[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 141

Bởi vì đã sớm dự đoán được Mary Rendell sẽ xảy ra chuyện, Phàn Triệu vẫn chưa để nhân viên tổ tiết mục đi lên tàu chữa bệnh, cũng không để camera quay được bất luận hình ảnh huyết tinh quỷ dị gì. Người tham diễn khác và người xem chỉ biết là Mary bị bệnh, nhưng không biết tình huống cụ thể của cô. Dùng kỹ thuật khắc long trọng tố lại một cái lưỡi cũng không khó, chỉ mong sau khi cấy ghép thành công vị thiên hậu này có thể quản được miệng mình, nếu không nhất định sẽ trở thành khách quen của bệnh viện.

Nhìn tàu bay đưa người về thủ đô tinh, Cơ Trường Dạ giống như không có việc gì mà nói, “Rendell tiểu thư bởi vì bệnh không thể tham gia lần mạo hiểm này, chúng ta xuất phát đi. Mong cô ấy sớm ngày khôi phục.”

“Mong cô ấy sớm ngày khôi phục, A-men.” Vài tín đồ chúa cứu thế khoa tay múa chân làm một thủ thế “thượng đế phù hộ”.

Thượng đế cứu không được cô ta đâu. Hữu Xu hơi hơi cúi đầu, miễn cho má lúm đồng tiền bị người khác phát hiện. Cậu dán cho mình những lá bùa ngự phong, trừ tà, khinh thân để dễ dàng đi đường, sau đó làm bộ như mười phần cố sức mà rơi ở phía sau đội ngũ. Người dẫn đội đổi thành siêu sao công phu Curott, mà Cơ tướng quân chuyên môn phụ trách vấn đề an toàn của mọi người. Phải biết tinh cầu MH9980 là khu vui chơi của dã thú, không đề cập tới bạo long, bá vương long nặng mấy tấn, dù chỉ là một con độc trùng nho nhỏ cũng có thể lấy mạng mấy siêu sao này.

Hôm nay chỗ đóng quân dã ngoại là thung lũng cách hơn năm mươi km, ở giữa phải xuyên qua một khe núi, vượt qua một vực sâu, lướt qua vài đỉnh núi cao, nhiệm vụ mười phần gian khổ. Hữu Xu một đường đi một đường quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện rất nhiều thực vật đều từng xuất hiện trong «dược kinh», là nguyên liệu tốt để luyện đan, vì thế thật cẩn thận đào ra thu vào hầu bao. Mọi người thế mới biết, hóa ra mảnh vải bị cậu cột vào bên hông đúng là vật phẩm không gian, thật là nguyên thủy.

“An Hữu Xu, cậu không có tiền mua ba lô sao?” Ruth giống như khờ dại hỏi. Sau khi Dị Quỷ thức tỉnh, phóng viên đã sớm đào ra của cải của An Hữu Xu, cậu ta là kẻ nghèo nàn ngay cả cơm cũng không ăn được, tất cả điểm tín dụng đều bỏ ra mua cơ giáp và mô hình cơ giáp. Nhưng mà cậu ta lại là phế vật thể chất F, ngay cả cơ giáp sơ cấp cũng không thể khống chế.

Hữu Xu không phản ứng cô ta, trên thực tế ngoại trừ chủ tử, cậu không muốn phản ứng bất luận kẻ nào ở đây. Cậu lấy bình thủy tinh ra, đem một con phi trùng màu đỏ tươi mới vừa bắt được nhét vào. Không biết Curott là cố ý hay là vô ý, lại càng chạy càng nhanh, không chút để ý năng lực thừa nhận của mọi người. Thể chất của hắn là B+, nếu không phải mắc chứng mẫn cảm phóng xạ, đã sớm mộ binh nhập ngũ.

“Curott anh chậm một chút đi! Tôi theo không kịp!”

“Curott, chúng ta còn có thời gian, không cần vội như vậy!” Không ít người bắt đầu oán giận.

“Tướng quân, chân em đau.” Tuỳ thời sẽ đến, Hữu Xu lập tức chạy đến trước mặt chủ tử, hết sức bày ra biểu tình “chịu tra tấn lại kiên cường ẩn nhẫn”.

Cơ Trường Dạ vẫn luôn chờ đợi quốc vương đại nhân “lâm hạnh”, thoáng nhìn hai má hồng nhuận và cái trán chưa thấm mồ hôi của cậu, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng. Quốc vương đại nhân thật không biết nói dối, nhưng hắn rất thích ý bị lừa gạt, mệnh lệnh Curott, “Nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát. Làm người dẫn đội phải suy xét đến năng lực thừa nhận của tất cả các thành viên, không phải tất cả mọi người đều có thể đạt tới thể chất B+.”

Curott giống như bừng tỉnh đại ngộ, khi gục đầu xuống lại cong khóe miệng. Nói thành thật, tướng quân trong hiện thực một chút cũng không giống tưởng tượng của hắn. Hắn cho rằng đối phương là quân nhân thiết huyết mà lại lãnh khốc, kết quả lại phát hiện bất quá chỉ là đồ ngu bị mỹ sắc mê hoặc. Ngay cả phế vật mà hắn ta cũng chướng mắt, đối phương lại xem là bảo bối, chiến thần đế quốc thật sự rất làm người ta thất vọng.

Cơ Trường Dạ chưa bao giờ để ý đánh giá của người ngoài đối với mình. Con người một khi đứng ở đỉnh núi sẽ rất khó đồng cảm với người thường, nói vậy hẳn quốc vương đại nhân cũng giống thế. Nói cho cùng bọn họ mới là người cùng một thế giới, những người khác thì sống ở một thế giới khác. Hắn tự tay cởi giày của quốc vương đại nhân, nhìn bàn chân trắng trắng nộn nộn của cậu, nhướn mày nói, “Chỗ nào đau? Tôi giúp em xoa một chút?”

Hữu Xu lập tức nhăn chặt mày rêи ɾỉ, “Đều đau, đứng cũng không vững.”

Được rồi, em nói đứng không vững, vậy liền đứng không vững đi. Cơ Trường Dạ ngăn chặn ý cười đầy ngập, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve cho cậu. Khung xương thiếu niên tinh tế lại không ít thịt, sờ lên mềm mại giống như quả bơ, Cơ Trường Dạ chỉ xoa nhẹ trong chốc lát liền vừa nóng vừa khát, hận không thể đem đối phương một ngụm ăn luôn.

“Tướng quân, tôi cũng đau chân.” Vài vị nữ minh tinh sôi nổi cởi giày, đem bàn chân nổi đầy bọt nước lộ ra.

Khán giả ở trước máy truyền tin lòng đầy căm phẫn bình luận: “Đây mới là thật sự bị thương, chỗ nào giống An Hữu Xu làm bộ làm tịch. A, hình như có chỗ nào đó không đúng! An Hữu Xu không phải thể chất F sao? Sao một chút bọt nước cũng không mọc? Chẳng lẽ mấy vị minh tinh còn không bằng cậu ta?”

“Tôi cảm thấy có khả năng cậu ta thật sự bị thương, thương trong xương cốt.” Có người suy đoán.

“Thương tổn đến xương cốt thì tốt nha! Hy vọng như thế cậu ta sẽ bởi vì bị thương mà rời khỏi. Dựa vào cái gì Mary vừa đến đã bị đuổi về, mà cậu ta lại hoàn hảo tham gia quay phim. Đến tột cùng Mary bị bệnh gì, sao tổ tiết mục vẫn không phát thông báo?” Đề tài lập tức chuyển dời lên trên người Mary Rendell.

Sau khi nhóm nữ minh tinh triển lãm lòng bàn chân mọc đầy bọt nước, vài vị nam minh tinh cũng chịu không được nỗi khổ, cởi đôi giày như vòng kim cô ra. Hữu Xu nhìn người khác, lại nhìn mình, hai má chậm rãi đỏ lên, nhưng cũng không đem hai chân rút ra khỏi ngực chủ tử, mà là dùng áo khoác che lại. Nhìn không thấy có thể làm bộ mình cũng bị thương rất nặng, không sai, cậu chính là cơ trí như vậy đó.

Cơ Trường Dạ thiếu chút nữa áp chế không được ý cười nảy lên cổ họng, một mặt cảm thán quốc vương đại nhân còn đáng yêu hơn ngàn vạn lần trong tưởng tượng, một mặt mượn áo khoác che lấp, dọc theo mắt cá chân thon gầy của cậu đυ.ng đến cẳng chân thịt mềm nộn nộn.

Hai người không hổ là đời đời tình lữ, trên phương diện nào đó luôn hợp rơ như vậy.

Nhóm siêu sao oán giận nửa ngày cũng không được nửa ánh mắt của tướng quân, ngược lại nhân viên chữa bệnh đi theo hợp thời cung cấp thuốc phun ngoại thương cho bọn họ. Đâm thủng bọt nước lại phun một cái, làn da lại khôi phục như lúc ban đầu, mọi người không lấy cớ nghỉ ngơi nữa, đành phải tiếp tục đi, rốt cuộc đến doanh địa kịp trước khi bầu trời tối đen.

Nhiệm vụ thứ nhất tổ tiết mục ban phát là xây nhà gỗ, người tham diễn không hoàn thành chỉ có thể ngồi ngoài trời chấp nhận một đêm. Ở tinh cầu nguyên thủy quá nhiều độc trùng, mùi vị thống khổ kia có thể nghĩ. Mọi người lập tức hừng hực khí thế bắt đầu làm, Hữu Xu lại đông nhặt một nhánh cây, tây nhặt một bó cỏ dại, dư quang khóe mắt gắt gao nhìn chằm chằm chủ tử, ý đồ mười phần rõ ràng.

Đầu quả tim Cơ Trường Dạ ngứa ngáy, xoay người cười trộm trong chốc lát mới bắt đầu tăng tốc. Hắn hoàn toàn không cần công cụ, một đôi tay hữu dụng hơn so với bất luận lưỡi dao sắc bén nào, chỉ tốn ngắn ngủn mười phút liền tạo ra một căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo, dưới ý bảo của người chủ trì mà nói, “Hiện tại đưa nhiệm vụ thứ hai cho mọi người. Trên tinh cầu này có một loại mỹ thực cao cấp nhất tên là kiến vương thú, ai có thể bắt nó mang về liền có tư cách cùng tôi ăn tối và cùng ở nhà gỗ. Sơn cốc phía trước là nơi đàn kiến tụ cư, mọi người có thể xuất phát.”

Hữu Xu cầm lấy hầu bao chạy nhanh, tựa như nghĩ đến cái gì vội vàng xoay người, hai tay giơ lêи đỉиɦ đầu làm một hình trái tim, lời nói ra so với mật còn ngọt hơn, “Tướng quân em yêu anh, đêm nay anh là của em.”

Thượng đế, trái tim của tôi sắp bùng nổ rồi! Vì sao quốc vương đại nhân lại đáng yêu như thế, nhiệt tình như thế. Cậu ấy quả thực là tình nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới! Cơ Trường Dạ làm bộ bất đắc dĩ đỡ trán, trên thực tế đầu đã sung huyết, hận không thể đoạt lấy máy hô hấp của nhân viên chữa bệnh, hít mấy hơi không khí.

Đám người Phàn Triệu nấp ở phía sau tổ làm phim, cười đến sắp đau sốc hông. Lúc quốc vương đại nhân xử người thì lực sát thương so với từ trường gió lốc còn đáng sợ hơn, không biết tướng quân có thể thừa nhận mấy lần. Nếu đây là game toàn tức, thanh máu của hắn chỉ sợ đã trống rỗng đi?

Hữu Xu kɧıêυ ҡɧí©ɧ xong bỏ chạy là người đầu tiên tới điểm đến. Trước mắt là một mảnh sa mạc hoang vu, bởi vì kiến thú tàn sát bừa bãi mà không có một ngọn cỏ, từng cồn cát đứng vững ở phương xa, không ngừng có kiến thú rậm rạp ra vào. Mỗi một cồn cát đều cất giấu một kiến vương thú, chúng nó được ngàn vạn con kiến thợ bảo hộ. Trong miệng kiến thợ chẳng những mang kịch độc, còn có thể phun ra axit đặc ngay cả thép tấm cũng có thể hòa tan. Dưới tình huống không có bất luận công cụ gì hỗ trợ mà đào kiến vương thú ở chỗ sâu trong cồn cát ra, đó quả thực là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Hữu Xu từng ở Ngự Hải đường ăn kiến vương thú thơm ngon một lần, hương vị ngon ngay cả đầu lưỡi cũng có thể nuốt vào, thấy tình cảnh này chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải là sợ hãi, mà là phân bố nướt bọt. Nhóm siêu sao lục tục đuổi tới quanh quẩn bên ngoài sa mạc, cũng không dám bước lên trước một bước. Bọn họ đều đang nghĩ biện pháp, lại hết đường xoay sở.

Để tránh cho người khác học lén, Hữu Xu làm bộ buông tha, kì thực chạy đến một phía khác, đem một loại thực vật nào đó ngắt lấy trên đường chà nát ra nước, vẽ loạn ở ngoài thân. Kiến thú mười phần mẫn cảm với mùi vị, mà loại thực vật này là khắc tinh của chúng nó, chỉ cần ngửi thấy một chút thì sẽ thối lui giống như thủy triều. Làm tốt hết thảy, lại bỏ thêm một bình an phù cho mình, cậu nhanh chóng moi một cồn cát ra, bắt lấy kiến vương thú bụng tròn xoe.

“Sao kiến thú không công kích cậu ta?” Curott hết sức kinh ngạc. Vừa rồi hắn chỉ dùng gậy gộc chọt cồn cát một chút đã thiếu chút nữa bị đám kiến thợ phun axit đặc ra hòa tan thành khung xương.

“Mặc kệ cậu ta dùng phương pháp gì, quy tắc trò chơi hình như cũng không nói không thể cướp đoạt thành quả của người khác nhỉ?” Triệu Đào nhướn mày.

“Chỉ cần thắng lợi là được, mặc kệ dùng phương pháp gì, đây là lệ thường của《 tinh cầu đại mạo hiểm 》.” Phương Hiểu Đình nhìn về phía người chủ trì.

Người chủ trì mỉm cười gật đầu, vốn tưởng rằng một hồi thảm kịch sắp phát sinh, An Hữu Xu đang chạy trốn lại bỗng nhiên ném kiến vương thú tới. Cũng không biết cậu động tay chân gì, cái bụng thật lớn của kiến vương bỗng nhiên nổ tung, trứng màu vàng nhạt văng đầy trời, dính đầy đầu đầy mặt mọi người.

“Không tốt! Trứng của kiến vương thú hàm chứa chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó, bất luận ở nơi nào cũng sẽ bị kiến thợ phát hiện và cắp về sào huyệt. Chạy mau, nếu chậm chúng ta sẽ bị kiến thợ chen chúc tới hòa tan thành nước!” Sắc mặt Curott đại biến. Những người còn lại vừa mắng An Hữu Xu ngoan độc, vừa cướp đường chạy như điên. Mấy quan quân đi theo đã sớm dự đoán được là kết quả này, hành lễ với quốc vương đại nhân xong mới đuổi theo bảo hộ.

Hữu Xu lộ ra lúm đồng tiền bên má, lúc này mới không nhanh không chậm chọn một cồn cát lớn nhất moi vào bên trong. Kiến thợ vây quanh bên cạnh cậu chồng chất một tầng thật dày, không chút nào dám gần người, quan sát từ trên cao tựa như trong một vùng biển đen xuất hiện một vòng chân không, hình ảnh cực đủ lực rung động.