Thấy thiếu niên đứng không động đậy, vυ' già trung niên quỳ gối tạ lỗi với A Đại và A Nhị gác ở cửa viện, “Thỉnh cầu hai vị đại huynh đệ để lão nô đi vào tặng đồ. Trước đó đại thiếu gia nhà ta có nhiều đắc tội với tam hoàng tử, đặc biệt phái lão nô đến tạ lỗi.”
Đắc tội tam hoàng tử, chính mình không đến, lại phái một lão bà tử không mặt không mũi, bàn tay này đánh cũng thật đủ ngoan độc. Đừng nói A Đại, A Nhị để cho bà ta đi vào, ngay cả tâm muốn một đao làm thịt bà ta cũng có. Không cần hỏi, người trước đó đắc tội chủ tử chỉ có Vương Thiên Hữu, lão bà tử này là nô tài của Vương gia.
Vương gia xem chủ tử là cái gì? Tùy tiện phái một nô tài là có thể bỏ qua cho kẻ ti tiện à? Tuy rằng Hữu Xu biết đối phương chính là lấy bồi tội làm cái cớ, mục đích vẫn là để tìm hiểu thân thế của mình, nhưng trong lòng vẫn vô cùng căm tức. Cậu không dám đi qua, ở tại chỗ nhặt rất nhiều đá, ném từng cục từng cục, ném cho đến khi lão bà tử kia chạy trối chết.
“Đi đi!” Xoay vài vòng, rốt cuộc nhặt được một cục gạch ở cạnh bàn, cậu không chút nghĩ ngợi liền ném qua, chẳng những khiến lão bà tử kia sợ đến tè ra quần, ngay cả A Đại và A Nhị cũng nhảy ra mấy bước, lòng còn sợ hãi.
“Hữu Xu, nhìn cho kỹ, đừng ném vào người phe mình.” A Đại ngoài miệng oán giận, trong mắt lại tràn đầy ý cười. Để tránh xé rách mặt với Thượng thư phủ, hắn không thể nâng đao chém người, nhưng Hữu Xu ném mấy cái như vậy đã đủ để phát tiết tức giận trong lòng bọn họ.
Như thế nào mà ngay cả đuổi khách cũng ấu trĩ như vậy? Cơ Trường Dạ tai nghe tám hướng, mắt nhìn sáu phương, tự nhiên rõ ràng chuyện ở ngoài viện, nắm một quân cờ thật lâu không buông xuống, cuối cùng đỡ trán lắc đầu, liên tục cười nhẹ.
“Vị tiểu hữu này rất thú vị.” Huyền Minh cũng cười theo, cũng thật sâu nhìn thiếu niên vài lần.
Đuổi lão bà tử đi rồi, Hữu Xu tiếp tục gặm điểm tâm, sau một nén nhang, ngoài viện lại một lần nữa có người tới, là một thiếu nữ thanh xuân trẻ tuổi cùng một quý phụ tuổi già sức yếu, tự báo lai lịch, nói là Vương lão phu nhân cùng Vương nhị tiểu thư. Lão phong quân* Thượng thư phủ tới chơi, Cơ Trường Dạ chỉ phải đứng dậy đãi khách. Huyền Minh pháp sư vốn tính cáo từ, lại bị bạn cũ dùng một ánh mắt lưu lại, hai người bồi lão phong quân tinh tế phẩm trà, đàm thiện luận đạo.
*Phong quân: là danh xưng của quý tộc được phong ấp thời cổ đại. Sau này, có chế độ phong điển, hoàng đế dựa theo đẳng cấp quan viên mà phong tặng vinh dự cho thê thất, phụ tổ của người đó, người được loại phong điển này cũng gọi là phong quân.
Khi lão thái thái đi qua bên người, Hữu Xu rõ ràng cảm giác được ánh mắt tìm hiểu hàm súc mười phần của đối phương. Cậu sờ sờ khuôn mặt vô cùng tú lệ của mình, đã mơ hồ đoán được nguyên nhân. Từ khi sinh ra chưa từng gặp mặt, lại có thể liếc mắt một cái liền phân biệt được, ước chừng là bởi vì mình lớn lên quá giống mẫu thân, vả lại nhìn kỹ thiếu nữ thanh xuân kia, lại cũng có năm sáu phần tương tự với mình.
Bồi lão phong quân ngồi một lát, thiếu nữ liền lấy lý do rời đi, nhìn thấy thiếu niên phấn y da trắng, mặt mày như họa dưới tàng cây, giả vờ không biết mà nói, “Ngươi là tiểu thiếu gia nhà ai, ta thấy ngươi thật quen.” Tam hoàng tử vừa nhận người này làm nghĩa đệ, có thể thấy lai lịch người này chắc chắn có chỗ bất phàm, cần phải đến hỏi thăm rõ ràng.
“Ta là của nhà Cơ Trường Dạ.” Hữu Xu vốn không muốn phản ứng với thiếu nữ, lại thấy hai quỷ đồng trước đó ngồi ở trên hai vai nàng, một con móc mắt một con cắn cổ, biểu tình vô cùng dữ tợn, nhất thời liền hứng thú. Nhưng hình như thiếu nữ đeo bảo vật trừ tà gì đó, khiến quỷ đồng không làm gì được nàng, mỗi khi sắp cắn được làn da lại bị lực lượng vô hình đánh văng ra.
Thiếu nữ bị câu vô nghĩa này nghẹn lại, nụ cười ngọt ngào trên mặt hơi hơi vặn vẹo. Cơ Trường Dạ dựa cửa sổ mà ngồi lại không nhịn được cười, hơn nửa ngày mới đem ý cười dâng lên cổ họng ép trở về. ”Ta là của nhà Cơ Trường Dạ“, lời này sao lại dễ nghe như thế chứ? Hắn hạ mắt, giống như vô ý mà vuốt ve khóe miệng cong lên, trong lòng hồi vị thật lâu.
Thiếu nữ điều chỉnh tốt biểu tình cứng ngắc, tiếp tục thăm dò, “Ta là nói, ngươi vốn là nhà nào? Mẫu thân của ta là người Lương Châu, ta thấy ngươi rất quen thuộc, không chừng chúng ta đã gặp nhau lúc nào rồi.”
“À.” Hữu Xu gật đầu, cầm lấy một khối gạo nếp cao chậm rãi ăn.
À cái gì mà à? Ngươi nhiều lời thêm vài chữ đi chứ! Ngươi như vậy bảo ta nên tiếp tục thế nào hả? Thiếu nữ hận không thể vỗ bàn, lại gắt gao nhẫn nại. Khuôn mặt này xa lạ như thế rồi lại quen thuộc như thế, khiến nàng vừa nhìn thấy liền hận đến ngứa răng.
Lấy lại bình tĩnh, nàng cứng rắn cười nói, “Ngươi họ gì? Nguyên quán nơi nào? Thượng kinh có rất nhiều phong cảnh danh thắng, nếu ngươi cảm thấy cô đơn, có thể cùng nhóm người huynh trưởng của ta đi ra ngoài du ngoạn. Hắn tôn kính người có tài, tuổi của ngươi và hắn tương đương, tài hoa lại ở trên hắn, được bái thϊếp của ngươi, hắn tất nhiên rất vui mừng.”
Ỷ vào dung mạo tuyệt trần, thiếu nữ chưa từng gặp bất lợi, căn bản không nghĩ rằng mình liên tiếp nói mấy câu đều moi không xuất, trừ phi người này quả thực có quan hệ với Vương gia, mà còn sớm biết được thân thế của mình. Nhưng nếu cậu ta đã biết, vì sao lại không đến Cảm Nghiệp tự thăm Tống thị? Theo lý thuyết cậu ta đã là nghĩa đệ tam hoàng tử, mặc dù không làm gì được Vương gia, nhưng giúp Tống thị hoàn tục lại không phải việc khó.
Thiếu nữ ngoài miệng không ngừng thăm dò lấy lòng, trong lòng lại nhiều lần suy đoán.
“Huynh trưởng ngươi là ai?” Hữu Xu biết rõ còn hỏi.
“Huynh trưởng ta chính là Vương Thiên Hữu, là người trước đó đối thơ phú với ngươi. Hắn ba tuổi có thể làm thơ, năm tuổi biết làm phú, chín tuổi thi đậu tú tài…” Thiếu nữ khẽ nâng hàm dưới, biểu tình kiêu căng. Nếu không phải huynh trưởng thông minh tài cán như thế, lão thái gia cùng lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý bức Tống thị rời đi, nâng mẫu thân làm chính thê. Đương nhiên, nói bốc nói phét như thế, cũng có mục đích kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu niên quan sát phản ứng của cậu. Nếu quả thật là quỷ đòi nợ kia, vả lại đã biết được thân thế của mình, làm sao có thể chịu đựng bị một thứ tử cướp đi hết thảy? Cậu ta mới mười lăm tuổi, không thể không lộ ra chút manh mối.
Thiếu nữ đã đoán đúng, Hữu Xu quả thực không chịu nổi nàng ta nói bốc nói phét, nhưng mà lại không phải vì thân thế. Thái độ làm người của Hữu Xu vô cùng tản mạn, có thể nói là tùy tùy tiện tiện, vô tâm vô phế, lại duy nhất không chịu nổi người khác phân bì chỉ số thông minh với mình. Cậu là ai chứ? Trong trăm vạn người sống sót chỉ có ba dị năng giả siêu não, cậu là người nhỏ tuổi nhất tiềm lực lớn nhất. Thiếu nữ nói cái gì cũng có thể, chính là không thể nói Vương Thiên Hữu thông minh như thế này như thế kia.
Hừ, múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người trong nghề! Trong lòng Hữu Xu oán thầm, môi liền nhịn không được bĩu ra, cắt ngang thiếu nữ thao thao bất tuyệt, “Tiện thể cho ngươi biết, bài văn biền ngẫu vừa rồi, bất quá chỉ là thứ ta làm chơi lúc sáu tuổi thôi.”
Thiếu nữ giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, đỏ mặt lên khó có thể thành lời, hòa hoãn hồi lâu mới lạnh lùng mở miệng, “Vị công tử này, vui đùa cũng nên có một mức độ, không biết rằng kiêu căng chuốc lấy tổn hại, khiêm tốn hưởng được lợi ích…”
“Những lời này chính là ta muốn tặng cho ngươi. Kiêu căng chuốc lấy tổn hại, lúc này huynh trưởng của ngươi hẳn là đã tổn hại đến mức hết sức lợi hại, ngươi nhanh đi mua chút dược trị liệu nội thương cho hắn đi. Ta thấy sau khi hắn đấu phú thất bại thì tức sùi bọt mép, phất tay áo mà đi, hoàn toàn không giống ái tài như mạng, ngược lại càng giống đố kị người tài. Phải biết thiên hạ người tài ba vô số kể, nếu hắn cứ luôn như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị tức chết.” Hữu Xu nghiêm túc đứng đắn gật gật đầu.
Thiếu nữ tức tới ngã ngửa, hai tiểu quỷ ngồi ở đầu vai nàng lại che miệng cười khanh khách, rất vui sướиɠ khi người gặp họa.
Lão phong quân ở phòng trong cũng đang lưu ý đến đối thoại của hai người, nghe được lời ấy vừa tức giận vừa xấu hổ, lập tức đứng dậy cáo từ. Cơ Trường Dạ tiễn bước tổ tôn hai người cùng Huyền Minh pháp sư, quay đầu lại nhéo nhéo cặp môi phấn nộn của thiếu niên, cười rộ nói, “Hữu Xu nhà ta chẳng những biết nói lời ngon tiếng ngọt, nghẹn chết người ta cũng vô cùng cay độc. Lại nói, cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi đến tột cùng là mọc ra như thế nào vậy, chả trách ngày thường chỉ thích ăn ngọt với cay, cũng là nguyên nhân này.”
Hữu Xu chớp mắt, biểu tình hết mực vô tội.
Sau khi người nhà họ Vương trở về sẽ suy đoán như thế nào, lại có những động tác gì, Hữu Xu cũng không thèm để ý. Hiện nay uy hϊếp lớn nhất của cậu vẫn là con lệ quỷ kia. Lần này, lệ quỷ đã liên tục ba tháng không xuất hiện, mà mỗi một lần nó biến mất, đều sẽ cực lực tàn sát người phàm, nhờ đó đạt được dương khí cùng oán khí. Đợi nó trở về, tất nhiên lại là một hồi kiếp nạn sinh tử.
Hữu Xu không dám khinh thường, suy rồi lại nghĩ, vẫn quyết định xuống tay với thanh niên.
Ban đêm, cậu rụt trong góc giường nhắm mắt giả bộ ngủ, nghe thấy tiếng trống canh giờ tý, liền trộm xốc chăn lên, ngồi xếp bằng ở bên người thanh niên. Đầu tiên là cậu ghé sát vào quan sát dung nhan khi ngủ của đối phương, rồi lại duỗi một ngón tay ra, nhẹ chọt hai má đối phương, miệng nhỏ giọng kêu, “Chủ tử ngươi đang ngủ sao? Chủ tử? Chủ tử?”
Từ sau khi bị ám toán, một thời gian rất lâu Cơ Trường Dạ ngủ không an ổn, hơi chút động tĩnh liền tỉnh dậy, tiện đà lăn lộn khó ngủ, nhưng mà ôm thiếu niên lại an tâm trước nay chưa từng có, thường có thể một đêm vô mộng, giờ Thìn tỉnh dậy. Dù vậy, bị người ta liên tiếp chọt hai cái, hắn cũng không thể không tỉnh lại, vốn định dò hỏi, lại bị hành động lén lút của thiếu niên kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng hiếu kỳ, vội vàng thả chậm hô hấp giả như không biết.
Thanh niên am hiểu nhất là ngụy trang, nếu hắn không muốn, bất luận kẻ nào cũng không có biện pháp nhìn ra manh mối từ trên mặt hắn. Hữu Xu ghé đến càng ngày càng gần, tinh tế quan sát hồi lâu, rốt cuộc cho ra một cái kết luận —— chủ tử trước sau như một ngủ rất trầm.
Hô hấp dồn dập của thiếu niên phun ở trên mặt, nóng nóng, có chút ngứa lại có chút tê dại, khiến Cơ Trường Dạ cảm thấy quái dị, không nhịn được tim đập nhanh hơn một chút.
Tim Hữu Xu cũng đập thực nhanh, trên mặt tràn đầy vẻ rối rắm. Long tinh tự nhiên cậu không dám mơ tưởng, nhưng long khí dù sao cũng phải hút mấy cái đi, nếu không chờ chủ tử khôi phục thân phận, bắt đầu vào triều, dù chỉ ở lại thượng kinh một hai tháng liền đi, lệ quỷ cũng có nhiều cơ hội gϊếŧ chết mình.
“Chủ tử thực xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy.” Hai tay của cậu tạo thành chữ thập, thành kính bái bái.
Trong lòng Cơ Trường Dạ nghiêm nghị, không khỏi liên tưởng đến rất nhiều âm mưu quỷ kế. Thực xin lỗi, Hữu Xu lại làm chuyện gì có lỗi với mình? Cậu muốn làm gì? Ám sát sao? Chẳng lẽ lần này mình lại tin sai người? Căm giận ngút trời cùng nặng nề đau xót khuấy đảo trong l*иg ngực, khiến Cơ Trường Dạ một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là tê tâm liệt phế, thống khổ. Đây là đứa nhỏ hắn tay cầm tay nuôi lớn, là thân nhân duy nhất hắn tán thành, đến tột cùng mình có chỗ nào có lỗi với cậu?
Nhưng mà giây tiếp theo, một đôi môi mỏng ấm áp, mềm mại, mang theo mùi hương điểm tâm bao trùm trên môi mình, khiến hắn nháy mắt cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
Hữu Xu vô cùng khẩn trương, cho nên vẫn chưa cảm giác được dị trạng của thanh niên. Cậu không biết long khí nên hút như thế nào, vội vàng đυ.ng một chút liền tách ra, lần thứ hai nhỏ giọng xin lỗi, “Chủ tử thực xin lỗi, ta thật sự không muốn như vậy.” Dứt lời, cậu chậm rãi cúi người, ngậm lấy đôi môi hình dạng duyên dáng của thanh niên.
Chạm một chút nhất định là không được, “hút long khí”, tên như ý nghĩa chính là phải có động tác “hút”. Khi nghĩ đến đây, hai môi đã chạm nhau, tim Hữu Xu như nổi trống, lại vẫn kiên định mà vươn đầu lưỡi ra, cạy mở kẽ răng thanh niên.
Cơ Trường Dạ đã triệt để mê man, khi đầu lưỡi trắng mịn của thiếu niên chui vào trong miệng, nhưng lại không có biện pháp hành động, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là —— thật ngọt. Ngọt vượt quá tưởng tượng, so với uống cạn một vò mật còn ngọt hơn!
Hữu Xu thông suốt tiến vào khoang miệng, không dám quấy đầu lưỡi đối phương, chỉ nhẹ nhàng, từng chút từng chút mà đem nước bọt trong miệng hắn hút ra. Cái này coi như là long tân đi
(tân: nước bọt), mặc dù khác biệt một chữ với long tinh, nhưng hiệu quả hẳn là không kém bao nhiêu.
Hết chương 19