Bên tai thiếu tiếng hít thở khi nặng khi nhẹ của Hữu Xu, Cơ Trường Dạ trằn trọc hơn nửa đêm cũng không ngủ, ngày thứ hai rời giường, tròng mắt một mảnh xanh đen. Hữu Xu độc chiếm một cái giường lớn, tay chân muốn duỗi như thế nào liền duỗi như thế đó, tự nhiên ngủ đến cực ngon giấc, làn da trắng nõn phiếm ra đỏ ửng khỏe mạnh, nhìn qua thần thái sáng láng.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Cơ Trường Dạ giống như vô ý hỏi.
“Ngủ rất ngon, giường thực lớn, có thể lăn lộn nơi nơi.” Hữu Xu vừa gật đầu vừa nhét sủi cảo nấm hương vào miệng.
Cơ Trường Dạ “ừm” một tiếng, sắc mặt vốn có chút âm trầm lại càng thêm có vẻ khó coi, thăm dò hỏi, “Nếu ngủ ngon, sau này đều ngủ một mình, có quen không?”
Hữu Xu nhất thời do dự, lúng ta lúng túng nói, “Nhất thời mới mẻ không cảm thấy thế nào, qua mấy ngày cảm giác mới mẻ biến mất, ta khẳng định sẽ không quen. Ta có thể thường xuyên trở về ngủ cùng chủ tử không?” Chờ ngụm long khí này tiêu tán, chủ tử lại không cho cậu lên giường, vậy nên làm thế nào cho phải? Cho nên không thể nói chết, phải chừa chút đường sống cho mình.
Sắc mặt âm trầm của Cơ Trường Dạ thoáng hòa hoãn xuống, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra một chút, khóe môi cong lên lộ ra chút dáng cười, “Ta còn nghĩ ngươi chơi vui, sớm đem ta vứt đến chín tầng mây rồi chứ.”
“Sẽ không quên chủ tử.” Hữu Xu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nghiêm túc gật đầu. Ân cứu mạng tự nhiên suốt đời khó quên.
Lúc này Cơ Trường Dạ mới vừa lòng, dùng chiếc đũa gõ gõ trán cậu, cười nói, “Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm, được rồi, nhanh ăn cơm đi.” Cảm giác buồn bực đọng lại cả một đêm rốt cuộc đều tiêu tán, hắn liên tiếp gắp đồ ăn cho thiếu niên, chính mình cũng ăn thêm hai chén cháo.
Mới vừa dùng điểm tâm xong, ngoài viện liền truyền đến tiếng chiêng trống, đồng thời còn có tiếng ồn ồn ào ào, giống như đột ngột có rất nhiều người mãnh liệt tràn vào Bồ Đề tự. Cơ Trường Dạ đang nắm khăn lau miệng giúp Hữu Xu, nghe thấy động tĩnh liền nhíu mày, phân phó nói, “Là Huyền Minh đại sư đang làm phép sao? A Đại, A Nhị, đi ra xem.”
Hai người lĩnh mệnh mà đi, một lát sau mang đến tin tức xác thực, “Hồi chủ tử, quả thật là bên đông viện đang làm phép, Vương Tượng Càn cùng Vương lão thái gia đã đến, mẫu gia của Tiêu quý phi, Thái tử phủ, Vệ Quốc Công phủ, Lâm phủ, Phương phủ… đều sai người đến xem.”
Mắt Hữu Xu sáng rực lên, trộm lôi kéo vạt áo chủ tử, không tiếng động biểu đạt tâm nguyện muốn đi xem cuộc vui của mình. Ba tiểu quỷ đứng ở ngoài viện vẫy tay với cậu, biểu tình cũng thực cấp bách.
Một khi ở cùng chỗ với thiếu niên, Cơ Trường Dạ liền tự nhiên đem suy nghĩ muốn bất hòa với đối phương bỏ quên ra sau đầu. Liên tục chăm sóc một người mười năm, phần tình cảm này sớm đã thành một phần của hắn, chẳng sợ trong lòng có nghĩ thông suốt đi nữa, đến lúc quyết tuyệt buông tay vẫn sẽ luyến tiếc như cũ. Chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa từng cảm nhận được cái loại đau điếng người khi cứng rắn chia lìa một bộ phận của mình mà thôi.
Hắn theo thói quen nắm chặt cổ tay thiếu niên, cười nói, “Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.” Bước ra cửa viện, nhìn thấy tăng nhân gõ mõ đi tới đi lui, lại lắc đầu than thở, “Con người Vương Thiên Hữu không đáng cứu, Huyền Minh đại sư tất nhiên sẽ hối hận.”
Hữu Xu lắc lắc cánh tay hắn, hỏi, “Chủ tử, không phải ngươi biết thứ gì chứ?” Cậu cũng lường trước được Huyền Minh pháp sư sẽ hối hận, hơn nữa là cực kỳ hối hận.
“Phật viết không thể nói.” Cơ Trường Dạ đem ngón trỏ để trên cánh môi mềm mại của thiếu niên, tươi cười quỷ bí.
Hữu Xu bĩu môi, nhìn qua như là đang hôn ngón tay này. Cơ Trường Dạ lập tức thu đầu ngón tay lại, giấu ở trong tay áo nhiều lần xoa nắn, qua một hồi lâu mới chà tắt ngọn lửa không nhìn thấy trên làn da.
Hai người đi vào Đại Hùng bảo điện, chỉ thấy Vương Thiên Hữu thân mặc áo cà sa ngồi xếp bằng trên một đài sen bằng đồng đỏ, trên làn da lộ ra bên ngoài tràn ngập phạn văn đỏ sẫm. Hắn giống như có chút bất an, đang lắc lắc mông nhích tới nhích lui, đôi mắt đầy tơ máu nhìn quét qua đám người. Tất cả những người bị hắn nhìn qua, đều cảm thấy tựa như có một con rắn độc dính dớp lạnh băng du tẩu ở trên người, tóc gáy sôi nổi dựng thẳng lên.
“Quả thật là trúng tà đi? Ngày thường Vương công tử không phải như thế.” Không biết ai nói thầm một câu, lập tức dẫn tới rất nhiều người phụ họa.
Người Vương gia nghe được lời ấy rất vừa lòng. Ngay cả Huyền Minh pháp sư cũng nói Thiên Hữu nhà họ là trúng tà, hành vi khinh bạc An Hoa quận chúa trước đó liền có thể bỏ qua, hôn sự của nữ nhi cũng được bảo vệ.
Chúc quan* của Thái tử phủ vốn dĩ có chút không tin, sau khi bình tĩnh nhìn một lúc lâu cũng lộ ra thần sắc, thầm nghĩ bộ dạng này mười phần là trúng tà, chỗ An Hoa quận chúa cũng phải mời hòa thượng niệm kinh văn vài ngày mới được, còn ý muốn truy cứu thì ngược lại đã phai nhạt.
*Chúc quan: thuộc hạ của quan lại.
Huyền Minh pháp sư cùng các vị tăng nhân ngồi xung quanh đài sen, trước mặt đều đặt một cái mõ. Mặt trời lên cao, dương quang chiếu khắp, Vương Thiên Hữu chính giữa pháp đàn dần dần an tĩnh lại, lúc này Huyền Minh pháp sư mới mở hai mắt, vừa đánh mõ vừa ngâm tụng kinh văn.
Đoạn kinh văn thứ nhất qua đi, những tăng nhân còn lại cũng chậm rãi gia nhập, phạn âm quanh quẩn trên không trung ngôi chùa, khiến người ta tai mắt tinh sáng, tâm sinh nghiêm nghị. Các đạo nhân mã đến xem nhanh chóng tìm một khoảnh đất trống quỳ xuống, hoặc là nhắm mắt cầu nguyện, hoặc là lẩm bẩm, một lòng cho rằng dưới phật hiệu cuồn cuộn chiếu khắp, Vương Thiên Hữu tất nhiên có thể khôi phục thần trí.
Nhưng tất cả mọi người đều nghĩ sai, Vương Thiên Hữu chẳng những không tìm lại thần trí, ngược lại bị phạn âm liên miên không dứt khiến cho cảm xúc nóng nảy. Hắn bắt đầu động đậy liên tục, hai chân đang khoanh lại duỗi thẳng ra, treo ở bên cạnh đài sen, hai tay dùng sức chà lau phạn văn trên làn da, dáng vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.
Hữu Xu cùng chủ tử ngồi ở góc tối bàng quan, ba tiểu quỷ e ngại Cơ Trường Dạ, chỉ phải đứng xa xa.
“Phật hiệu đã không độ hóa hắn được.” Cơ Trường Dạ lắc đầu cười lạnh, lại nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, trong giọng nói tràn đầy ôn nhu cùng tự hào, “Vẫn là Hữu Xu nhà ta nhu thuận nhất. Sau này người Vương gia tất nhiên sẽ hối hận không kịp.”
“Ta không hiếm lạ sự hối hận của bọn họ, ta có chủ tử là đủ rồi.” Hữu Xu hợp thời vỗ mông ngựa.
Nếu không phải trường hợp không đúng, Cơ Trường Dạ thật sự sẽ cười ra tiếng. Lời nói ngọt ngào như vậy, hắn đã lâu không được nghe qua, trong lúc nhất thời lại cảm thấy hoài niệm vô cùng.
Hai người tránh ở trong góc khe khẽ nói nhỏ, trên pháp đàn lại xảy ra biến cố. Chỉ thấy ánh mắt Vương Thiên Hữu càng ngày càng đỏ, sắc mặt càng ngày càng đen, sau khi lau phạn văn trên người thì đứng lên, vừa giơ chân vừa tức giận mắng, “Buông, thứ chó đẻ, các ngươi dám khóa ta lại! Cha, chém mấy con lừa ngốc này, chém hết!”
Hóa ra, để phòng ngừa hắn nhập ma trong lúc cúng bái hành lễ, Huyền Minh cho người buộc hai sợi xích sắt trên mắt cá chân hắn, cột chung với cái bệ đài sen. Hiện tại hắn chỉ có thể hoạt động trong một tấc vuông, giống như con thú bị vây khốn.
Vương Tượng Càn bị lời nói cuồng vọng của nhi tử khiến cho hết sức khó xử, liên tiếp thở dài xin lỗi mọi người, mà các hòa thượng lại thờ ơ, vẫn như cũ tụng kinh không ngừng.
“Quỷ quái này thật sự là lợi hại, ngay cả《 hàng ma kinh 》cũng áp chế không được!” Không biết ai than thở một tiếng.
“Đúng vậy đúng vậy, hai mươi năm trước ta từng tận mắt thấy Huyền Minh đại sư trừ tà cho trưởng công chúa, nghe nói còn là quỷ vương đó, nhưng cũng không lợi hại như con bám vào trên người Vương công tử này. Lúc ấy kinh văn mới niệm một khắc đồng hồ, quỷ vương liền hóa thành khói nhẹ tiêu tán.” Có người thấp giọng phụ họa.
“Ngươi nói xem đến tột cùng thì hắn làm thế nào lại dẫn quỷ vật này tới?”
“Ai biết được. Ta chỉ sợ ngay cả Huyền Minh đại sư cũng không đối phó được hắn, ngược lại liên lụy chúng ta.”
Vừa nói như vậy, mọi người sôi nổi khϊếp đảm, liếc nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ trống chuồn ra. Đúng vào lúc này, Huyền Minh pháp sư mở hai mắt, đi tới bên cạnh đài sen, đặt pháp trượng tử kim trên trán Vương Thiên Hữu, nhẹ nhàng ngâm tụng chú ngữ. Pháp trượng này là bảo vật trấn tự, có thể tru diệt hết thảy yêu ma quỷ quái trên thế gian, người có được nó, không ai không phải là cao tăng đắc đạo. Nhưng mà trong lịch sử, lại chưa bao giờ có người sử dụng nó khi trừ tà, bởi vì uy lực của nó quá lớn, thương tổn bằng trời.
Vì vậy, dân gian mới truyền ra lời đồn đãi như vầy —— ở trước mặt pháp trượng, ngay cả diêm vương cũng phải nhường đường.
Nhưng trước mắt, Vương Thiên Hữu bị pháp trượng đặt lên không những không sợ hãi đến lạnh run, khôi phục thần trí, ngược lại càng thêm nóng nảy. Hắn một phen đẩy Huyền Minh pháp sư ra, cao giọng chửi bậy, “Con lừa già ngốc, nhanh cút cho lão tử. Ngươi thích niệm kinh đúng không? Đi, đổi thành tiểu sa di đi lên niệm cho lão tử, càng nhỏ tuổi càng mềm mại càng tốt. Bọn họ niệm kinh lão tử thích nhất, mười ngày tám ngày cũng nghe không chán. Đúng rồi, tiểu sa di mà lão tử thích nhất ở chỗ nào? Mau tìm nó đến, Trường Phú, Trường Phú, đi ôm nó lại đây, nó ở ngay dưới giường của ta, dùng khối băng đè lại đó.”
Trường Phú là tiểu tư của Vương Thiên Hữu, lúc này cũng xen lẫn trong đám người, nghe thấy lời này sợ tới mức xụi lơ trên đất, khóc hô, “Thiếu gia ngài gặp ma chướng rồi, chỗ nào có tiểu sa di gì chứ.”
Mọi người vây xem chỉ tưởng Vương Thiên Hữu bị hút mất thần trí hồ ngôn loạn ngữ, Huyền Minh pháp sư cùng các vị tăng nhân lại đồng loạt dừng tụng kinh, dùng ánh mắt kinh hãi mà lại không thể tin nhìn về phía hắn.
“Ngươi mới vừa nói tiểu sa di, tiểu sa di gì?” Giọng Huyền Minh pháp sư hơi hơi phát run. Các đệ tử ngồi vây quanh ở bốn phía pháp đàn cũng liên tiếp đứng lên, vẻ mặt đáng sợ.
Cơ Trường Dạ ẩn sau đám người lắc đầu thở dài, “Hôm qua đại sư nhờ ta tìm kiếm đồ nhi mất tích của hắn, hóa ra đã gặp phải độc thủ.” Vẻ mặt hắn như ngày tận thế, kì thực trong nháy mắt Huyền Minh mở miệng đã đoán được kết cục của tiểu sa di như thế nào, nhưng đầu sỏ gây tội là ai, vì triệt để đẩy ngã Vương Tượng Càn, thì vẫn luôn giữ kín không nói ra. Để cam đoan Hữu Xu an toàn, cũng để đánh vỡ cân bằng khắp nơi, hắn vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm Vương gia, tự nhiên biết bản tính cùng với nhất cử nhất động của người Vương gia. Hiện giờ, sự tình bộc phát có chút thoát khỏi kế hoạch vốn dĩ của hắn, nhưng hiệu quả lại càng cao.
Hữu Xu cũng là một người biết nội tình, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía tiểu sa di.
Tiểu sa di bay tới bên người Huyền Minh pháp sư, liên tục kêu sư phụ, vừa gọi vừa chảy xuống hai hàng huyết lệ. Nhưng mọi người ở đây ngoại trừ thiếu niên, ai cũng không nhìn thấy một màn thê thảm này.
Huyền Minh pháp sư còn đang chất vấn Vương Thiên Hữu, lại đổi lấy sự trào phúng vô tình của đối phương, “Tiểu sa di chính là đồ nhi ngoan Diệu Trần của ngươi đó, ngày đầu tiên ta tới liền nếm đủ mùi vị của nó. Không hổ là đệ tử quan môn* của Huyền Minh đại sư, quả nhiên nuôi đến da mềm thịt nộn, ăn vào miệng còn có vị ngọt hỗn hợp giữa đàn hương cùng với hương sữa nữa, ha ha ha ha…”
*Đệ tử quan môn: chỉ người đệ tử cuối cùng được thu nhận, sau đó sẽ không thu đệ tử nữa. Đệ tử quan môn là đệ tử được yêu thương nhất, có địa vị đặc thù trong hàng đệ tử.
Vương Thiên Hữu giơ cao hai tay càn rỡ cười to, người Vương gia lại mặt xám như tro tàn. Vương Tượng Càn khoát tay lên, liền có vài tên thị vệ chen khỏi đám người nhắm hướng đông khóa viện mà đi, muốn đi trước xem xét một phen. May mắn Huyền Minh pháp sư sớm kịp hoàn hồn, lớn tiếng quát lên, “Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ không được nhúc nhích! Nhất là môt nhà Vương đại nhân!” Hai mắt hắn bốc hỏa, sắc mặt xanh mét, có thể thấy đã ở bên lằn ranh mất kiểm soát.
Thực nhanh liền có mười mấy võ tăng bao vây người Vương gia, lại có vài tăng nhân bước nhanh chạy tới hậu viện.
Ở đây ngoại trừ tiếng cuồng tiếu chói tai của Vương Thiên Hữu, lại không có một chút tiếng vang. Tăng nhân Bồ Đề tự chậm rãi đứng ở một chỗ, nhìn những người ở gần Vương gia, cục diện giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng. Cơ Trường Dạ lại rất thản nhiên, kéo thiếu niên vào trong ngực ôm chặt, trấn an mà vỗ vỗ lưng cậu.