Tứ hoàng tử đầu tiên là dụ dỗ Lan phi đến lãnh cung cưỡиɠ ɧϊếp rồi siết chết, lại thu mua cung nữ bên người tam hoàng tử, hạ mê dược cho tam hoàng tử, thừa dịp hắn bất tỉnh nhân sự liền đem thi thể Lan phi khiêng lên giường hắn, lại đem bạch lăng quấn quanh trên cổ Lan phi nhét vào trong tay tam hoàng tử.
Tiêu quý phi chờ nhi tử bày cục xong liền dẫn hoàng đế đi thăm tam hoàng tử đang bị vây trong nỗi đau tang mẫu, vừa vào cửa chỉ thấy tam hoàng tử cùng Lan phi lõa thể nằm cùng một chỗ, hạ thể Lan phi một đống hỗn độn, trong tinh nồng màu trắng hỗn loạn máu tươi, xem ra đã bị cưỡиɠ ɧϊếp tới sinh non, hai mắt phiếm huyết lệ trợn lên, lộ ra đầu lưỡi thật dài, đã bị siết chết. Mà tam hoàng tử mơ hồ tỉnh dậy, đang nhìn bạch lăng trong tay ngẩn người.
Cảnh tượng cực kỳ bi thảm như thế khiến hoàng đế thiếu chút nữa miệng phun máu tươi. Lúc này hắn sai người bắt tam hoàng tử, lại vội vàng liệm thi thể Lan phi. Nhi tử cưỡиɠ ɧϊếp thứ mẫu, còn tàn nhẫn sát hại thứ mẫu, đây là gièm pha bậc nhất của hoàng gia trăm năm qua, hoàng đế khó thở, nếu không phải tuyên dương ra ngoài sẽ nhục danh dự hoàng thất, thì sợ là sẽ đem tam hoàng tử chém đầu thị chúng. Dưới nhiều lần suy xét, hắn ra ý chỉ trục xuất tam hoàng tử, cũng ra lệnh cưỡng chế trọn đời để tóc tu hành.
Sau khi Lan phi chết hóa thành lệ quỷ ở lại dương gian, chính là muốn tận mắt nhìn xem hoàng đế có thể báo thù cho mình hay không, thấy hắn trừng trị tam hoàng tử vô tội, trong lòng mặc dù có oán, lại không hận. Nhưng không qua bao lâu, khi hoàng đế bình tĩnh lại từ trong bi thống, cũng chậm rãi phát hiện chứa nhiều điểm đáng ngờ. Hắn bắt được vài nhân chứng mấu chốt, rốt cuộc biết được Lan phi tử vong là do Tiêu quý phi cùng tứ hoàng tử giở trò quỷ.
Cho đến lúc này, Lan phi cảm thấy mình chờ đợi không uổng phí. Nhưng nếu quả thực đại thù của nàng được báo, cũng sẽ không có lệ quỷ oán khí tận trời, mặt mũi hung tợn ngày hôm nay. Sau khi hoàng đế biết được chân tướng chạy tới đối chất với Tiêu quý phi, lại bị Tiêu quý phi khóc sướt mướt ứng phó cho qua. Với hoàng đế thì Lan phi bất quá chỉ là nhất thời mới mẻ, trên thực tế, người hắn yêu chân chính vẫn là Tiêu quý phi, vì hai mẫu tử này, có thể nói là dốc hết tất cả. Hắn gọi tứ hoàng tử đến răn dạy vài câu, phạt chép mấy thiên kinh Phật, việc này liền thôi, sau khi trở về ban chết cho tất cả cung nhân có liên quan trong chuyện này, lau sạch những điểm đáng ngờ.
Cái chết của nữ quỷ chẳng những không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì với Tiêu quý phi và tứ hoàng tử, mà hai người còn lợi dụng nàng diệt trừ con trai trưởng của nguyên hậu. Qua một năm, hoàng đế lại không để ý triều thần phản đối, sắc lập tứ hoàng tử làm thái tử, khen rằng nhân phẩm quý trọng, long chương phượng tư*. Nhìn thấy “một nhà ba người” ngồi vây quanh ở Vị Ương Cung uống rượu chúc mừng, nhớ đến những từ ngữ dài dòng khen ngợi hung thủ gϊếŧ người trên thánh chỉ sắc phong, oán khí của nữ quỷ rốt cuộc đạt tới đỉnh.
*Long chương phượng tư: văn chương, tài hoa như rồng, dung mạo tư chất như phượng.
Nàng đối với hoàng đế là tình yêu chân thành, còn từng ảo tưởng cùng hắn làm phu thê bình thường, sanh con dưỡng cái, kết quả lại phát hiện mình chỉ là một món đồ chơi, bị con hắn cưỡиɠ ɧϊếp sát hại cũng không thể gợi ra một chút thương hại nào từ hắn, huống chi trong bụng của nàng còn mang hài tử của hắn. Yêu sâu đậm, hận liền thật sâu, từ nay về sau, nữ quỷ chỉ một lòng một dạ muốn gϊếŧ chết hoàng đế, còn đầu sỏ gây tội tứ hoàng tử cùng với Tiêu quý phi đồng lõa ngược lại phải xếp ở phía sau.
Nghe xong câu chuyện của nữ quỷ, Hữu Xu quay đầu lại nhìn về phía thanh niên đang ngủ say, trong lòng khó chịu cực kỳ. Mười một năm trước chủ tử mới mười bốn tuổi, gặp bôi nhọ như thế, hắn sẽ khổ sở như thế nào? Khi bị trục xuất lại bàng hoàng như thế nào?
Sờ sờ l*иg ngực ẩn ẩn đau, Hữu Xu kiên định nói, “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải thay chủ tử ta rửa sạch oan khuất. Ngươi có thể làm được không?”
Đến cùng thì nữ quỷ vẫn nợ tam hoàng tử, gật đầu nói, “Có thể. Như vậy, vấn đề của ngươi là gì?”
“Vấn đề của ta là làm thế nào mới có thể hấp thu long khí.” Hữu Xu đã sớm hạ quyết tâm, dù nữ quỷ không thể cho mình câu trả lời vừa lòng thuyết phục, cậu cũng nguyện ý trợ giúp nàng, chẳng sợ cuối cùng mình sẽ bị lệ quỷ quấn thân, phân thây gần như không còn. Mấy năm nay, chủ tử đã cứu cậu không dưới trăm ngàn lần, cái mạng này trả cho chủ tử lại có cái gì đáng tiếc?
Nữ quỷ ngẩn người, tiện đà cười nói, “Ngươi hỏi như vậy, xem ra là để hấp thu long khí của tam hoàng tử đúng không? Bổn cung trăm triệu lần không ngờ đến, tam hoàng tử đúng là tử vi đế tinh hạ phàm, so sánh với hắn, chút long khí của Cơ Chính Tắc tính là cái gì, buồn cười chính là…”
Hữu Xu cắt ngang nàng thao thao bất tuyệt, “Ngươi rốt cuộc có biết hay không? Biết cứ việc nói thẳng, đừng nói nhảm.”
Nữ quỷ bị nghẹn gần chết, cong cái lưỡi dài nói, “Tự nhiên là biết, khi bổn cung chết, thai nhi chưa thành hình trong bụng liền hóa thành một đoàn long khí bảo vệ bổn cung thần hồn không tan, cũng bảo vệ bổn cung không bị long khí của Cơ Chính Tắc phản phệ, sau khi biến thành lệ quỷ, lại có thể nhìn thấy tinh, khí, thần mà phàm nhân nhìn không thấy. Việc hấp thu long khí này nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản…”
Nữ quỷ đã chết rất lâu, du͙© vọиɠ thổ lộ hết ra vô cùng mãnh liệt, cố tình Hữu Xu đối mặt với người xa lạ lại phá lệ không kiên nhẫn, thúc giục, “Nói trọng điểm.”
Nữ quỷ hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, không cam không nguyện mà mở miệng, “Hút long khí có hai biện pháp, một là trực tiếp đối miệng hút, hai là thừa nhận long tinh tưới rót.”
Hữu Xu nghiêng đầu, trong đôi mắt mèo tròn tròn tràn đầy nghi hoặc, “Trực tiếp đối miệng hút chính là hôn môi à? Còn long tinh tưới rót lại là như thế nào?” Không phải là cái ý tứ mà cậu nghĩ đi?
Nữ quỷ âm trầm mà cười rộ lên, “Điểm thứ nhất ngươi đoán đúng, đích thật là hôn môi, về phần thừa nhận long tinh, đương nhiên chính là giao hợp. Long khí hút từ miệng sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán, nhưng mà một khi long tinh nhập thể, liền có long khí phù hộ, nếu không hậu phi trong cung sao lại giành nhau bò lên giường Cơ Chính Tắc chứ? Một khi long khí rót vào trong cơ thể dựng dục thành long tử, người thụ thai liền có khả năng tu thành phượng mệnh, từ nay về sau chư tà bất xâm. Bổn cung vốn tưởng rằng Tiêu quý phi đã tu thành phượng mệnh, nào dự đoán được trên người nhi tử tốt của ả chỉ bao phủ một tầng long khí mỏng manh, đời này cũng đừng nghĩ đi lên ngôi vị hoàng đế. Buồn cười a buồn cười, ai có thể nghĩ đến cái người bị tất cả mọi người chán ghét vứt bỏ là tam…”
“Được rồi, ngươi có thể đi rồi.” Hữu Xu một lần nữa cắt đứt nữ quỷ thao thao bất tuyệt.
“Ngươi có thể nghe bổn cung nói cho hết lời hay không?” Nữ quỷ giận đến giơ chân, mắt thấy cửa sổ chậm rãi đóng lại, lúc này mới nghĩ đến chính sự, “Ai, từ từ, ngươi đã nói phải giúp bổn cung mạnh lên, chẳng lẽ ngươi muốn qua cầu rút ván sao?”
Ở một giây cuối cùng cửa sổ đóng lại Hữu Xu cắt qua đầu ngón tay, đem một giọt máu tươi bắn vào cái miệng rộng của nữ quỷ.
Nữ quỷ nuốt trọn xuống, âm khí quanh thân liền tựa như nước sôi cuồn cuộn bốc lên, rất có xu thế xông lên tận tầng trời.
“Thế ngoại chi nhân? Tử vi đế tinh cùng thế ngoại chi nhân? Tốt tốt tốt, Đại Minh hoàng triều xem như náo nhiệt! Cơ Chính Tắc, dù bổn cung không hại ngươi, vận số của ngươi cũng tận rồi!” Nữ quỷ bay lên trời, lao về phía hoàng cung, tới nửa đường mới gian nan kịp phản ứng, nếu như mình hút khô máu tươi của thế ngoại chi nhân, liền có thể trực tiếp ngưng tụ ra thân xác máu thịt, thoát khỏi khống chế của thiên đạo luân hồi, trở thành tồn tại bất tử bất diệt.
Nàng vội vàng quay ngược trở về, rồi lại nghĩ đến việc vừa rồi mình đã đem biện pháp hút long khí nói với thiếu niên, việc này không nên chậm trễ, hiện tại chỉ sợ thiếu niên đã đắc thủ. Tử vi đế tinh là đứng đầu chúng tinh, vạn tượng tông sư, chấp chưởng thiên kinh địa vĩ, suất lĩnh phổ thiên tinh đấu, tiết chế quỷ thần cùng lôi đình, luận về thực lực, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng không dám cắt đứt phong mang này. Một lệ quỷ nho nhỏ như nàng, không đợi gần người đã bị đế tinh áp chế đến hồn phi phách tán.
*Phong mang: chỉ bộ phận sắc nhọn của một vật, tựa như mũi nhọn của đao kiếm. Ý chỉ vật lợi hại nhất.
Không đi được! Trăm triệu lần không đi được! Tiểu quỷ thật giảo hoạt, khó trách muốn bổn cung trả lời vấn đề của cậu ta trước mới bằng lòng giao dịch! Nữ quỷ chuyển vài vòng trên không trung, chỉ phải tiếp tục bay về phía hoàng cung.
Hữu Xu đóng lại cửa sổ, đi trở về bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của thanh niên. Hôn môi, giao hợp, cho tới bây giờ chưa từng làm qua phải làm như thế nào? Cảm giác hai má nóng bỏng như lửa đốt, cậu vội vàng dùng hai tay che, cách khe hở tiếp tục rình coi thanh niên.
Đời trước vì ăn cơm no, cậu làm công xung quanh kiếm lấy tinh hạch, đừng nói yêu đương, ngay cả tay nhỏ của nữ nhân cũng chưa từng sờ qua. Đương nhiên, cậu cũng không ghét nam nhân với nam nhân. Hoàn cảnh mạt thế ác liệt, nữ nhân thân mềm thể yếu, dần dần lại trở nên rất thưa thớt, hai nam nhân cùng nhau sống qua ngày đã sớm không phải là chuyện gì mới mẻ.
Nhưng mà cậu không ghét, cũng không có nghĩa người bên ngoài cũng không ghét. Nơi này không phải là mạt thế, âm dương điều hòa mới là chính đạo, long dương(đồng tính)
có lẽ sẽ bị phần lớn mọi người bài xích. Ít nhất cậu thường xuyên nghe A Đại và A Nhị thúc giục chủ tử nhanh chóng cưới vợ sinh con.
Nếu tùy tiện hôn lên, ước chừng chủ tử sẽ cảm thấy ghê tởm đi? Dù có không ghê tởm, cũng sẽ thực xấu hổ do đó bất hòa với mình nhỉ? Ngay cả hôn môi cũng khó xử như vậy, huống chi, huống chi… Hữu Xu bụm mặt tiến vào ổ chăn, bởi vì tâm tình quá mức phiền não, nhịn không được lăn hai vòng.
“Hóng gió lạnh nửa buổi, vẫn nóng ngủ không được à?” Cơ Trường Dạ đã sớm tỉnh, thấy Hữu Xu ghé vào trên cửa sổ ngẩn người, còn tưởng rằng cậu đang hóng mát, cho nên cũng không đứng lên xem xét.
Hữu Xu sợ tới mức run lên, vội vàng xốc chăn, ngập ngừng nói, “Ừm, rất nóng.” Cùng lúc đó, trong lòng lại thầm may mắn: may mắn vừa rồi không hôn trộm, nếu không hiện tại sẽ bị đuổi ra ngoài đi?
“Xích lại đây một chút, ta giúp ngươi quạt quạt.” Cơ Trường Dạ cầm lấy quạt tròn nhẹ nhàng lay động.
Hữu Xu dịch a dịch, dịch đến bên cạnh thanh niên, ngủ cùng một cái gối đầu với hắn, cảm giác được từng trận từng trận gió nhè nhẹ thấm lạnh phất qua hai má, xua tan xao động ở thân thể cùng đáy lòng, bất giác thầm nghĩ: chủ tử thật ôn nhu săn sóc, hiện tại càng muốn hôn hắn phải làm sao đây?
Mang suy nghĩ kì quái như vậy, thiếu niên chậm rãi rơi vào giấc ngủ say.
Cơ Trường Dạ mới vừa về kinh, thân phận còn chưa khôi phục, cũng không cần vào triều điểm danh, trong lúc nhất thời có chút nhàn nhã. Hắn thương tiếc Hữu Xu từ nhỏ đã cùng mình ở trong ngôi chùa lạnh lẽo rách nát, chưa từng thấy qua phồn hoa bên ngoài, liền nghĩ dẫn cậu đi du ngoạn xung quanh một phen. Thời tiết giữa hè, phần lớn nhóm huân quý trong kinh thích đến Mạt Kiền sơn nghỉ hè, hai người đi dạo thượng kinh xong cũng ngồi xe mà đi. Ngược lại Hữu Xu rất muốn đến Cảm Nghiệp tự xem mẫu thân đời này của mình, nhưng long khí còn chưa đắc thủ, một mình hành động sợ là sẽ có lo ngại về tính mạng, chỉ phải tạm thời dời kế hoạch ra sau.
Mạt Kiền sơn quả nhiên cây xanh bóng mát, gió lạnh phơ phất, rất là sảng khoái. Chân núi cùng giữa sườn núi phân bố rất nhiều trang viên lớn lớn nhỏ nhỏ, đều thuộc loại nhà giàu có tài có thế. Đỉnh núi có một ngôi Bồ Đề tự, hương khói vô cùng tràn đầy, đồ ăn chay cũng là địa phương nhất tuyệt, mỗi ngày đều có rất nhiều người nghe danh mà đến.
Cơ Trường Dạ biết Hữu Xu là một nhóc tham ăn, dàn xếp xong xuôi liền dẫn cậu nhắm thẳng Bồ Đề tự mà đi. Hai người đi được nửa đường, gặp gỡ một đoàn xe trang trí xa hoa, trên cửa xe đều khắc chữ “Vương”, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cưỡi trên một con ngựa cao lớn, lúc thì chợt xông lên trước nhất vươn cổ nhìn ra xa, lúc thì chợt rút lui trở về, cúi người xuống nói chuyện với nữ quyến trong xe. Tướng mạo hắn anh tuấn, khí chất lỗi lạc, đầu đội buộc tóc khảm bảo tử kim quan, thân mặc hồng bào bách điệp xuyên hoa, thoạt nhìn xuất thân hiển hách, cuối mắt đầu mày tràn đầy kiêu căng càng có vẻ ngang ngược, không ai bì nổi.
Hữu Xu chỉ thản nhiên liếc mắt một cái liền dời đi tầm mắt, Cơ Trường Dạ lại bỗng nhiên trầm mặt xuống.