Học viện đế quốc rốt cuộc khai giảng, lớp thần tượng hài của Hữu Xu đều là người thường tướng mạo cổ quái, chỉ vì không có chuyên ngành khác để chọn mới vào hệ nghệ thuật biểu diễn. Sứ mệnh của bọn họ chính là lấy lòng người khác, bị cười nhạo, bị trêu chọc, thậm chí bị khi nhục, sớm đã thành thường như cơm bữa, cho nên đối với bạn học An làm ra trò cười cho thiên hạ, hiện giờ được khen là “ngu xuẩn đệ nhất đế quốc” cũng không có cảm xúc khinh thường gì. Hoàn toàn ngược lại, phát hiện số lượng fan của bạn học An đã đạt tới mười lăm tỷ, rất nhiều người còn thật lòng thật dạ chúc mừng cậu.
Nếu An Thành Kiệt thật sự có được “Dị Quỷ” và xây dựng quân đoàn thứ năm, An Hữu Xu từng bức hắn tới tuyệt cảnh đương nhiên không dễ sống, muốn xoay người cũng liền khó khăn. Nhưng hiện tại “Dị Quỷ” báo hỏng, An gia suy sụp, An Hữu Xu ngược lại không cần thừa nhận bất luận áp lực gì. Không phải chỉ là bị anti thôi sao? Ai trong lớp thần tượng hài mà chưa từng bị anti? Chỉ cần đủ cố gắng, chung quy có thể tìm được cơ hội tẩy trắng.
Chương trình học của ngày đầu tiên thực nhẹ nhàng, đạo sư còn mạnh mẽ biểu dương bạn học An Hữu Xu thật dũng khí, vả lại vô cùng có tinh thần hy sinh vì giải trí. Qua việc cậu huyên náo như thế, fan có, hot có, danh khí cũng có, lập tức vào nghề cũng không có vấn đề gì. Càng kỳ diệu chính là vận khí của cậu có thể nói là nghịch thiên, mới vừa đưa “Dị Quỷ” đi thì nó lại báo hỏng, ngược lại nhân họa đắc phúc. Nói ngắn lại, đạo sư cho rằng Hữu Xu rất có thiên phú, có thể càng chạy càng xa trên con đường làm hài, cái khác không nói, chỉ nhìn một cách đơn thuần cậu hoàn toàn không xem những nhục mạ trên mạng thành vấn đề, chính là da mặt đủ dày.
Làm thần tượng hài, da mặt dày là chỗ dựa để ăn cơm, người khác hâm mộ cũng hâm mộ không được.
Hữu Xu bị đạo sư lừa dối đến sửng sửng sốt sốt, đến Ngự Hải đường vẫn còn nắm da mặt mình, thầm nghĩ thật sự rất dày sao? Lâm Đức Hải chọn mấy món cậu thích ăn, muốn hỏi một chút xem bệnh của em trai lúc nào có thể trị, lại không tiện tùy tiện mở miệng, chỉ đành đi vòng vèo, “Nghe nói An Thành Kiệt bị tinh thần lực phản phệ, gien đã hỏng mất à?”
Hiện nay Hữu Xu cũng đang chặt chẽ chú ý tình huống An gia, lấy hình nhân giấy ra để ở bên tai, làm thủ thế chớ có lên tiếng. Lâm Đức Hiên đại khái đoán được hình nhân giấy không phải đồ chơi, thậm chí không phải thứ tốt, chỉ đành cúi đầu nhìn trí não, không tham gia chuyện của anh trai và Hữu Xu. Kỳ thật hắn cũng không sốt ruột, Hữu Xu không phải loại người nói không giữ lời, cậu nói có thể trị, như vậy hoặc sớm hoặc muộn chung quy sẽ thực hiện hứa hẹn, mình chỉ cần an tâm chờ đợi là được. Thiếu niên nhìn non nớt, nhưng hơi thở phát ra cũng rất có thể làm người ta an tâm.
Từ hành động thần thần bí bí của Hữu Xu, Lâm Đức Hải ý thức được chuyện cơ giáp siêu năng vẫn chưa xong, cũng không dám tùy ý quấy rầy cậu.
Một nơi khác, cả nhà An gia chờ ở ngoài phòng bệnh, có người một lần lại một lần nhấn trí não, có người ủ rũ, còn có người phát ra tiếng khóc áp lực đến cực điểm. Một ngày trước, An gia còn bay trên thiên đường, một ngày sau lại ngã xuống địa ngục, cho đến hiện tại bọn họ còn chưa hiểu rõ ngọn nguồn, càng không thể tin được trụ cột An gia cứ như vậy sụp xuống. Không có “Dị Quỷ”, lại mất đi thiên tài đệ nhất, ngay cả địa vị ở tinh cầu Luke của An gia cũng không bảo đảm.
Trong phòng bệnh, tiếng hô cuồng loạn của An Thành Kiệt không ngừng truyền đến, chích một mũi thuốc trấn định mới chậm rãi yên tĩnh. Vài nhân viên quân bộ đang đặt câu hỏi, lặp đi lặp lại hỏi hắn lúc ấy xảy ra chuyện gì, vì sao “Dị Quỷ” lại báo hỏng. Đây chính là cơ giáp có năng lực tự lành, vỏ ngoài kim loại của nó có thể tùy ý chuyển hóa giữa trạng thái cố định và trạng thái động, cường độ và độ thừa nhận vượt xa tưởng tượng của người thường. Bốn cơ giáp còn lại của đế quốc đều có đầy đủ hai loại trạng thái hình người và hình thú, thậm chí Đế Thần có thể biến thành tinh hạm, mức sửa chữa lại của chúng nó đều ở khoảng 0.01%, hai chữ “báo hỏng” đối với chúng nó mà nói giống như chuyện ngàn lẻ một đêm.
Nhưng sự việc vẫn là đã xảy ra, không tìm ra nguyên nhân xác thực, cấp cao quân bộ tất sẽ ngày ngày khó an. Nhưng mà thực đáng tiếc, An Thành Kiệt làm đương sự lại cái gì cũng không nhớ rõ, hỏi thêm mấy lần liền đau đầu muốn nứt ra, nôn nóng phát cuồng.
Nghe thấy tiếng gào thét tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng của anh trai, sắc mặt An Thành Tuấn trắng bệch. Gã mơ hồ ý thức được chuyện này có khả năng liên quan tới đồ vật mà An Hữu Xu bảo mình đi lấy, rồi lại tìm không ra bất cứ lý luận nào chống đỡ cho suy đoán này. Cơ giáp siêu năng hủy trong tay một nhân loại nhỏ bé, nói ra có thể cười rụng răng hàm người khác. Bọn họ chẳng những sẽ không tin tưởng, chỉ sợ còn hoài nghi mình mắc chứng vọng tưởng.
Nhiều lần cân nhắc, ngay cả An Thành Tuấn cũng bắt đầu hoài nghi thần trí mình, còn muốn chạy đến cửa phòng bệnh liếc mắt một cái, lại nghe thấy An Thành Nhã không dám tin mà nói nhỏ, “Anh nói cái gì? Hôn ước hủy bỏ? Nhưng rõ ràng anh nói anh yêu em!”
Đầu kia không biết nói cái gì, An Thành Nhã bắt đầu hung tợn mắng, nước mắt hủy đi lớp trang điểm tinh xảo, làm cho cô ta nhìn qua giống như người điên. Không cần hỏi cũng biết, đầu kia nhất định là đại hoàng tử, hắn hủy bỏ hôn ước miệng với An gia. Để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn tuyệt đối không có khả năng cưới một vương phi không hề có giá trị lợi dụng, mấy mạch khoáng đá năng lượng đã từng nhận lời muốn tặng cho An gia tự nhiên cũng thu về.
Chính cái gọi là “tường đổ mọi người đẩy”, hai mươi bốn giờ trước An gia phong quang vô hạn bao nhiêu, hai mươi bốn giờ sau liền chật vật nan kham cỡ nào. Trong lòng An Thành Tuấn tràn ngập sợ hãi và mê man, cho đến khi nhìn thấy quân đội hoàng gia đưa thư sa thải đến thì rốt cuộc mới bị đánh nát, chậm rãi ngã ngồi dưới đất. Lão gia tử An gia chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng vào phòng bệnh nằm, cũng không biết có thể sống qua một cửa này hay không.
Trong phòng bệnh, nhân viên quân bộ mặc kệ trạng thái của An Thành Kiệt hỏng bét cỡ nào, nhất định muốn mang hắn đến xưởng sửa chữa cơ giáp, nhìn xem có thể dùng một tia tinh thần lực cuối cùng hắn lưu lại làm thức tỉnh “Dị Quỷ” hay không, dù không thể, từ cảnh tượng quen thuộc tìm về ký ức cũng được. Hai giờ sau, “Dị Quỷ” liền được đưa đến tinh cầu MN003 chuyên môn sản xuất vũ khí trang bị
để tiếp nhận kiểm tra càng triệt để. Nơi đó có máy móc sư, sửa chữa sư cao minh nhất, cũng có dụng cụ chuyên nghiệp nhất, điều kiện tốt hơn nhiều so với thủ đô tinh chỉ có đầy đủ công năng hành chính. Có lẽ đến nơi đó, có thể có người tìm được nguyên nhân “Dị Quỷ” báo hỏng.
Chỉ còn hai giờ cuối cùng, Hữu Xu tự nhiên phải thu hồi đồ vật lại, giơ hình nhân giấy lên bên miệng dặn dò, “Đi cùng bọn họ.”
An gia hủy, anh trai hủy, tiền đồ của mình cũng hủy, An Thành Tuấn hơi có chút nản lòng thoái chí, lại ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh ở đầu kia. Hữu Xu lặp lại rất nhiều lần cũng không thấy gã hành động, vì thế trải phẳng hình nhân giấy ra, cầm lấy một cái búa nhỏ để ăn giáp xác thú dùng sức gõ đánh. Tiếng vang bang bang khiến Lâm Đức Hiên đau răng, càng chọc cho Lâm Đức Hải tóc gáy dựng thẳng, bị chân đạp đã rất thống khổ, càng miễn bàn bị búa đập, quỷ xui xẻo An Thành Tuấn kia bây giờ còn ổn đi?
“Có đi hay không? Có đi hay không?” Mỗi lần đập một cái Hữu Xu liền ép hỏi một tiếng, miệng hơi hơi bĩu ra, như là đang sinh hờn dỗi. Phục vụ viên đưa cơm không nhịn được cười, nghĩ thầm rằng đây là thằng nhóc nhà ai, nổi giận lấy một tờ giấy qua lại gây sức ép, chỉ số thông minh thật sự còn online à?
Lâm Đức Hải chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lạnh cả người, không khỏi ở trong lòng yên lặng cảm thán An Thành Tuấn là đàn ông đích thực. Hữu Xu gõ mệt liền cắn rách đầu ngón tay, điểm máu tươi trên ấn đường hình nhân giấy, vừa bấm pháp quyết vừa nói, “Đứng lên, đi cùng bọn họ.”
Hình nhân giấy vốn còn nằm ở trên bàn bỗng nhiên đứng lên, bắt đầu đạp bước tại chỗ, lập tức làm ra một loạt động tác xoay người, lên xe, ngồi xuống, đi cầu thang. Cảnh tượng quỷ dị này khiến hai anh em Lâm gia nhìn ngây người. Mà đầu kia, An Thành Tuấn đang không thể khống chế mà cùng người nhà đi theo quân bộ. Bởi vì tinh thần lực dao động của gã gần giống An Thành Kiệt nhất, kỹ sư bảo gã cũng tiến vào khoang điều khiển, nhìn xem có thể tiến hành buộc định với “Dị Quỷ” hay không.
“Nhớ kỹ, chỉ có ngươi có thể nhìn thấy tờ giấy kia, không cần lo lắng người khác phát hiện, chỉ cần đi qua nhặt nó lên là được. Sau khi lấy được giấy ta liền thả ngươi tự do.” Một ngày trước, thiếu niên từng nói như vậy, sau đó vẽ vài ký hiệu kỳ quái trên mí mắt gã. Lúc ấy gã còn ở dưới đáy lòng cười nhạo thiếu niên giả thần giả quỷ, hiện tại lại kinh hãi phát hiện trên đất quả thực có một tờ giấy, ký tự màu đỏ thắm giống như ẩn chứa sinh cơ bồng bột, không ngừng lóng lánh màu sắc. Tồn tại bắt mắt như vậy mà người khác lại đều không hề phát hiện, tới tới lui lui quanh nó, thậm chí trực tiếp đạp lên.
An Thành Tuấn bỗng nhiên dâng lên một luồng cảm giác nguy cơ khó hiểu: tờ giấy này tuyệt đối không thể lấy đi, nếu không “Dị Quỷ” sẽ triệt để báo hỏng. Gã muốn đem cảnh tượng mình nhìn thấy nói cho người khác, lại không mở miệng được, hai chân ngược lại không thể khống chế mà đi qua, nhặt lấy tờ giấy bỏ vào túi áo. Nhân viên kỹ thuật quân bộ chỉ tưởng gã xoay người sờ sờ mặt đất, một chút cũng không phát hiện khác thường.
Kết cục có thể nghĩ, cố gắng của hai anh em An gia đều là phí công, “Dị Quỷ” im ắng mà đứng ở tại chỗ, không lộ ra một chút khí cơ.
Xong, triệt để xong! An Thành Kiệt sắp sửa hỏng mất, bị người nhà ba chân bốn cẳng nâng lên xe bay đưa đến bệnh viện, nhân viên quân bộ hoặc thờ ơ lạnh nhạt, hoặc lắc đầu thở dài. Trong lúc hỗn loạn, vẫn chưa có ai phát hiện An Thành Tuấn một mình lên xe bay đi nơi khác.
“Đây là đồ vật cậu muốn.” Bỏ tờ giấy vào lòng bàn tay thiếu niên, gã mới tìm lại quyền khống chế thân thể, hình nhân giấy trên bàn cũng chậm rãi nằm xuống, mất sinh khí.
Hữu Xu tiếp nhận nhϊếp hồn phù nhìn nhìn, mệnh lệnh, “Há mồm.”
An Thành Tuấn theo phản xạ há mồm, chỉ thấy thiếu niên cầm lấy hình nhân giấy dán lên đầu lưỡi mình. Động tác của cậu rõ ràng rất chậm, lại làm người ta tránh cũng không thể tránh, đắc thủ lui về phía sau hai bước, không chút để ý mà nói, “Ngươi có thể đi rồi.”
An Thành Tuấn có ý đồ nhổ hình nhân giấy ra, lại phát hiện nó biến mất, sắc mặt không khỏi trắng bệch, “Vừa rồi cậu làm cái gì? Cậu đã nói muốn thả tôi tự do mà! An Hữu Xu, cậu thắng rồi, cậu thắng triệt triệt để để, ngược lại là An gia thất bại thảm hại. Cậu còn có cái gì không hài lòng? Cậu rõ ràng là dị năng giả lại lừa chúng tôi mười mấy năm! Cậu xem chúng tôi như đồ ngốc mà trêu đùa!”
Hữu Xu mắt điếc tai ngơ với lên án của gã, lại càng sẽ không giải thích nửa chữ, ngược lại là Lâm Đức Hải khóe miệng co rút, thầm nghĩ Hữu Xu cũng không chỉ xem An gia là đồ ngốc, cậu ta xem toàn tinh tế đều thành đồ ngốc.
“Hiện tại ngươi tự do, đi nhanh đi, đừng quấy rầy ta ăn cơm. Hình nhân giấy kia hiện tại giấu ở trong thân thể ngươi, nếu ngươi không quản nổi miệng mình, nói lời không nên nói, đầu lưỡi sẽ lập tức đứt rụng.” Tạm dừng một khắc, cậu bổ sung, “Đương nhiên, nếu ngươi viết ra, vậy càng tốt, trái tim bụp một tiếng liền nổ.” Dứt lời mở năm ngón tay ra, khoa tay múa chân một thủ thế nổ mạnh.
An Thành Tuấn không muốn tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này, rồi lại không dám không tin, dùng hai mắt đỏ rực hung hăng trừng mắt nhìn Hữu Xu một cái mới nhanh chóng rời đi. Cửa ghế lô mới vừa khép lại, Hữu Xu liền nói với Lâm Đức Hải, “Lần trước anh nói quân đoàn Đệ Nhất nắm chứng cứ An gia mưu sát ba mẹ tôi ư? Như vậy, về sau đồ ăn không cần anh mời khách, tôi tự kiếm tiền mua. Tôi dùng tự do của anh và tính mạng Lâm Đức Hiên trao đổi hai điều kiện, một là đem chứng cớ cho tôi; hai là giúp tôi cải tạo một cơ giáp.”
Cái giá của việc có được tự do là giúp Hữu Xu giữ bí mật, điều kiện này dưới cái nhìn của Lâm Đức Hải cũng không hà khắc, huống chi còn có thể cứu em trai một mạng, vì thế không chút nghĩ ngợi đáp ứng. Y xem như đã nhìn ra, tính cách Hữu Xu quả thật đơn giản thẳng thắn giống em trai nói. Cậu ta không nợ bất luận kẻ nào, cũng sẽ không để bất luận kẻ nào nợ mình, hết thảy hành động bất quá chỉ tuân theo bốn chữ —— trao đổi đồng giá.
“Cậu chuẩn bị kiện An gia mưu sát à?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Không sai. Mất đi ‘Dị Quỷ’, hoàng thất sẽ không bảo vệ An gia nữa, hiện tại kiện bọn họ, người bỏ đá xuống giếng rất nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại không có, phán quyết hẳn là có thể làm cho tôi vừa lòng.” Hữu Xu nhét một miếng thịt vào miệng.
Khó trách trước đó cậu phủ quyết đề nghị kiện lên pháp luật của mình, hóa ra là chờ ở chỗ này. Nói cách khác, cậu ta đã sớm dự liệu được An gia sẽ có hôm nay ư? Nghĩ đến đây, Lâm Đức Hải sợ hãi cả kinh, Lâm Đức Hiên cũng thay đổi sắc mặt, hai người trăm miệng một lời truy vấn, “Dị Quỷ báo hỏng quả nhiên là cậu làm?”
Hữu Xu vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ lo vùi đầu ăn cơm. Anh em Lâm gia lại ăn không biết vị, ở trong lòng yên lặng than thở: đây là người gì hả, lại có thể hủy diệt một cơ giáp siêu năng, còn biểu hiện đến vân đạm phong khinh như vậy. Thật muốn cất cậu ta vào khoang năng lượng phóng ra tinh hệ Magellan, để cậu ta đi gây tai họa cho trùng tộc, đời này đều đừng trở lại!
Chỉ tiếc tâm nguyện của Cơ tướng quân hoàn toàn tương phản với bọn họ, hận không thể dùng tinh thần lực buộc định với thiếu niên, để tùy truyền tùy đến.
Để mau chóng đạt thành giao dịch, làm cho chứng hỏng gien của em trai được cứu chữa, buổi chiều Lâm Đức Hải liền đưa thiếu niên đến phòng sửa chữa tư nhân của mình. Quỷ dị chính là, lòng nghi ngờ của y luôn rất nặng mà lại chưa bao giờ hoài nghi lời thiếu niên nói. Cậu nói có thể trị chứng hỏng gien, y liền đương nhiên mà tiếp nhận, cũng vì nó mà bất chấp cái giá nào.
“Cậu muốn cải tạo nó như thế nào?” Lâm Đức Hải chỉ vào một cơ giáp sơ cấp mới tinh cao năm thước.
Hữu Xu lấy ra một tấm bản vẽ khoa tay múa chân, “Rất đơn giản, phun sơn đen một lần nữa, sau đó khắc mấy đồ văn này lên, mỗi một bút đều không thể phạm sai lầm. Cải tạo bên trong tôi tự mình tới, mấy người không cần quản.”
Lâm Đức Hải và Lâm Đức Hiên đi lên xem xét, sắc mặt nhất thời có chút vi diệu. Y theo bản vẽ, cơ giáp sau khi cải trang gần như giống Dị Quỷ như đúc, chẳng qua một cái là bản phóng đại, một cái là bản thu nhỏ lại. Còn có, đồ hình ở mặt ngoài cơ giáp sơ cấp càng phức tạp huyền ảo, giống như nhận được tiến hóa nào đó.
Nuốt nuốt nước miếng, Lâm Đức Hiên khô khốc mở miệng, “Hữu Xu, cậu không phải muốn tự mình cải tạo ra một cơ giáp siêu năng đi?” Cơ giáp siêu năng cần trải qua mấy trăm thậm chí gần ngàn năm săn sóc ân cần mới có thể có đầy đủ lực truyền thừa, nhất quyết không có khả năng một phát làm ra như thiếu niên.
Hữu Xu không chính diện trả lời, chỉ nói thích bề ngoài của “Dị Quỷ”, muốn làm một cái hàng nhái. Hai anh em không hỏi nhiều nữa, trong lòng lại hoặc nhiều hoặc ít mang nghi ngờ, phân phó kỹ sư mau chóng hoàn thành cải tạo. Nửa tháng sau, Hữu Xu cảm thấy mỹ mãn thu cơ giáp vào không gian, lúc này mới đưa cho Lâm Đức Hiên một viên thuốc màu đen, “Đây là tẩy tủy đan, có thể giúp cậu trọng tố thân thể, quá trình có chút thống khổ, cậu nhịn một chút.” Tạm dừng một khắc lại bổ sung, “Đúng rồi, giữa đường ngàn vạn lần đừng té xỉu, bởi vì tác dụng thuốc sẽ giảm phân nửa.”
Biểu tình Lâm Đức Hiên vô cùng khẩn trương, đang chuẩn bị lấy nước uống vào, lại bị thiếu niên đẩy vào phòng tắm, “Đi vào uống, miễn cho làm dơ phòng khách.”
“Vì cái gì sẽ làm dơ phòng khách? Chẳng lẽ sẽ đổ máu?” Lâm Đức Hải càng khẩn trương hơn em trai, giọng nói cũng đang run lên.
“Hai người đi vào sẽ biết.” Hữu Xu đóng chặt cửa phòng tắm, miễn cho bị mùi thối xông ngất, lúc này mới mở trí não lên theo dõi phim. Gần đây các nhà khảo cổ học phát hiện một quyển sách ở hành tinh mẹ, bên trong ghi lại nhân sinh của một vị đế vương truyền kỳ cổ đại. Để phổ cập lịch sử nhân loại, kênh quốc gia liền đem nó quay thành phim truyền hình phát trên mạng, tỉ lệ xem cực kỳ cao.
Hữu Xu vốn không có hứng thú với mấy thứ đó, trong lúc vô tình liếc đến vài lần mới phát hiện đây là chuyện ở kiếp thứ nhất của chủ tử, nhưng không phải chính sử, mà là người viết sau khi trải qua phán đoán cải biên lại, trong đó không thiếu mấy nguyên tố xuyên qua, điểu ti* nghịch tập, nhưng cũng nhuộm đẫm sự anh minh thần võ và muôn đời công lao sự nghiệp của chủ tử. Bởi vì lựa chọn diễn viên thích đáng, bất luận tướng mạo hay là khí tràng đều vô cùng tương tự chủ tử, khiến Hữu Xu xem say mê, cứ đến tám giờ liền làm ổ trên sô pha vừa xem phim vừa tưởng nhớ chuyện quá khứ, có đôi khi còn rơi vài giọt nước mắt. Hiện tại cậu đã trở thành fan boy của diễn viên đó, chẳng những chú ý mạng cá nhân đối phương, còn gia nhập hội hậu viên.
*Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại
Khi Lâm Đức Hải ôm em trai suy yếu đi ra, vừa lúc nhìn thấy thiếu niên nắm khăn tay lau nước mắt, trên vách tường đối diện chiếu hình ảnh phim《 thiên cổ nhất đế 》, vị đế vương vĩ đại từng thống nhất hành tinh mẹ kia bị địch nhân bắn một mũi tên, trong miệng không ngừng hộc máu lại còn khàn cả giọng mà hô, “Quốc sư, tìm quốc sư của trẫm trở về!”
“Chủ tử, ta ở đây này.” Hữu Xu vươn ra một bàn tay nghẹn ngào đáp lại, mắt, mũi đều khóc đến đỏ bừng, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Khóe miệng Lâm Đức Hải co rút, thầm nghĩ An Hữu Xu mê phim mê đến tẩu hỏa nhập ma, ngay cả giả dối và hiện thực cũng phân không rõ. Cậu ta sẽ không yêu Triệu Đào (nam nhân vật chính Thiên cổ nhất đế) đi? Một người bình thường cuồng bá khốc soái như vậy, hiện tại nhìn lại vô cùng buồn cười, làm y thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt chạm đến em trai liền thu liễm sạch sẽ, vội vàng chạy về phòng liên hệ bác sĩ.
Bởi vì phụ thân có lòng phản loạn với Cơ gia, hôm trước đã bị nhóm tộc lão giam lỏng, hiện tại, Lâm Đức Hải đã thành gia chủ tân nhậm, có thể tùy thời vận dụng hết thảy tài nguyên Lâm gia. Bác sĩ tới rất nhanh, cũng mang theo rất nhiều dụng cụ tinh vi, trong phòng vang tích tích loạn xạ một trận.
“Gien của nhị thiếu gia thực củng cố, tinh thần lực và dị năng tuy rằng mỏng manh, lại đang thong thả khôi phục, bình thường rèn luyện nhiều hơn đồng thời ngâm dịch năng lượng, sớm hay muộn cũng có thể trở về trạng thái đỉnh phong. Gia chủ, là ai trị hết cho cậu ấy?” Lời nói đã xong, môi bác sĩ vẫn còn hơi hơi va chạm, có vẻ hết sức kích động. “Việc này ông đừng hỏi, trở về đi.” Lâm Đức Hải cũng thực kích động, dùng sức vuốt vuốt mái tóc thấm ướt của em trai, thiếu chút nữa rơi ra nước mắt cố nén hồi lâu.
Lâm Đức Hiên mệt đến một câu cũng nói không ra, ánh mắt nhìn về phía phòng khách, mơ hồ có ý khẩn cầu. Lâm Đức Hải ngầm hiểu, nói giọng khàn khàn, “Em ngủ trước đi, anh đi tiễn bác sĩ.” Thật vất vả tiễn bước bác sĩ dây dưa không rõ, y trở lại phòng khách, bịch một tiếng quỳ xuống. Hữu Xu xì nước mũi, ghét bỏ nói, “Tránh ra, đừng ngăn cản chủ tử nhà tôi!”
Lâm Đức Hải vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chỉ đành đứng lên, vô cùng thận trọng nói một tiếng cám ơn. Vào lúc ban đêm, tướng quân mất tích đã lâu rốt cuộc bấm trí não y, vào đầu liền hỏi, “Hữu Xu gần đây thế nào?”
Vấn đề này có chút rộng, Lâm Đức Hải không biết nên trả lời như thế nào. Nếu là trước kia, y sẽ không chút do dự bán Hữu Xu đi, hiện tại lại một chữ cũng không muốn nói. Bí mật của Hữu Xu rất kinh thế hãi tục, dù là chính trực vô tư như tướng quân, chỉ sợ cũng không dung được đối phương. Y hạ mắt, giống như nhẹ nhàng mà đáp, “Lại nói một lời khó nói hết, hay tôi viết thành báo cáo giao cho ngài đi?” Đem ngôn ngữ chuyển hoán thành chữ viết mới có thời gian tự hỏi, cũng dễ quyết định cái nào có thể nói, cái nào không thể nói.
Ngoại trừ anh em Lâm gia, Cơ Trường Dạ còn phái ám bộ khác ẩn núp xung quanh Hữu Xu, lại trang bị rất nhiều máy theo dõi. Mấy ngày trước hắn bị một nhóm người đẩy vào trùng động, không cách nào kết nối tín hiệu internet, vừa mới thoát vây liền bắt đầu xem một xấp video và ghi chép bằng văn tự thật dày ám bộ truyền đến. Đối với chuyện hai anh em Lâm gia gặp phải, hắn tất nhiên là nhất thanh nhị sở, càng biết lòng bọn họ đã thiên về phía Hữu Xu. Có điều việc này không có quan hệ gì, mình chính là của Hữu Xu, Hữu Xu vẫn là của Hữu Xu, không cần so đo quá nhiều.
Hắn bình tĩnh nhìn thuộc hạ một cái, cười nói, “Cậu biểu hiện không tồi.”
Lâm Đức Hải khó hiểu cảm thấy chột dạ, đang muốn bổ cứu vài câu, lại thấy tướng quân cúi đầu xem văn kiện, giống như không có hứng thú với tình hình gần đây của Hữu Xu. Nhưng y thực nhanh liền chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, chỉ vì đầu kia truyền đến tiếng gào gào thét thét động đất của Phàn Triệu, “Trời ạ, cậu ta hủy Dị Quỷ! Cậu ta còn tạo ra một cơ giáp siêu năng bản thu nhỏ lại lần nữa! Mệt chúng ta không ngừng chạy về, sợ cậu ta bị người hại, cậu ta lại đùa giỡn toàn thế giới trong lòng bàn tay! Mẹ, những người này thật sự là có mắt không tròng, cái gì mà ngu xuẩn đệ nhất đế quốc, nên gọi cậu ta là thiên tài đệ nhất đế quốc mới đúng! Phần thứ hai 《 quốc vương trọng sinh ký 》 còn phấn khích hơn thứ nhất nhiều, quay thành điện ảnh tuyệt đối lời to! Tướng quân, anh xem xong cho tôi mượn xem đi, tôi muốn cúng bái thần nhân!”
Bọn họ đánh chết cũng không nghĩ tới vị nhân loại viễn cổ này có thể dựa vào thực lực bản thân giải quyết phiền toái đến từ An gia, năm đại thế gia, thậm chí là đất nước và quân bộ, vả lại hoàn mỹ mà khiến mình thoát ra ngoài, lại được ích lợi lớn nhất. Hiện tại, đám người Phàn Triệu đã hoàn toàn đánh mất suy nghĩ khống chế cậu, ngược lại thực e ngại đối địch với cậu.
Mà lực chú ý của Cơ Trường Dạ lại bị một hàng chữ nhỏ ở trang cuối tư liệu hấp dẫn. Tình báo vô dụng nhất thường thường bày ra ở cuối cùng, nếu không phải hắn dặn dò ám bộ bẩm báo toàn diện, nói không chừng sẽ bỏ qua. Biểu tình cùng hưởng vinh quang của hắn dần dần ẩn đi, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm thuộc hạ ở đầu kia màn hình, tản mát ra uy áp cường đại.
Lâm Đức Hải hiểu rõ chuyện gì tướng quân cũng đã biết hết, thái dương không khỏi chảy xuống rất nhiều mồ hôi lạnh. Tiếp sau phụ thân, y cũng phản bội tướng quân. Nếu để Hữu Xu tiếp tục trưởng thành, cậu tuyệt đối là họa lớn trong lòng tướng quân, còn có khả năng vào một ngày nào đó đánh vỡ thế lực cân bằng khắp nơi. Bất luận là cải tạo cơ giáp siêu năng, hay là trị liệu chứng hỏng gien, tùy tiện lấy ra một thứ liền đủ để cậu mượn sức được một thế lực to lớn, mà mình biết rất rõ ràng mức độ nguy hiểm của cậu ấy, lại giấu diếm không báo, tướng quân sẽ tức giận như thế nào? Lâm gia ngày sau lại nên đi nơi nào?
Khi Lâm Đức Hải chuẩn bị tốt tâm lý bị quân pháp xử trí, lại nghe tướng quân lạnh giọng hỏi, “Hữu Xu thế mà lại gia nhập hội hậu viên của một diễn viên nhỏ, còn mỗi ngày theo dõi phim truyền hình của hắn, sao cậu lại không ngăn cản? Không phải tôi đã bảo cậu xử lý hết những nguòi không liên quan xung quanh cậu ấy sao?”
Tướng quân, trọng điểm chú ý của ngài hình như có chỗ nào đó không đúng? Lâm Đức Hải sợ ngây người, nghiêm trọng hoài nghi thính lực của mình.