Đôi mắt đỏ máu của Lan phi theo dõi chặt chẽ máu tươi trên đất, hắc khí quanh quẩn quanh thân bắt đầu tản ra lượng lớn, gương mặt vốn tinh xảo xinh đẹp lại chậm rãi biến thành bộ dạng mặt mũi hung tợn đáng sợ. Nàng lúc thì động động bả vai, lúc thì xoay xoay cổ, làn da trắng bệch lúc thì lõm vào lúc thì nhô ra, như là có cái gì đó muốn chui ra.
Hữu Xu vừa lấy máu vừa âm thầm quan sát Lan phi, chỉ thấy một gương mặt nam nhân từ bên tai nàng đi ra, há miệng, trừng mắt, phát ra tiếng rít sắc bén. Trong cung điện rách nát nhất thời tầng tầng quỷ ảnh, ma âm từng trận, tựa như luyện ngục nhân gian.
Trong tay A Đại, A Nhị nắm cương đao, răng lại phát ra tiếng va chạm rất nhỏ, có thể thấy đã kinh hãi đến mức tận cùng. Nhưng mà những làn sương đen đó vừa chạm vào Hữu Xu liền lập tức tản ra, như là theo bản năng tránh né đối phương. Lúc này A Đại, A Nhị mới ổn định tâm thần, không dấu vết mà dịch đến bên người thiếu niên.
Lan phi dường như thật thù địch gương mặt quỷ đó, muốn dùng lực đè hắn xuống, lại bị cắn rụng một ngón tay. May mà âm khí trong lãnh cung rất nặng, bất quá chỉ một khắc lại dài ra.
A Đại, A Nhị tập trung nhìn vào, nhất thời mê man. Thất vương gia, mặt của thất vương gia sao lại mọc ở trên đầu Lan phi?
Hữu Xu lại không thấy kỳ quái. Quỷ vật nếu muốn trở nên cường đại, hoặc là cắn nuốt âm khí, dương khí, hoặc là cắn nuốt đồng loại. Thất hoàng tử này nhất định là bị Lan phi nuốt, lại bởi vì trong người có chứa huyết mạch chân long thiên tử, không thể bị Lan phi đồng hóa, ngược lại có ý đồ tranh đoạt chủ quyền. Trước mắt, hắn ngửi thấy máu tươi của thế ngoại chi nhân, tự nhiên bị dẫn ra.
Khi hai con quỷ tranh phong với nhau, Hữu Xu đã nhanh chóng quấn chặt miệng vết thương.
Lan phi cùng thất vương gia đồng thời mở miệng, giọng nam nữ âm trầm cổ quái lộn xộn cùng một chỗ, làm người ta sởn cả tóc gáy, “Sao không lấy nữa? Không đủ, còn xa mới đủ!”
Hữu Xu tự nhiên biết tính nguy hiểm của việc mất máu quá nửa, cũng biết làm thế nào đem loại nguy hiểm này giảm tới thấp nhất. Mà một vũng máu đỏ trên đất nhìn thì rất nhiều, kì thực chỉ không đến một phần tư tổng lượng máu trong người cậu, tuy rằng đầu óc có chút mê muội, nhưng còn có thể chống đỡ nổi. Cậu âm thầm vận dụng tinh thần lực ngăn chặn huyết khí trong cơ thể, khiến mình thoạt nhìn vô cùng tái nhợt suy yếu.
“Đừng có lòng tham không đáy. Các ngươi đạo hạnh sâu, nói vậy có pháp môn đặc biệt có thể nhận biết huyết khí. Hiện tại huyết khí của ta đã sắp cạn khô, còn lấy nữa chỉ có một đường chết.” Cậu gian nan chà lau vết máu trên cổ tay, bước chân lảo đảo tựa như muốn té xỉu. A Đại, A Nhị vội vàng đỡ lấy cậu, biểu tình lo âu.
Lan phi cùng thất vương gia quả thực có thể nhận biết mức độ huyết khí tràn đầy của một người phàm, nhưng vậy thì sao? Bọn họ muốn vốn dĩ không chỉ chút máu trên đất ấy, mà là thân thể đầy đủ của thiếu niên. Bọn họ không tranh đấu gay gắt nữa, đồng loạt sử dụng sương đen bao lấy thiếu niên. Lan phi bén nhọn cười nói, “Thằng nhãi ranh, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu hả? Quỷ quái biết gạt người nhất, cho nên mới có thuyết quỷ thoại liên thiên. Hiện giờ ngươi vô cùng suy yếu, liền đem số huyết nhục còn lại cho chúng ta luôn đi!”
Hữu Xu đứng ở tại chỗ bất động, A Đại, A Nhị tiến lên một bước ngăn cản, lại bị cậu kéo trở về. Sương đen kia mới vừa bao lấy thân thể của cậu liền đùng một tiếng bốc cháy lên, đốm lửa tử sắc văng khắp nơi dẫn phát càng nhiều ngọn lửa, khiến Lan phi cùng thất vương gia phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
“Máu cũng sắp chảy sạch rồi, long khí sao lại không tan một chút nào? Điều đó không có khả năng!” Hai quỷ bị ngọn lửa tử sắc vây quanh, vừa nghi hoặc vừa buồn bực, vốn có thể đem một nửa số máu hấp thụ sạch sẽ, sau đó tăng trưởng thực lực, hiện giờ lại chỉ có thể dùng để dập tắt lửa.
Bọn họ lăn lộn trong vũng máu, không ngừng phát ra tiếng vang tí tách, một lát sau, phần lớn máu đều đã hóa thành bột phấn màu đen, lại không duyên cớ lãng phí. Bọn họ đau thịt không thôi, không đợi ngọn lửa hoàn toàn dập tắt liền quỳ rạp trên mặt đất, vươn đầu lưỡi dài vài thước ra càn quét.
Quy tắc công kích của Hữu Xu là “thừa dịp người ta bệnh mà lấy mạng người ta”. Từ lúc Lan phi đánh lén sau lưng, cậu liền nhìn thấu ý đồ của đối phương, cũng bày ra cái cục này. Trước tiên dùng máu tươi dụ nàng tới gần, lại bất ngờ không kịp đề phòng mà chế trụ nàng. Chỉ trách nàng lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, không nghĩ hút máu trước, ngược lại đến cướp lấy tính mạng của mình. Giờ bọn họ rơi xuống hạ phong, Hữu Xu tự nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội lật mình, một cước dẫm trên đầu lưỡi đỏ tươi, dùng sức nghiền nghiền.
Ngọn lửa tử sắc hừng hực thiêu dốt trên đầu lưỡi, gặp máu tươi dưới đất liền chậm rãi dập tắt, mỗi khi nghiền áp một chút lại bắt đầu thiêu đốt, ngay sau đó lại dập tắt, đợi máu trên đất đều hóa thành bụi đen, ngọn lửa cũng theo gốc lưỡi kéo dài tới trên mặt Lan phi cùng thất vương gia.
Hai quỷ kêu ngao ngao, quay cuồng trên đất, đầu lưỡi đáng thương còn giẫm ở dưới chân thiếu niên, lăn cũng không lăn được bao xa, chỉ có thể lăn vòng quanh thiếu niên. Mãi đến lúc này, bọn họ mới vứt bỏ chút ý niệm may mắn đó, một tiếng tiếp một tiếng cầu xin tha thứ, còn ngôn từ chuẩn xác mà nói chắc chắn không nề hà trợ giúp Kinh Châu vương sửa lại án sai đồng thời đăng cơ.
Từ đầu đến cuối mặt Hữu Xu chưa từng thay đổi, đôi mắt trong trẻo thậm chí lộ ra sự hồn nhiên, giống như giẫm dưới chân bất quá chỉ là một loài bò sát, mà mình thì đang chơi một trò chơi. Nhưng mà cậu càng như thế, A Đại, A Nhị lại càng cảm thấy trái tim băng giá.
Người thiên chân vô tà khi lãnh khốc lên, thường là tàn nhẫn nhất, lời này quả nhiên không sai. Hữu Xu là một nhân vật cực độ nguy hiểm.
Hữu Xu không quản người bên ngoài nghĩ như thế nào, chỉ cần đạt tới mục đích là được, thấy máu trên đất đã đốt sạch, lúc này mới vung chủy thủ cắt đứt cái lưỡi dài bị thiêu đốt kia, lại nắm búi tóc sau đầu Lan phi, chậm rãi nói, “Vốn có thể công bằng mua bán, tự do giao dịch, ngươi hà tất nháo với ta đến nông nỗi này. Hiện tại ngươi thích chứ?”
Thiếu niên bây giờ, chỗ nào còn thấy nửa phần suy yếu?
“Không thích không thích! Là tiểu nữ sai!” Lan phi hiểu rõ mình bị lừa, lập tức khôi phục dung mạo xinh đẹp, lê hoa đái vũ cầu xin, “Đại nhân, ngài tha cho tiểu nữ đi.” Tóc hôi hổi thiêu đốt, đã bức thất vương gia vào trong cơ thể, nếu còn không dập tắt nữa, đầu của mình cũng sẽ hóa thành tro bụi.
Hữu Xu không buồn động đậy, tiếp tục nói, “Hiện tại ta là dao thớt ngươi là thịt cá, nếu không muốn hồn phi phách tán liền ngoan ngoãn nghe cho ta: một, nhanh chóng giúp chủ tử của ta sửa lại án sai; hai, sau khi sửa lại án sai mau chóng gϊếŧ chết Hoàng đế cùng Thái tử. Làm được hai điểm này ta sẽ tha cho ngươi.”
“Tiểu nữ tuân mệnh! Những việc đó vốn thuộc bổn phận của tiểu nữ, tất nhiên làm được ổn thỏa! Cầu đại nhân thả ta nhanh một chút!” Còn không thả nữa, đầu liền bị đốt trụi!
Lúc này Hữu Xu mới đưa tay, tước rụng một đầu tóc đen của nàng.
Lan phi lập tức lui đến góc tường, lòng còn sợ hãi mà vuốt cái ót trơn bóng. Nàng làm sao biết được thiếu niên nhìn như nhu thuận đáng yêu, lại cũng có một mặt giảo quyệt ngoan lệ như thế. Hơn nữa khi cậu ngoan độc lên biểu tình vẫn luôn bình thản, bên má còn thường xuyên lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, giống như có thể hưởng thụ được vui thích trong đau khổ của người khác, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Khó trách dã quỷ bên ngoài sợ hãi ác nhân, hóa ra ác nhân chân chính là cái dáng vẻ này! Lan phi bừng tỉnh đại ngộ, hối hận thì đã muộn. Nói thật, ngay cả thù nàng cũng không muốn báo nữa, hận không thể trốn đến tận chân trời. Nhưng mà không báo thù thì chấp niệm liền không cách nào tiêu trừ, chấp niệm chưa tiêu liền không thể đầu thai, dựa vào hồn thể suy yếu hiện tại của nàng, ra ngoài, không phải bị lệ quỷ bên cạnh nuốt sạch thì chính là dần dần tiêu tán, chung quy là không cam lòng. May mà trước đó khi nàng cường thịnh đã đem quỷ vật trong cung cắn nuốt hết, nếu không hiện tại nhất định sẽ là hai mặt thụ địch.
Lan phi càng nghĩ, vẫn quyết định thành thành thật thật trợ giúp thiếu niên, như thế mới có thể giải thoát.
Từ hoàn cảnh xấu tuyệt đối chớp mắt liền chiếm hết thượng phong, A Đại, A Nhị không khỏi nhìn thiếu niên với cặp mắt khác xưa, lại càng thêm kiêng kị đối phương.
Sự tình xong xuôi, Hữu Xu xua tay muốn đi, tựa như nhớ tới cái gì lại đứng lại, bình thản nói, “Có một câu ngươi nói sai, quỷ quái sở dĩ am hiểu lừa gạt, là bởi vì khi còn sống bọn họ từng làm người.”
Cho nên biết gạt người nhất kỳ thật chính là người, cho nên ngươi mới có thể đùa ta đến xoay vòng vòng à? Lan phi một lúc lâu không lời gì để nói, chờ người đi xa mới lắc đầu cười khổ.
Hôm sau, Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế trúng độc nặng, mặc dù không lo về tính mạng, cũng đã là nỏ mạnh hết đà, cũng không biết có thể chịu được đến vạn thọ tiết* năm nay không. Tiêu quý phi ngồi ở mép giường, vừa gạt lệ vừa nói nhỏ, “Hoàng nhi còn chưa tỉnh, Hoàng Thượng ngài nhất định phải chống đỡ đó, nếu không hai mẫu tử chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Trong cung ngoài cung, bao nhiêu người xem chúng ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể nhanh chóng diệt trừ, mấy vị hoàng thúc cũng đều giục ngài lập Thái tử khác, đây là chắc chắn hoàng nhi không có khả năng tỉnh lại sao?” Dứt lời đã khóc đến mức không kịp thở.
*Vạn thọ tiết: ngày sinh thần của hoàng đế.
Hoàng đế miễn cưỡng nửa ngồi dậy, đem ái phi ôm vào trong ngực an ủi, lại lần nữa hứa hẹn sẽ chữa khỏi cho Thái tử.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng chuông, tiếng này chưa dứt tiếng sau lại vang lên, làm màng tai người ta phát run, đầu đau muốn nứt ra. Hoàng đế vốn là thân thể khó chịu, lúc này càng thêm khó chịu, lớn tiếng chất vấn, “Bên ngoài đang nháo cái gì vậy? Không lễ không tết lại tự tiện gõ chuông, phải bị tội gì?”
Tiêu quý phi bưng lỗ tai, biểu tình cũng thực bất ngờ.
Một thái giám đi tới, nơm nớp lo sợ mà đáp, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đây là bên thất vương gia phát tang, thái hậu nương nương bảo chúng nô tài gõ chuông trăm tiếng.”
Hoàng đế băng hà gõ chuông ba vạn tiếng, thân vương hoăng thệ gõ chuông ngàn tiếng, Thái hậu chỉ bảo gõ trăm tiếng, đã là cực kỳ khắc chế. Hoàng đế lộ ra biểu tình xấu hổ, hiển nhiên đã quên mình còn có một nhi tử bị độc chết, vả lại ngày hôm nay liền cử hành tang lễ.
Tiêu quý phi biểu tình đau xót, trong lòng lại cực kỳ đắc ý, luôn nói chết thật tốt.
Nhớ tới thất hoàng tử qua đời, lại nghĩ tới Thái tử đang hôn mê, hoàng đế căm thù người khởi xướng đến tận xương tuỷ, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bệnh tật nói, “Người tới, giúp trẫm thay quần áo. Trẫm đốt cho hoàng nhi một nén hương. Còn có, truyền lệnh xuống, bảo cấm vệ quân áp giải tam hoàng tử tới linh đường quỳ lạy hoàng nhi, sau khi tế điển kết thúc lập tức ban thưởng một ly rượu độc!”
Tiêu quý phi trên mặt không hiện, nhưng cảm xúc vui sướиɠ đã lan tràn trong lòng. Hai người nâng nhau đi vào linh đường, chỉ thấy Thái hậu cùng Thành quý phi quỳ gối trước linh đường dâng hương hoá vàng, một đám hòa thượng ngồi ở đất trống ngoài điện niệm kinh. Nghe tiếng bẩm báo “Hoàng thượng giá lâm”, hai người vẫn không nhúc nhích, có thể thấy trong lòng có bao nhiêu oán hận.
Việc này quá mức kỳ quái, lại chưa tra rõ liền định tội chết cho tam hoàng tử. Nếu thật sự muốn miệt mài theo đuổi, thì tam hoàng tử thật sự không cần thiết phải độc sát phụ hoàng huynh đệ. Hắn bị trục xuất mười năm, căn cơ nông cạn, dù cho tất cả những người đáng chết đều chết sạch, cũng không tới phiên hắn thượng vị, chi bằng đến Kinh Châu chậm rãi mưu đồ bố cục, ngược lại càng thêm thong dong.
Vậy nên, Thái hậu căn bản không tin tam hoàng tử là hung thủ, cũng không tin Thái tử trúng độc hôn mê, rồi lại ngại Hoàng đế thể yếu, không tiện lý luận. Đợi tang lễ chấm dứt, bà tất sẽ tra ra chân tướng, về phần tam hoàng tử, cũng đành phải vậy.
Trong linh đường tràn ngập một mùi hương khói dày đặc, huân đến mức hoàng đế liên tục ho khan. Hắn đi đến trước linh đường cầm ba nén hương, đang chuẩn bị châm, vài tên thị vệ áp giải tam hoàng tử bị trói gô vào, cùng đi theo vào còn có ba thái giám diện mạo mơ hồ, trong đó hai người thể trạng cực kỳ cường tráng, hàm dưới còn mang theo vết râu màu xanh, nhưng lại không có một ai cảm thấy cổ quái.
“Nghiệt súc, quỳ xuống cho trẫm!” Hoàng đế hai mắt sung huyết.
Thị vệ lập tức ấn tam hoàng tử quỳ trước linh đường. Tiểu thái giám kẹp giữa hai thái giám cao lớn trong mắt phun hỏa, mới vừa tiến lên trước một bước, lại bị đồng bạn kéo trở về. Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo to rõ, đại thần trong triều đã lục tục đuổi tới Tuyên Đức điện, đang chờ tế bái linh vị.
“Tuyên.” Hoàng đế gian nan nâng tay.
Lần này, không chỉ tiểu thái giám giơ chân, hai thái giám cao lớn cũng sờ soạng chủy thủ trong ngực, quả thực muốn một đao chém cẩu hoàng đế này. Để chủ tử quỳ xuống đền tội trước mặt văn võ đại thần, đây là ngay cả chết cũng không chịu cho hắn một phần mặt mũi! Có phụ thân như vậy thật sự có cũng như không!
Cơ Trường Dạ lại sớm thành thói quen. Hắn mặt không đổi sắc mà quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, nhìn như mất tinh thần, kì thực nội tâm lại không gợn sóng, ngược lại, hắn thậm chí còn có một ít không yên lòng, con ngươi nhìn vào hư không, khổ não suy nghĩ Hữu Xu có thể trốn được tới chỗ nào. Hôm qua, ba người đi rồi, hắn không tiếc vận dụng nhân mã ẩn núp trong cấm vệ quân đi tìm kiếm thiếu niên, dù đánh cậu ngất xỉu cũng phải đưa đến nơi an toàn. Nhưng mà trên đường đến Tuyên Đức điện, hắn lại thu được tin tức xác thật, người theo dõi Hữu Xu giống như đυ.ng phải quỷ, vòng vo cả đêm trong một ngõ nhỏ, vừa mới thoát ra được.
Một phen chậm trễ này, cũng không biết cậu lại chạy đến đâu rồi. Cướp thiên lao, lấy cái thân thể nhỏ bé của cậu, sợ rằng ngay cả đại đao cũng nhấc không nổi. Nghĩ tới đó, Cơ Trường Dạ nhăn chặt mày, lộ ra vẻ lo âu.
Các vị đại thần lục tục vào điện, đều không dám ngẩng đầu nhìn tam vương gia quỳ gối trước linh đường, ngược lại cấm vệ quân thủ ở ngoài điện, âm thầm sờ sờ chuôi đao, trong mắt tiết ra sát khí. Hôm nay Hoàng đế, đại thần, cung phi đều ở đây, là một thời cơ động thủ tốt.
Tiểu thái giám kẹp giữa A Đại, A Nhị cũng trợn tròn mắt, dựng thẳng lông mày lên, biểu tình hung ác. Cậu ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, khép ngón trỏ cùng ngón giữa lại, xoẹt qua trên cổ mình một cái, làm động tác cắt yết hầu.
Bóng đen cuộn mình trên xà nhà không khỏi run rẩy, thả ra vài luồng âm phong. Âm phong thổi lên cờ trắng cùng ánh nến, khiến Hoàng đế bệnh nặng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn cầm lấy hương nến một lần nữa, vừa châm vừa suy yếu nói, “Thất đệ ngươi xưa nay đối đãi với ngươi không tệ, ngươi vừa đi mười năm, chỉ mình hắn nhớ kỹ ngươi, nhất định muốn trẫm đón ngươi trở về. Lại không nghĩ rằng, súc sinh ngươi lại lấy oán trả ơn, tàn sát huyết thân. Hôm nay, trẫm liền một ly rượu độc đưa ngươi ra đi, cũng để hoàng nhi dưới cửu tuyền có một người bạn.”
Đây là định tội chết của mình ở trước mặt chúng thần sao? Quả nhiên là phụ thân tốt của bổn vương. Cơ Trường Dạ nghe thấy lời ấy, khóe miệng thoáng cong lên, nở nụ cười.
Vài vị tôn thất thân vương, thanh lưu chỉ trụ*, nhịn không được nhíu chặt mày, vẻ mặt ẩn hiện bất mãn. Hoàng đế hồ đồ, dung túng một hệ của Tiêu quý phi, hiện giờ còn làm ra cái việc mê muội là gϊếŧ oan trưởng tử. Đại Minh hoàng triều từ khi Thái tổ cường thịnh đến hiện tại suy vi, nếu lại truyền cho Thái tử hung hãn, sợ rằng chỉ có một con đường mất nước. Này nên làm thế nào cho phải?
*Thanh lưu chỉ trụ: thanh lưu là con đường trong sạch. Ở đây ý chỉ những thanh quan trụ cột, kiên trì giữ gìn lẽ phải.
Nhưng mà những người ủng hộ Thái tử lại đều cảm thấy vui sướиɠ, trong lòng sôi nổi tính toán công phò trợ của mình. Bởi vậy có thể thấy, đến tột cùng Thái tử có trúng độc hôn mê hay không, còn có thể tỉnh lại hay không, đều không một ai cảm thấy hoài nghi. Triều đình này to như vậy, lại chỉ có một mình hoàng đế không thấy rõ thế cục, cũng không biết là hồ đồ thật, hay là không muốn miệt mài truy đuổi.
Hoàng đế vừa mở miệng, hai mắt vốn trợn tròn của tiểu thái giám càng thêm trừng ra, liên tiếp phất tay với xà nhà. Nhưng mà kỳ quái chính là, động tác của cậu lớn như thế, lại không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Đợi Hoàng đế cắm ba nén hương vào trong lư đồng, rốt cuộc bóng đen trên xà nhà cũng có động tác. Nàng xoay vòng xuống, trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ Tuyên Đức điện, cũng nhấc lên từng trận âm phong. Gần như chỉ trong nháy mắt, đại điện bị ánh mặt trời và ánh nến chiếu đến sáng trưng liền rơi vào bóng tối, lại có tiếng ngâm đứt quãng cùng tiếng rít từ bốn phương tám hướng truyền đến, tựa như Tu La điện.
“Đây, đây là làm sao vậy?” Sắc mặt Hoàng đế trắng xanh, thân hình lay động. Tiêu quý phi nâng hắn hét lên một tiếng, vội vàng chui vào trong lòng hắn.
Các vị đại thần cũng đều hốt hoảng nhìn xung quanh, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Âm phong hình thành một đám lốc xoáy, đem áo mũ người ta quẳng đi, lại làm cho tất cả cửa sổ đều khóa chết. ”Rầm rầm rầm” tiếng đóng cửa sổ liên tiếp truyền đến, tựa như sấm sét, càng khiến mọi người hai đùi run run, gan nát hồn tan. Đây, đây giống như là chuyện ma quái vậy?
Mới vừa nghĩ vậy, liền thấy bài vị trên linh đường một trận đung đưa, sau đó đổ thật mạnh trên án. Trái tim mọi người cũng theo đó run lên, có người nhát gan đã xụi lơ trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.
Cơ Trường Dạ chưa từng thấy qua việc thần dị như thế, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi thế nào. Cái gọi là “bình thường không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa”. Hắn không dám nói đời này mình chưa làm qua một chuyện đuối lý nào, nhưng cái chết của thất hoàng tử, đích đích xác xác không có quan hệ với hắn, dù có muốn hoàn hồn báo thù, cũng không tìm đến trên đầu hắn.
Hắn nâng mắt, nhìn về phía Tiêu quý phi, quả nhiên thấy mặt đối phương trắng bệch, màu môi phát tím, ôm ngực giống như tùy thời sẽ bị dọa ngất xỉu, định nhìn phản ứng của Thái hậu và Thành quý phi, lại bị một cái tay nhỏ bé che ánh mắt, lại có một cái miệng nhỏ nhắn phun ra hơi thở ấm áp ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Có ta ở đây, chủ tử đừng sợ. Sẽ không có việc gì, qua một lát là chúng ta có thể về nhà.”
“Hữu Xu?” Cơ Trường Dạ đầu tiên là khϊếp sợ, rồi lại lo lắng như lửa đốt. Loại thời điểm này, cậu vào cung như thế nào? Làm thế nào dưới tầng tầng thủ vệ tiến vào Tuyên Đức điện? Cậu không muốn sống nữa sao? A Đại, A Nhị đâu, chẳng lẽ không ở bên cạnh cậu bảo vệ sao?
Cơ Trường Dạ lập tức kéo bàn tay trước mắt ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hữu Xu mặc bào phục thái giám đỏ tươi, nhìn chằm chằm mình. Giờ này khắc này, hắn muốn túm thiếu niên mắng to một trận, lại muốn ôm lấy cậu khóc rống một hồi, càng muốn đuổi cậu đi đến tận chân trời.
“Ngươi… Thật sự là hồ nháo!” lời đến bên miệng, lại đều biến thành thở dài bất đắc dĩ.
Bởi vì được làm thủ thuật che mắt, chỉ cần Hữu Xu không mở miệng nói, dù cho đứng trước mặt người quen, đối phương cũng nhận không ra. Cậu sợ rằng chủ tử sẽ sợ hãi, lúc này mới bổ nhào vào lưng chủ tử an ủi, lại còn dỗ dành nói, “Đừng sợ đừng sợ, chuyện này không có quan hệ với chúng ta, chỉ xem thôi là được.”
Các đại thần đã bắt đầu đập cửa sổ phá cửa, theo lý mà nói cửa sổ đẩy nhẹ nhàng là có thể đẩy ra lại giống như tường đồng vách sắt, dù ghế dựa đập hỏng, đại đao chém cùn, cũng không thể cạy mở dù chỉ là một khe hở. Dị trạng như thế, không cần phải nói, nhất định là chuyện ma quái!
“Hòa thượng đâu? Niệm kinh đi! Niệm kinh nhanh chút!” Hoàng đế kéo cổ họng gào thét, một mặt muốn bảo vệ Tiêu quý phi, một mặt muốn bảo vệ Thái hậu cùng Thành quý phi, khuôn mặt vốn trắng bệch đã biến thành màu xanh, dưới ánh nến lay động chiếu rọi càng lộ ra sự chật vật.
Các hòa thượng cũng bị dọa đến mơ hồ, cầm lấy cây gậy gõ vài cái mới phát hiện mõ căn bản không phát ra tiếng. Khi làm phép, nếu mõ không thể gõ vang, thì đại biểu vong hồn không muốn chuyển thế, dù có niệm nhiều kinh văn hơn nữa cũng phí công. Bọn họ chỉ có thể chắp hai tay lại, bất đắc dĩ niệm một câu, “A di đà phật.”
Sau khi sợ hãi lúc ban đầu qua đi, ngược lại là Thành quý phi khôi phục trấn định trước hết, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, rưng rưng hô, “Hoàng nhi, là ngươi sao hoàng nhi? Ngươi tới gặp mẫu phi à? Ngươi có oan khuất muốn tố sao? Ngươi nói ra đi, dù mẫu phi tan xương nát thịt cũng phải đòi lại công đạo cho ngươi!” Ai nói nàng yếu đuối dễ bắt nạt? Ai nói nàng mọi sự chỉ cầu Thái hậu? Vi mẫu tắc cường*, nếu có thể khiến hoàng nhi nhắm mắt, nàng có thể trả giá hết thảy.
*Vi mẫu tắc cường: một người phụ nữ dù có yếu đuối tới đâu, thì khi trở thành mẹ tất sẽ vì con của mình mà mạnh mẽ.
Âm phong trong điện nháy mắt bình ổn, sương đen lờ mờ cũng đều tan đi, ngọn nến vốn đã dập tắt trên linh đài không lửa tự cháy, phát ra lại là u quang màu xanh, càng khiến Tuyên Đức điện bị nhuộm đẫm thành quỷ vực u minh.
Các vị đại thần đồng loạt phát ra tiếng kinh hô, thầm nghĩ bên trong quả nhiên có oan tình, thất hoàng tử đây là trở về báo thù! Có người từ từ tỉnh táo lại thầm thở phào, có người thì lạnh run, mồ hôi ướt đẫm, trong đó Tiêu quý phi là sợ hãi, mất khống chế nhất.
Cờ trắng từ xà nhà rũ xuống không gió tự bay, lại chậm rãi xuất hiện một dòng chữ bằng máu, “Mang Cơ Vĩnh Xương đến gặp bổn vương!”
Vừa hiển linh liền nói thẳng muốn gặp Thái tử, hung thủ hại chết thất vương gia là ai đã không cần nói cũng biết. Các vị đại thần tự nhiên rõ ràng, Hoàng đế lại run rẩy mở miệng, “Hoàng nhi, một mạng đền một mạng, ngươi muốn báo thù trực tiếp tìm Cơ Trường Dạ, tại sao muốn gặp huynh trưởng ngươi. Mạng của hắn cũng nguy tại sớm chiều, không chịu nổi ép buộc.”
Trên lá cờ trắng lại hiện một dòng chữ bằng máu: hôn quân vô đạo, dung túng gian nịnh, tội nghiệp không tiêu, trời tru đất diệt!
Đây là chói lọi chỉ trích hoàng đế u mê, để gian nịnh mê hoặc mới có thể khiến hắn chết oan. Lần này hắn trở về là thay trời làm việc, muốn tiêu diệt hôn quân cùng gian nịnh.
Ha, ngay cả phụ thân cũng không buông tha, vậy có bao nhiêu oán khí chứ? Chúng thần lần thứ hai ồ lên, hoàng đế thì tức giận đến liên tục hộc máu.
Hữu Xu đã sớm kéo chủ tử đến một góc, một bên vỗ nhẹ lưng hắn, một bên nói nhỏ, “Ngươi xem, ta sớm nói chuyện không liên quan tới chúng ta mà.”
“Quả thực không có quan hệ với chúng ta, nhưng ngươi làm thế nào tiến cung, đợi sau khi trở về nhất định phải giải thích cho ta!” Cơ Trường Dạ gắt gao ôm thiếu niên vào trong ngực, lại cởi bỏ y bào nghiêm nghiêm kín kín gói cậu đến kỹ lưỡng, sợ âm phong quấy nhiễu cậu.
Hữu Xu vội vàng chôn mặt vào trong ngực chủ tử, không dám nhiều lời nữa. Việc ngự quỷ, cậu tuyệt đối sẽ không nói với đối phương, bởi vì cậu sợ hắn sẽ sợ hãi và xa cách.
Trên linh đường, hoàng đế cùng Tiêu quý phi vừa kinh vừa sợ, trong lúc nhất thời ngay cả nói cũng nói không được. Thái hậu cũng thực rối rắm, tôn tử muốn gϊếŧ nhi tử, bà không biết nên hướng về ai, chỉ có thể giữ vững im lặng. Ngược lại Thành quý phi vô cùng kiên cường, vung tay áo trách mắng, “Còn thất thần làm gì? Nhanh chóng mang Cơ Vĩnh Xương lại đây!”
Một đám cấm vệ quân cũng bị nhốt trong điện lộ ra vẻ mặt chần chừ, người đầu lĩnh không dấu vết nhìn về phía Kinh Châu vương, được đối phương ra hiệu mới chắp tay lĩnh mệnh.
Cũng lạ, bọn họ mới vừa đi tới trước cửa, cánh cửa chết sống cũng không đánh ra được lại cót cót két két mà rộng mở, để cho bọn họ thuận lợi thông hành. Có mấy đại thần sợ chết nhân cơ hội xen lẫn trong đội ngũ, chân mới vừa bước ra khỏi cánh cửa đã bị một đám sương đen bọc thành kén, hung hăng kéo trở về, khi đập vào trên cây cột còn phun ra một ngụm máu tươi, tình trạng vô cùng thê thảm.
Một chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ này khiến mọi người lập tức dẹp bỏ tâm tư chạy đi, xem ra thất vương gia muốn các vị đại thần đối mặt đối chất với Thái tử. Đều nói công lý đấu không lại cường quyền, nhưng hiện giờ công lý nắm giữ ở trong tay vong hồn, ai dám lạm dụng cường quyền? Ai lại dám sử dụng cường quyền? Nếu quả thực không nhìn tới mong muốn kể tội của thất vương gia, không chừng ngay sau đó sẽ liền hồn về thiên ngoại, đến hoàng tuyền còn phải bị hắn tra tấn một lần nữa.
Người sống chung quy đấu không lại người chết! Các vị đại thần lau mồ hôi lạnh trên trán, đều đã hiểu rõ mình nên đứng ở bên nào.