Hữu Xu vốn tưởng rằng sau khi ly hồn sẽ giống như đi vào giấc mộng, đi thẳng tới U Minh điện, trăm triệu lần không ngờ là lại xuất hiện trên một con đường rộng lớn. Con đường này nhìn ra sau không thấy phần cuối, nhìn về trước không thấy hướng đi, hai bên trải rộng rậm rạp bụi gai và đóa đóa bỉ ngạn hoa, còn có sương đen cuồn cuộn lượn lờ giữa không trung, có vẻ vô cùng âm trầm áp lực.
Rất nhiều người gặp thoáng qua với cậu, biểu tình mang trên mặt hoặc thống khổ, hoặc chết lặng. Tất cả bọn họ đều gầy như que củi, quần áo tả tơi, có người côi cút độc hành, có người tha trai mang gái, vả lại tốc độ đi càng lúc càng nhanh, giống như phía trước có cái gì đó hấp dẫn bọn họ.
Nơi này chẳng lẽ là đường hoàng tuyền? Nghĩ như vậy, Hữu Xu cũng theo dòng người đi về phía trước. Bởi vì tốc độ chảy thời gian của minh phủ đồng bộ với dương thế, cho nên cậu phải trở về kịp trước sáng mai. Thân thể cậu hiện giờ còn nằm trong đại lao, nếu hừng đông chưa hoàn hồn, nha dịch sẽ phán định cậu đã tử vong, sau đó tùy tiện lấy cái hố chôn, nặng hơn nữa, bọn họ sẽ lau ly hồn phù trên trán cậu đi, khiến cậu vĩnh viễn ở lại địa phủ.
Dưới cơn gấp gáp, Hữu Xu không thể không chen quỷ hồn hai bên ra, cúi đầu đi về phía trước, không cẩn thận xô ngã một bà lão, vội vàng xoay người lại đỡ. Bà lão rêи ɾỉ đứng lên, bình tĩnh nhìn cậu vài lần sau đó cả kinh kêu lên, “Ai nha, đây không phải là tiểu Triệu huyện lệnh sao? Ngài, sao ngài cũng chết rồi? Vậy nhi tử, tức phụ, tôn tử, tôn nữ của ta làm thế nào đây?”
Bà lão nói nói liền gào khóc, hấp dẫn quỷ hồn xung quanh chú ý. Cho đến lúc này, bọn họ mới phát hiện một sinh hồn lại lẫn lộn vào, vả lại sinh hồn này còn là quan phụ mẫu Toại Xương. Minh phủ là phản chiếu của nhân gian, nói cách khác nhân gian rộng bao nhiêu, minh phủ liền rộng bấy nhiêu, con đường hoàng tuyền này khéo không khéo, chính là quan đạo mà quỷ hồn ở Lệ Thuỷ phủ đi tới minh phủ, mà tất cả những quỷ hồn đó đều là dân chúng chết trong tai họa.
Nhân số bọn họ đã đạt hơn mười vạn, đem một con đường hoàng tuyền to như vậy chen đến tràn đầy, còn có người bởi vì hồn thể gầy yếu mà bị đẩy vào bụi gai rậm bên đường, đâm đến hai chân huyết nhục mơ hồ. Nhưng chỉ cần nhìn tỉ mỉ, liền phát hiện phần lớn bọn họ đến từ những huyện thành khác, quỷ hồn Toại Xương ít càng thêm ít, chỉ vì Toại Xương có một vị quan tốt cúc cung tận tụy, đến chết mới ngừng, vì bảo vệ dân chúng mà ngay cả toàn bộ tiền riêng cũng đều quyên góp ra, nuôi sống thủy thổ một phương.
Dân chúng những huyện thành khác cảm thấy mình vô phúc mới không gặp được quan tốt như vậy, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ tràn ngập kính ngưỡng và kính yêu với tiểu Triệu huyện lệnh. Trên con đường đi đến minh phủ, chỉ cần gặp gỡ quỷ hồn Toại Xương, bọn họ nhất định sẽ bước qua bắt chuyện, nhất định phải để những quỷ hồn đó nhiều lần thuật lại tiểu Triệu huyện lệnh cứu khổ cứu nạn, giúp đỡ dân chúng như thế nào, vả lại đều nóng bỏng ngóng trông sau khi đầu thai được sinh ở Toại Xương, đó mới xem như là đường sống chân chính.
Những ngày này Toại xương cũng đã chết không ít người, nhưng đều không phải đói chết, mà là nhiễm ôn dịch không trị được mà bỏ mình. Đó cũng là việc không biết làm thế nào.
Giống như bà lão kia chính là chết vì dịch bệnh. Bà được tiểu Triệu huyện lệnh chuyển dời đến khu cách ly, mỗi ngày đều có cơm ăn, có dược uống, ngày sắp chết tiểu Triệu huyện lệnh còn tự bắt mạch cho bà, làm một liều dược mạnh, nhưng bà tuổi già sức yếu, vẫn không thể nào qua khỏi. Nhìn thấy từng chén từng chén lớn dược tốt lãng phí trên thân kẻ gần đất xa trời là mình, bà lão cực kỳ hổ thẹn, lần lượt yêu cầu tiểu Triệu huyện lệnh ngừng trị liệu cho mình, tiểu Triệu huyện lệnh lại nói với bà: mỗi một sinh mệnh đều là quý giá, không đến một khắc cuối cùng cậu sẽ không buông bỏ bất luận một ai.
Những lời này khiến bà lão thất thanh khóc rống, sau đó mang theo nụ cười mỹ mãn rời khỏi nhân thế. Bởi vì bà biết có tiểu Triệu huyện lệnh, nhi tử, tức phụ, tôn tử, tôn nữ của bà, liền nhất định có thể bình an sống sót. Đời này sinh ở Toại Xương, sống dưới sự cai trị của tiểu Triệu huyện lệnh, thật sự là đáng giá.
Vì vậy, có thể tưởng tượng khi bà gặp tiểu Triệu huyện lệnh trên đường hoàng tuyền thì sẽ bi thống tuyệt vọng ra sao.
Hữu Xu trí nhớ kinh người, cũng thực nhanh nhận ra bà lão, vội vàng vỗ lưng bà trấn an, sau đó đem sự tình đơn giản giải thích một lần. Vong hồn xung quanh nghe nói đây là tiểu Triệu huyện lệnh đại danh đỉnh đỉnh, tất cả đều dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, lúc này tình cảm quần chúng không khỏi kích động, lập tức tựa như nước biển tách ra thành một con đường thẳng tắp, giương giọng hô, “Ma quỷ phía trước mau nhường nhường, nơi này là tiểu Triệu huyện lệnh! Cậu ấy bị oan khuất, đang lúc sinh tử tồn vong, đến đại điện minh phủ gõ trống kêu oan. Nhường nhường đi, nhanh nhường đường!”
Bà lão cũng ở sau lưng đẩy Hữu Xu, giục cậu đi nhanh lên.
“Thật sự là tiểu Triệu huyện lệnh sao?”
“Mau mau mau, mau lui qua một bên đi! Đừng làm lỡ đại sự của tiểu Triệu huyện lệnh!”
“Đại Dung khó có được một vị quan tốt như vậy, mà cũng không chấp nhận được sao? Tất hẳn là tên khốn kiếp Vương Hướng Tài kia làm! Tương lai ông ta nhất định không chết tử tế được!”
“Thật sự là tiểu Triệu huyện lệnh, cậu ấy từng tự mình bưng cháo cho ta! Ta nhận ra cậu ấy! Mau nhường đường!”
Nhóm vong hồn nghe tin lập tức hành động, ngươi chọt chọt sau lưng ta, ta chỉa chỉa thắt lưng ngươi, đem tin tức này truyền thẳng tới chỗ trước nhất, sau đó kỳ tích, trên con đường hoàng tuyền nhìn không thấy cuối này lại nhanh chóng tách ra một thông đạo, cho Hữu Xu thông suốt đi qua. Bởi vì đường trở nên chật hẹp, rất nhiều vong hồn bị chen vào trong bụi gai rậm, biến thành đầy người thương tích, lại đều không oán giận câu nào, còn liên tục thúc giục tiểu Triệu huyện lệnh đi mau.
Tiểu Triệu huyện lệnh không chỉ là thanh thiên trên đỉnh đầu dân chúng Toại Xương, mà cũng là tấm gương sáng trong lòng hương dân các huyện. Quan tốt như vậy tuyệt đối không thể chết trong tay đám súc sinh kia.
Thấy tình cảnh này, Hữu Xu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại bởi vì thời gian cấp bách, không cách nào dừng lại tạm biệt mọi người. Cậu vừa chạy gấp vừa lớn tiếng nói “cám ơn”, đi về hướng minh phủ giấu ở nơi tận cùng của bóng tối.
Không biết chạy bao lâu, phía trước rốt cuộc xuất hiện một tòa thành lâu nguy nga, có quỷ sai cầm kích thủ ở cửa thành, tra hỏi quỷ hồn qua lại. Hữu Xu còn chưa chạy đến gần đó, liền có rất nhiều quỷ hồn vẫy tay với cậu, “Tiểu Triệu huyện lệnh, tới nơi này, chúng ta giúp ngài chiếm vị trí tốt!”
Hóa ra vào thành còn phải xếp hàng, vì thế liền có người chiếm vị trí thứ nhất, tiểu Triệu huyện lệnh chưa đến, bọn họ để cho quỷ hồn phía sau đi vào, tiểu Triệu huyện lệnh đến, tự nhiên là ưu tiên cậu.
Hữu Xu liên thanh nói cảm tạ, đi đến trước mặt quỷ sai kia mở hai tay ra, để cho đối phương kiểm tra. Quỷ sai ngửi ngửi, kinh nghi nói, “Ngươi sao lại là sinh hồn? Dựa theo quy củ, sinh hồn không được vào thành, trừ khi…” Hắn vê ngón cái, biểu tình tham lam.
Nơi này là đường hoàng tuyền Lệ Thuỷ phủ, quỷ sai đảm nhiệm thủ thành tự nhiên cũng là vong hồn ở Lệ Thuỷ phủ. Thị vệ trưởng vừa vặn đến từ Toại Xương, nghe lời ấy bước nhanh đi qua, một bàn tay cũng sắp tát rớt đầu thị vệ kia, nhục mạ nói, “Ta thao nãi nãi ngươi! Ngay cả tiểu Triệu huyện lệnh của chúng ta cũng dám làm khó dễ! Nói cho ngươi biết, hiện tại Diêm vương gia đã sớm thay đổi, nếu ngươi còn không sửa được thói quen thu hối lộ, lão tử liền kiện ngươi lên, lột da rút gân vứt chảo dầu, ném vào ngạ quỷ đạo!”
Thị vệ sợ đến lạnh run, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Thị vệ trưởng cũng không quản hắn, kéo Hữu Xu liền đi vào trong thành, đi tới trước một cánh cổng, chỉ điểm, “Đại nhân, chỉ cần đi lên gõ trống kêu oan, tự nhiên có quỷ sai mang ngài đến U Minh điện. Ngài đừng sợ, ở địa giới Lệ Thuỷ phủ này, sẽ không có quỷ hồn nào làm ngài bị thương.”
Bản thân Hữu Xu nhìn không thấy, nhưng quỷ sai lại hơi có chút đạo hạnh, có thể mơ hồ cảm giác được kim quang công đức từ trong cơ thể cậu phát ra. Đó là một loại cảm giác từ bi mà lại ấm áp, một khi tới gần, lệ khí trong cơ thể đều sẽ bị tinh lọc, dù là oan quỷ lợi hại hơn nữa cũng không nỡ hạ sát thủ. Huống chi thanh danh của tiểu Triệu huyện lệnh đã sớm truyền khắp trên đất dưới đất, không biết bao nhiêu người thờ bài vị trường sinh của cậu ở trong nhà, bài quang* soi rọi cũng là một loại phương pháp hộ thân.
*Bài: bài vị trường sinh, quang: ánh sáng.
Hữu Xu lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó cầm lấy chùy gỗ dùng sức gõ vài cái, quả nhiên có hai tên quỷ sai vội vàng đi tới, mang cậu vào trung tâm tòa thành. Thị vệ trưởng kia chờ cậu biến mất ở cuối con đường mới quay lại đi làm việc.
Đoàn người đi thực nhanh, tới một căn điện, một quỷ sai trong đó như đang xác nhận, “Ngươi là huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu, sinh hồn, mang theo kim quang công đức, vả lại còn là hậu nhân quốc sư Hạ Khải ư?”
Hữu Xu cho rằng đây là hỏi theo thông lệ, liền gật đầu đáp phải. Hai quỷ sai đối diện nhau, trong mắt ẩn hiện vẻ vui mừng. Bọn họ không dấu vết sửa lại con đường, đưa Hữu Xu đến một địa cung âm trầm, có một quỷ sai rời đi trong chốc lát, nói đi vào bẩm báo, một lát sau vội vàng chạy tới, đem khối lệnh bài màu đen cầm trong tay vỗ lên trán Hữu Xu.
Một luồng hắc quang hiện lên, ngay sau đó chính là một trận mê muội, khi Hữu Xu khôi phục tỉnh táo, phát hiện mình đang đứng trong một căn đại điện trống trải, đại điện do tám cây trụ chống đỡ, trên đó điêu khắc ký hiệu huyền ảo, mỗi cây trụ đều nối với xiềng xích thô to, cuối cùng trói chặt trên người một lệ quỷ mặt mũi hung tợn. Lệ quỷ ngồi xếp bằng ở trung tâm tám cây cột trụ, trên mặt gạch bốn phía cũng có đồ hình trận pháp, lúc nào cũng lóe ra u quang.
Hữu Xu cẩn thận xem xét trận đồ, nhưng lại không cách nào tìm được thứ cùng loại trong truyền thừa của ông lão, nhưng từ vài câu ký hiệu trên đó mà suy đoán đây là một pháp trận phong ấn, động lực đến từ chính quỷ khí của địa phủ. Nói cách khác nếu con quỷ bị phong ấn này muốn được tự do một lần nữa, trừ khi chờ đến ngày địa phủ không còn một vong hồn nào nữa, mà phàm là tử hồn tới gần pháp trận trong vòng ba thước, sẽ tự động bị hấp thụ vào, trở thành chất dinh dưỡng cung cấp nuôi dưỡng cho đại trận.
Địa phủ không hồn nào có thể gọi là địa phủ? Bởi vậy có thể thấy, lệ quỷ này lai lịch khá lớn, mà người trấn áp hắn càng cao hơn một bậc. Nghi ngờ trong lòng Hữu Xu mọc thành bụi, dĩ nhiên hiểu rõ mình bị tính kế. Đưa một sinh hồn là cậu đến nơi này, lấy sinh khí ăn mòn tử khí trong trận pháp, lại có kim quang công đức thêm vào, trận pháp có lẽ sẽ bị phá hư, nếu bất hạnh hủy hoại mắt trận, lệ quỷ này trong khoảnh khắc có thể tránh thoát trói buộc.
Cậu lập tức tránh đi xa xa, lẳng lặng quan sát.
Lệ quỷ kia đợi hồi lâu cũng không thấy Hữu Xu chui đầu vô lưới, chỉ phải vẫy tay với cậu, “Ngươi chính là huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu sao? Nghe nói ngươi có oan tình muốn tố.”
Nghĩ đến trước đó quỷ sai đã tới một chuyến, đã đem tình huống của mình nói cho hắn biết. Nhưng hắn đến tột cùng có lai lịch gì, há mồm liền hỏi oan tình của mình? Nếu không phải Hữu Xu từng gặp qua Diêm La vương chân chính, thì theo cái giọng điệu của lệ quỷ này, còn thật sự sẽ xem hắn thành người đứng đầu u minh.
“Tại hạ thật là Triệu Hữu Xu, xin hỏi các hạ là ai?” Hữu Xu hơi chắp tay.
“Ngươi tới tìm bổn vương minh oan, lại còn hỏi bổn vương là ai?” Lệ quỷ đứng lên, lắc lắc hoàng bào màu đen trên người.
Hữu Xu chỉ chỉ cột trụ, lại chỉ chỉ xiềng xích, không tiếng động biểu đạt nghi hoặc của mình. Trước khi chưa hiểu rõ tình huống, cậu vẫn là ít nói chuyện mới tốt.
Hai mắt lệ quỷ sung huyết, ẩn hiện tức giận, rồi lại miễn cưỡng kiềm chế, làm bộ làm tịch thở dài, “Nói rất dài dòng, bổn vương vốn là người đứng đầu minh phủ, lại bị ma đầu trong tiệm ngục
(ngục nhốt tiệm)soán vị, phong ấn bổn vương ở nơi này. Ngươi xem nhân gian có phải hồng thủy tàn sát bừa bãi, hạn hán hoành hành, quan lại hủ bại, quốc quân vô đạo, dân chúng lầm than hay không? Đây đều là ma đầu soán vị dẫn đến thiên phạt. Nếu còn không thả bổn vương ra trọng chỉnh minh phủ nữa, sớm muộn gì nhân gian cũng sẽ biến thành địa ngục, địa ngục sẽ biến thành nhân gian. Ngươi là quan tốt khó được, làm sao có thể vứt bỏ dân chúng không để ý? Ngươi cứu bổn vương chính là cứu dân chúng, cứu Đại Dung, cứu thiên hạ.”
Hắn nói nhiều như vậy, Hữu Xu lại chỉ chú ý một điểm, “Gian ngục? Đó là cái gì?”
“Không phải gian, là tiệm, quỷ chết thành tiệm. Địa ngục có mười tám tầng, mà tiệm ngục còn ở dưới địa phủ nữa, là nơi tất cả quỷ quái yêu tà không cách nào đặt chân. Hiện giờ Diêm La vương ngồi ngay ngắn trong U Minh điện chính là ma đầu trong tiệm ngục, cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì lại thay thế bổn vương, còn sát hại hai mươi bốn ngục chủ và thập điện Diêm La của bổn vương, cuối cùng thay hết bằng tâm phúc của hắn. Chính bởi vì hắn làm hại địa phủ, mới dẫn đến nhân gian tiếng kêu than dậy khắp trời đất, người chết đói đầy đường.” Dứt lời, lệ quỷ thở dài một lần nữa, nhưng bởi vì bộ dạng quá mức dữ tợn xấu xí, thoạt nhìn không hiện ra từ bi, ngược lại cực kỳ đáng sợ.
Hữu Xu hơi hơi tiến lên trước một bước, dường như bị thuyết phục.
Trong mắt lệ quỷ phóng ra ánh sáng mừng như điên, lại nhanh chóng giấu đi, lo âu bất kham chờ đợi cậu tới gần. Đúng vào lúc này, nam tử cao lớn dẫn vài vị ngục chủ vội vàng đuổi tới, vốn tính toán lôi Hữu Xu ra, rồi lại đột nhiên dừng bước, sau đó hơi thi pháp ẩn giấu thân hình mọi người đi.
“Chủ tử, ngài muốn làm gì? Mang người ra mới là quan trọng!” Một vị ngục chủ thấp giọng nói.
“Nhìn nhìn xem.” Nam tử xua tay.
Bởi vì nam tử đạo hạnh cao thâm, Hữu Xu không chút nào phát hiện hắn đã đến, càng miễn bàn lệ quỷ đã sớm bị phong ấn. Cậu vòng quanh pháp trận đi hai vòng, chậm rãi mở miệng, “Cứ như vậy, ta phân tích phân tích cho ngươi, ngươi xem xem ta nói đúng hay không?”
Lệ quỷ sinh lòng không kiên nhẫn, thúc giục nói, “Trước tiên ngươi thả bổn vương ra ngoài, rồi lại kể rõ oan khuất của ngươi cũng không muộn. Ngươi chỉ cần đem hai tay đặt trên miếng tự phù này là được, có phải dễ dàng hay không? Đến lúc đó bổn vương chẳng những sẽ hung hăng trừng trị mối thù của ngươi, còn ban thưởng cho ngươi năm trăm năm dương thọ cộng thêm hưởng dụng vinh hoa phú quý tột cùng.” Đối với người thường mà nói thì đây đã là hấp dẫn lớn nhất, dù là quốc chủ đương triều đứng ở chỗ này cũng chưa chắc có thể kháng cự được.
Hữu Xu tập trung nhìn vào, miếng tự phù kia khéo không khéo, đang ở ngay trên mắt trận. Cậu bất vi sở động, thẳng thắn nói, “Là như thế này, ta phát hiện lí do của ngươi có chỗ trước sau không đồng nhất. Chứng cứ khác thì ta không lấy ra được, ta chỉ nói hai điểm: thứ nhất, ta từng bị chộp tới địa phủ thẩm vấn, ngục chủ thứ tư nói tham quan nhân gian đều là trốn ra từ súc sinh đạo. Lúc ấy ta đã nghĩ, súc sinh trong súc sinh đạo làm sao có thể đầu thai? Chẳng lẽ Diêm La vương đều không quản sao? Chờ bọn nó tai họa vô số dân chúng rồi lại đến thanh toán, có phải có chút muộn rồi không? Thứ hai, lúc ta là sinh hồn vào thành, từng bị đòi ngân lượng. Thị vệ trưởng nói ‘Hiện tại Diêm Vương gia đã sớm thay đổi, nếu ngươi còn không sửa được thói quen thu hối lộ, lão tử liền kiện ngươi lên, lột da rút gân vứt chảo dầu, ném vào ngạ quỷ đạo’. Bởi vậy ta suy đoán: một, khi ngươi tại vị, âm phủ lại trị cũng hủ bại như nhân gian; hai, lục đạo luân hồi dưới sự quản lý của ngươi đã sớm lộn xộn, thế cho nên người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Cậu chậm rãi ngừng lại, nhìn thẳng lệ quỷ, “Nhân gian sở dĩ hồng thủy tàn sát bừa bãi, hạn hán hoành hành, người bị trừng phạt không phải người đứng đầu u minh hiện tại, mà là nhóm súc sinh bị ngươi phóng túng đầu thai. Ngươi coi người thành súc sinh, coi súc sinh thành người, ngươi xứng đáng bị phong ấn trọn đời.”
Cậu lui ra phía sau vài bước, hơi gật đầu, “Xin lỗi, xin mời ngươi tiếp tục đợi ở chỗ này đi, ta phải đi. Thiên mệnh mỹ thường, duy đức thị phụ*, mặc kệ người trên điện là ai, chỉ cần có đức thì có thể ngồi.” Dứt lời đi ra ngoài điện.
*Thiên mệnh mỹ thường, duy đức thị phụ: ý nói “thiên mệnh” không phải vĩnh viễn không thay đổi, nếu muốn lấy được phù hộ của trời, còn phải có “đức”.
Lệ quỷ trăm triệu lần không ngờ người này lại sắc bén mà chính trực như vậy, vội vàng hô, “Từ từ! Nếu ngươi thả bổn vương ra ngoài, bổn vương cho ngươi ngàn năm dương thọ lại thêm quan to lộc hậu, thậm chí là vương tướng cũng có thể!”
Hữu Xu đi càng thêm nhanh, “Mở miệng ngậm miệng chính là lấy lợi dụ dỗ, quỷ như ngươi, tốt nhất vẫn là đừng làm Diêm Vương, nếu không quan viên dưới sự cai trị của ngươi đều sẽ biến thành giống ngươi. Địa phủ chưởng quản sinh tử, nếu cho nhiều tiền liền để đầu thai tốt, mặc kệ hắn khi còn sống là súc sinh hay là yêu tà, vậy những vong hồn làm việc thiện tích đức nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ kiếp sau cũng chịu khổ à? Thiện không có thiện báo, ác không có ác quả, nhân gian, địa ngục có gì khác nhau? Thả ngươi, ta muôn lần chết cũng không đền được tội!”
“Nương, quả nhiên lão tử hận nhất chính là những thanh quan như các ngươi, cũng không biết trong đầu đều là mấy thứ gì! Bổn vương nhớ kỹ ngươi, nếu ngày nào đó có thể đi ra ngoài, tất sẽ cho ngươi vào tu la đạo, ngạ quỷ đạo, súc sinh đạo chịu tra tấn!” Lệ quỷ tức đến khó thở mà kêu gào.
Hữu Xu có tai như điếc, rất nhanh chạy tới cửa điện, không ngờ lại trực diện đυ.ng lên người một nam tử cao lớn đeo mặt nạ. L*иg ngực nam tử vô cùng lạnh băng cứng ngắc, nhưng cũng cực kỳ dày rộng cường tráng, hắn duỗi hai tay ra ôm thắt lưng mảnh khảnh của Hữu Xu, trầm giọng dặn dò, “Chậm một chút, cẩn thận ngã.”
Hữu Xu ngẩng đầu nhìn, không khỏi vui mừng quá đỗi, “Ngươi tới rồi!”
Nam tử thấy cậu gắt gao kéo cánh tay mình không buông, vả lại hai mắt sáng ngời, khóe môi khẽ nhếch, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, lại không biểu lộ ra. Hắn đỡ Hữu Xu đứng vững, gật đầu nói, “Bổn vương tới cứu ngươi.”
“Triệu đại nhân quả nhiên tâm như gương sáng, không bị đầu sỏ này mê hoặc.” Ngục chủ thứ tư chắp tay phía trước.
Sau khi bộ hạ cũ của tiền minh chủ mang người đi, liền có rất nhiều dân chúng Toại Xương chạy tới U Minh điện, hỏi thăm tình huống tiểu Triệu huyện lệnh lên công đường, bọn họ thế mới biết lại có một luồng sinh hồn vào địa phủ, vả lại còn là thanh quan mà chủ tử cực kỳ tôn sùng, lập tức đến cứu người. Mới vừa rồi bọn họ thật sự là vì tiểu Triệu huyện lệnh mà đổ một phen mồ hôi lạnh. Nếu cậu bị tiền minh chủ mê hoặc, thật sự đi giải trận pháp, cũng không biết sẽ rơi vào kết cục gì. May mà danh bất hư truyền, cậu quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh như đồn đãi, tai thính mắt tinh, bản tính thanh chính, là người hay quỷ liếc mắt một cái có thể phân biệt.
Hữu Xu đang muốn trả lời, lại thấy Diêm La vương chỉ vào mông mình, lạnh giọng, “Ngươi bị người ta dùng hình sao?”
Cậu nhìn lại, mới biết trên áo tù nhân dính đầy vết máu loang lổ, hốc mắt không khỏi ửng đỏ. Cậu một lòng một dạ an trí nạn dân, nào có thể dự đoán được sau lưng có người vu oan hãm hại? Làm quan ở Đại Dung quốc rất khó khăn, làm một quan tốt càng khó. Nghĩ đến mấy ngày nay gặp đau khổ, vẻ mặt cậu càng thêm ủy khuất.
“Không có chuyện gì, bổn vương thay ngươi chủ trì công đạo!” Nam tử sờ sờ đầu Hữu Xu, sau đó kéo cổ tay cậu bước đi ra ngoài.
Nhiệt độ lạnh như băng, xúc cảm thong thả mà lại thân mật, khiến Hữu Xu cảm thấy quen thuộc khó hiểu. Trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên cái gì đó, lại không thể bắt lấy, chỉ phải nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp. Tới U Minh điện, đã có quỷ sai đưa những người có liên quan vào điện, nhất nhất áp quỳ.
“Ngồi ở đây.” Nam tử chỉ chỉ ghế dựa trải tấm lót mềm thật dày ở bên tay trái mình.
Hữu Xu không dám chối từ, chậm rãi ngồi xuống, cảm thấy đau đớn khó nhịn liền xoay xoay mông. Nam tử kéo cậu đến bên người, lấy tay xoa xoa, khi cậu kinh sợ nhảy dựng lên lại nhanh chóng buông ra, “Được rồi, an tâm ngồi đi.”
A, lại thật sự tốt rồi! Vị Diêm La vương này quả nhiên là một thần tốt! Trong lòng Hữu Xu khen ngợi, hai mắt tối đen tự nhiên toát ra ý sùng kính. Nam tử thật sâu nhìn cậu một cái, lúc này mới vỗ kinh đường mộc, quát, “Ai ở dưới công đường, tự động xưng tên ra.”
Giam giữ ở trong điện có vài trăm người, có Vương tri phủ liên thủ vu cáo Hữu Xu, quan viên các huyện, nhân chứng, khâm sai, còn có đồng đảng vì xóa sạch chứng cứ mà bị bọn họ sát hại. Sinh hồn và ma quỷ đối chất, lại có Diêm La và hai mươi bốn ngục chủ trong điện dọa sợ, gần như không cần thẩm vấn thế nào, mọi người liền sôi nổi giải thích hành vi phạm tội.
Hóa ra khâm sai kia rõ ràng biết Hữu Xu là oan uổng, cũng biết bạc đã sớm bị đám người Vương tri phủ phân chia, càng biết trùm thổ phỉ chân chính kì thực là bộ hạ của Vương tri phủ, bọn họ quan phỉ cấu kết, gϊếŧ hại dân chúng, biết được tân hoàng có ý nghiêm túc lại trị, lúc này mới đem chủ ý đánh lên trên đầu Hữu Xu. Ai bảo Hữu Xu hối cải để làm người mới, muốn đi chính đạo chứ?
Khâm sai từ chỗ Vương tri phủ được một nửa ngân lượng cứu tai, tổng cộng năm mươi vạn lượng, liền tự đem lương tâm ăn luôn. Hắn chẳng những giúp đỡ giả tạo chứng cứ phạm tội, còn tính toán vận dụng đặc quyền tiền trảm hậu tấu, đến lúc đó dù phía trên phái người đến phúc tra, thì dưới việc chết không đối chứng cũng khó lật lại bản án.
Khi hắn khai đến chỗ này, Hữu Xu tức giận đến thiếu chút nữa cắn nát cả hàm răng, hai mắt trừng thật to, cực lực biểu đạt phẫn nộ của mình. Nhưng mà cậu vừa mím chặt môi, lúm đồng tiền bên má liền hiện ra, chẳng những không hề có cảm giác uy hϊếp, ngược lại vô cùng khả ái đáng thương.
Nam tử vốn còn đang nghiêng tai lắng nghe, liếc mắt nhìn cậu sau đó bắt đầu tinh thần không tập trung, thong thả nghiêng đầu qua, yên lặng thưởng thức.
“Chủ tử, tội danh của mọi người đã thẩm tra, mời ngài xử lý.” Thẩm vấn hoàn tất, một vị ngục chủ chắp tay bẩm báo, thấy trên công đường thật lâu không có động tĩnh liền lặp lại một lần nữa.
Hữu Xu cũng nghi hoặc khó hiểu mà nhìn qua.
Nam tử lúc này mới hoàn hồn, chậm rãi ngẩng đầu ưỡn ngực mà ngồi thẳng, từ trên bàn lấy ra một quyển sổ mỏng, vừa viết vừa nói, “Vương Hướng Tài, nguyên dương thọ sáu mươi tám, nay giảm thành bốn mươi bốn, sau khi chết vào địa ngục đá mài, thời hạn thi hành án một ngàn năm, sau khi mãn phạt vào tu la đạo; Hách Tả Tư, nguyên dương thọ bảy mươi lăm, nay giảm thành bốn mươi sáu, sau khi chết vào địa ngục hỏa sơn, thời hạn thi hành án tám trăm năm, sau khi mãn phạt vào ngạ quỷ đạo…”
Vương tri phủ năm nay vừa lúc bốn mươi bốn, khâm sai bốn mươi sáu, nói cách khác bọn họ vốn dĩ còn có hai mươi mấy năm để sống, lại bởi vì làm nhiều việc ác mà lột bỏ số tuổi thọ còn lại. Chẳng những như thế, sau khi chết còn phải phân biệt vào tu la đạo và ngạ quỷ đạo, chịu nỗi khổ luân hồi vô tận.
Hai người lúc này mới sợ hãi, ở trên điện kêu cha gọi mẹ, dập đầu không ngừng, những tòng phạm còn lại cũng lớn tiếng cầu xin tha thứ, nước mắt giàn giụa.
Nhìn thấy tất cả người hại mình đều nhận báo ứng, trong lòng Hữu Xu cuối cùng cũng thoải mái, quay đầu dùng ánh mắt sùng bái mà lại nóng bỏng nhìn về phía Diêm La vương. Quỷ này mặc dù là từ tiệm ngục đi ra, nhưng so với chư thiên thần phật càng hiểu rõ thiện ác hơn, nói không chút khoa trương, hiện giờ hắn ở trong lòng Hữu Xu có thể nói là hóa thân chính nghĩa, sứ giả tình yêu.
Nam tử thực hưởng thụ cậu sùng bái, hai mắt ẩn hiện vẻ ấm áp, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại càng thêm tàn khốc, “Dẫn đi, nên lột da thì lột da, nên móc mắt cắt lưỡi thì móc mắt cắt lưỡi, nên quất roi thì quất roi… Xuống tay chừa chút tinh thần, đừng gϊếŧ chết bọn họ, phán xét ở dương thế cũng phải chịu qua một lần.”
Hai mươi bốn ngục chủ cùng đáp ứng, đem hồn đánh tan rồi khâu lại, tư vị thống khổ kia, đủ để bọn họ nhớ tới vĩnh viễn.