá trình.”
Biến cố đến quá nhanh, câu “tất cả như cũ” của Lộ Nhược Bồi mới nói ra miệng vài tiếng đồng hồ thôi, đối phương đã đi nước cờ thứ hai. Bọn họ cũng không ngờ rằng, chuyện cũ năm xưa này sẽ có ngày bị nhắc đến, bị moi ra.
Lộ Nhược Bồi lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi sắp xuống đài rồi, hợp đồng của chúng ta hiển nhiên cũng sắp kết thúc, mấy năm nay luật sư Dương vất vả rồi, cứ đến đây thôi, tôi quyết định hủy hợp đồng trước thời hạn.”
Cổ họng Dương Việt Ngôn khô khốc: “Không, em không đồng ý.”
“Xin lỗi, tôi nhắn nhủ vài câu với người nhà rồi đi được không?” Lộ Nhược Bồi hỏi người của Viện kiểm sát, đối phương gật đầu đồng ý rồi lùi xuống bậc thang ngoài cửa chờ. Lộ Nhược Bồi khép cửa, đi về phía Lộ Kha Đồng và Phí Nguyên: “Không cần lo lắng, cứ làm việc và sinh hoạt như bình thường, không cần phải sợ, nhớ chưa?”
Phí Nguyên đáp lời, Lộ Kha Đồng cũng khẽ gật đầu một cái, sau đó cả hai đi vào nhà, để Lộ Nhược Bồi và Dương Việt Ngôn tiện nói chuyện. Dương Việt Ngôn cụp mắt, nói: “Đáng giá ư? Anh sợ em bị liên lụy? Ai cần anh quan tâm.”
“Hủy hợp đồng trước thời hạn không phải do một mình anh định đoạt, em không đồng ý. Nếu không qua được chuyện này em sẽ lên toà với anh, hay là anh muốn trực tiếp nhận tội?”
“Có phải anh còn muốn bảo em làm bộ mình trong sạch, nói mình không biết gì cả, sau đó mình anh ôm hết? Anh khỏi cần phải nghĩ, người biết chuyện chỉ có anh và em, ngay cả Ôn tiểu thư cũng không rõ, trừ phi em mất trí nhớ.”
“Việt Ngôn,” Lộ Nhược Bồi đi tới trước cửa, đưa lưng về phía Dương Việt Ngôn: “Anh chưa trả lời vấn đề em hỏi lúc ăn cơm, bây giờ trả lời hy vọng vẫn chưa muộn. Ngồi trên chiếc ghế này nhiều năm như vậy, anh thường xuyên nghĩ, phấn đấu đến đây thật sự là điểm cuối cùng sao? Đáp án dĩ nhiên không phải, nhưng anh không muốn lên cao hơn đi xa hơn, cho dù cản đường người khác cũng được, cảm thấy tẻ nhạt cũng được. Bởi vì đôi khi chức quan tựa như gông xiềng, trói tay trói chân anh mọi lúc, chẳng hạn như lúc muốn gặp em, muốn cùng em đi bên đường.”
“Việt Ngôn, xin lỗi.” Dứt lời, Lộ Nhược Bồi mở cửa đi ra ngoài.