Uẩn Tiên Tiên Cốc khoảng cách Vĩnh Anh tiên thành cũng không xa, tự bay đi qua, cũng bất quá là nửa ngày mà thôi.
Thời điểm Mạc Vô Kỵ cùng Lâm Cô tới đây, nơi này sớm đã chật ních các loại các dạng tu sĩ. Loại tình huống này, Mạc Vô Kỵ không biết đã trai qua bao nhiêu, bất luận cái gì bí cảnh có tiên linh thảo, một khi mở ra, bên ngoài đều có chật ních tu sĩ.
Uẩn Tiên Tiên Cốc tiên linh thảo càng là tiên linh thảo cao cấp, mỗi lần mở ra đều rất không dễ dàng. Tuy mỗi lần mở ra người đi vào cũng chưa tới trăm người, nhưng thương gia tới nơi này cũng không ít, hầu như bao gồm đỉnh cấp thương lâu của toàn bộ Tiên Giới.
Bởi vì Uẩn Tiên Tiên Cốc mở ra thời gian là có hạn chế, tới thời gian, Uẩn Tiên Tiên Cốc sẽ tự động mở ra. Nếu mà không tới thời gian sớm mở ra, nhất định phải tại trong vòng trước 3 năm thời điểm như thường.
Sớm mở ra cần đại lượng tiên linh mạch, lần này Vĩnh Anh Tiên Vực Thiên Đế mở ra Uẩn Tiên Tiên Cốc, chính là hao phí hơn mười nhánh tiên linh mạch. Có thể thấy được Vĩnh Anh Tiên Vực Thiên Đế có bao nhiêu bức thiết đối với việc mở ra Uẩn Tiên Tiên Cốc.
Tại ngoài Uẩn Tiên Tiên Cốc cấm chế san sát, tu sĩ phía ngoài có thể rõ ràng cảm thụ được trong đó tiên linh khí tức càng ngày càng nồng đậm.
Mạc Vô Kỵ bởi vì là đan dược đạo thi đấu top 3, lại là danh dự trưởng lão của Đan Đạo Tiên Minh. Hắn vừa qua, đã có đông đảo tu sĩ tiến lên lên tiếng.
- Vị này nói vậy chính là Mạc Đan Sư tuổi trẻ tài cao.
Một thanh âm sang sãng truyền đến, một người nam tử rất có phong độ mặt mang nụ cười đã đi tới.
Đây là một người tu sĩ vóc người thon dài, ánh mắt cũng là dài nhỏ.
Tuy có phong độ, nhưng Mạc Vô Kỵ vừa nhìn liền nam tử này, cũng cảm giác được toàn thân đều không thoải mái. Thật giống như có vô số sâu lông tại trên da thịt bò tới bò lui, để cho hắn cảm giác được một loại cực độ ác tâm.
Hơn nữa người này tu vi cao không thể tưởng tượng nổi, Mạc Vô Kỵ thậm chí cảm thấy level của hắn cao hơn rất nhiều so với phân bộ hội trưởng thứ hai Tiêm Giác Tiên Khư của Đan Đạo Tiên Minh, và cả sư phụ của Mộ Dung Tương Vũ.
Đây tuyệt đối là một cái nhân vật nguy hiểm, Mạc Vô Kỵ trong lòng đề cao cảnh giác ôm quyền nói:
- Chẳng biết các hạ xưng hô như thế nào?
- Bản thân Vạn Phiền, Mạc Đan Sư nhiều chuyện không biết, không biết ta cũng như thường.
Tên tu sĩ này khẽ mỉm cười, vẫn là phong độ thượng cấp.
Mạc Vô Kỵ khóe mắt hơi thu lại một chút, hắn đích xác không biết người kia, bất quá Vạn Phiền tên này hắn nhưng nửa điểm cũng sẽ không xa lạ, đây chính là tên gia hỏa có thể cùng Vĩnh Anh Tiên Vực Thiên Đế địa vị ngang nhau.
Linh Thiên Tiên Vực đỉnh cấp tông môn, tông chủ Đại Hạo Tiên Môn. Đại Hạo Tiên Môn tông chủ ngược lại không có gì, mấu chốt là hắn và Đại Hạo Tiên Môn có đại thù.
Đại Hạo Tiên Môn tinh cấp thiên tài Bái Xích Thiên là do hắn gϊếŧ, đồng dạng Đại Hạo Tiên Môn Phục Bắc, cũng là bị hắn một đao phách thương, sau đó bỏ chạy. Lúc này Vạn Phiền tới nơi này, có chuyện tốt mới đúng là quái sự. Khó trách hắn cảm giác tên này nguy hiểm, thì ra tên này đã muốn gϊếŧ hắn.
- Thì ra là Vạn tông chủ, cửu ngưỡng đại danh.
Mạc Vô Kỵ tùy ý liền ôm quyền, nếu mọi người nhất định là cừu nhân, liền không cần phải ngụy trang.
Vạn Phiền nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ một hồi lâu, lúc này mới khẽ mỉm cười:
- Nghe nói Mạc Đan Sư trước đây không lâu đi qua Phá Toái Giới, không biết Mạc Đan Sư tại Phá Toái Giới nhưng đυ.ng tới hai cái đệ tử không nên thân Bái Xích Thiên cùng Phục Bắc của ta Đại Hạo Tiên Môn?
Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói:
- Ta tại Phá Toái Giới đυ.ng phải quá nhiều người, ngoại trừ mấy cái nhân vật đặc biệt kiệt xuất ta có thể nhớ kỹ ra, mấy người khác đều không nhớ rõ.
- Ha ha.
Vạn Phiền lần nữa cười ha ha một tiếng:
- Mạc Đan Sư loại này trời sinh tuấn kiệt tại, tự nhiên là sẽ không nhớ kỹ hạng người tư chất bình thường. Ta hôm nay tới nơi này, cũng là muốn cùng Mạc Đan Sư làm một phần giao dịch. Ta biết trong tay Mạc Đan Sư còn có hai cái danh ngạch tiến vào Uẩn Tiên Tiên Cốc, ta muốn cùng Mạc Đan Sư giao dịch một quả. Đương nhiên giá cả mời Mạc Đan Sư tùy tiện mở ra, vô luận là giá cả gì, Mạc Đan Sư tương lai đều là quý khách của ta Đại Hạo Tiên Môn, về phần trước kia một phần chuyện nhỏ, ta Vạn Phiền căn bản là không nhớ được.
Mạc Vô Kỵ cười nhạt, tên này là đang uy hϊếp hắn đâu nè. Hắn Mạc Vô Kỵ cũng không phải là kẻ dễ bị người uy hϊếp, hắn suy đoán Vạn Phiền hẳn là Tiên Tôn, dù cho Tiên Tôn thì như thế nào?
- Xin lỗi, hai cái danh ngạch ta đều đã có sắp xếp, không cách nào lấy ra cùng đạo hữu giao dịch.
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nói.
Vạn Phiền sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp hẳn lên:
- Ta Đại Hạo Tiên Môn tinh cấp thiên tài Bái Xích Thiên tại Phá Toái Giới không có đi ra, nghe nói hắn ở bên trong đã từng gặp qua ngươi?
Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói:
- Ta nói rồi, ta gặp qua nhiều người, không phải con chó con mèo nào cũng nhớ.
- Tốt, ngươi có dũng khí.
Vạn Phiền quanh thân sát khí bốn phía, dường như nhịn không được liền muốn phát tác.
Mạc Vô Kỵ giơ tay lên đã bắt ra tứ phẩm Tôn Cấp Đan Vương bài trên người, tiên nguyên thấm vào. Một đạo tử quang đột ngột bắn ra, chỉ mấy hơi thở, hai gã tu sĩ mặc Đan Đạo Tiên Minh quần áo trang sức liền rơi vào phụ cận. Hai người hiển nhiên đều là đã biết lai lịch của Mạc Vô Kỵ, trước tiên đối với Mạc Vô Kỵ liền ôm quyền nói:
- Là Mạc Trưởng Lão triệu hoán?
Mạc Vô Kỵ mới vừa học được cách dùng Đan Vương bài cầu viện, không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy. Có thể thấy được Đan Đạo Tiên Minh thế lực lớn bao nhiêu, thậm chí chỉ cần địa phương có nhân vật trọng yếu của Đan Đạo Tiên Minh xuất hiện, liền ẩn dấu lực lượng bảo hộ Đan Đạo Tiên Minh.
Có lẽ chính vì vậy, Đan Đạo Tiên Minh mới không có người dám trêu chọc.
Hôm nay hai người tới hiển nhiên cường đại hơn so với hai gã Đan Đạo Tiên Minh chấp pháp giả lần trước, Mạc Vô Kỵ thần niệm mơ hồ cảm thấy được hai người này cũng đều là Tiên Vương cảnh giới.
Mặc dù so với Vạn Phiền trước mắt, còn chênh lệch khá xa, cũng không phải Vạn Phiền lại có thể tùy ý dùng khí thế nghiền ép.
Mạc Vô Kỵ gật đầu, chỉ vào Vạn Phiền nói:
- Người này vừa rồi đối với ta uy hϊếp, liền giao cho các ngươi xử lý.
Vạn Phiền biến sắc, Đại Hạo Tiên Môn tuy rằng to lớn, cũng không cách nào chống lại Đan Đạo Tiên Minh. Hắn nghĩ không ra Mạc Vô Kỵ không kiêng nể gì cả như vậy, chính bản thân còn không nói ra uy hϊếp gì, tên này cư nhiên liền kinh động Đan Đạo Tiên Minh chấp pháp giả.
Nếu là hắn sớm biết Mạc Vô Kỵ thiếu kiên nhẫn như vậy, động một chút là cáo trạng, hắn tuyệt đối sẽ không tới nơi này cùng Mạc Vô Kỵ dong dài. Nếu là muốn gϊếŧ Mạc Vô Kỵ, hắn cũng là âm thầm tiến hành.
Tới hai gã Đan Đạo Tiên Minh chấp pháp giả, đều là mặc áo gai, trong đó người nam tu cái đầu hơi cao đưa mắt rơi vào trên người Vạn Phiền, giọng bình tĩnh nói:
- Vạn tông chủ, Đại Hạo Tiên Môn của ngươi phải không nhỏ, bất quá ngươi nhất định muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đan Đạo Tiên Minh ta?
Nam tu này nói chuyện đồng thời, một gã chấp pháp giả khác của Đan Đạo Tiên Minh đã lấy ra một quả truyền tống tiễn phù màu vàng nhạt. Vạn Phiền không phải là kẻ bọn hắn có thể đối phó, bọn họ phải yêu cầu viên.
Vạn Phiền kinh hãi, hắn nào biết đâu rằng Mạc Vô Kỵ ra bài không theo lẽ thường, nhanh chóng tiến lên một bước ôm quyền nói:
- Hai vị đạo hữu, vừa rồi hoàn toàn là hiểu lầm. Nếu là ta động thủ đối với Mạc Đan Sư, dùng thực lực của ta, Mạc Đan Sư lúc này há có thể bình yên vô sự? Khả năng vừa rồi ta dùng phương thức nói chuyện không đúng, còn xin Mạc Đan Sư thứ lỗi.
Hai gã Đan Đạo Tiên Minh chấp pháp giả hiển nhiên cũng không muốn bởi vì một chút chuyện nhỏ xuất thủ cùng Đại Hạo Tiên Môn, đều lại đem ánh mắt nhìn về phía Mạc Vô Kỵ.
Coi như là Vạn Phiền cũng biết, lúc này Mạc Vô Kỵ nắm trong tay quyền chủ động tuyệt đối. Chỉ cần Mạc Vô Kỵ muốn truy cứu, dù cho hắn lập tức gϊếŧ Mạc Vô Kỵ, Đại Hạo Tiên Môn cũng sẽ bị xếp vào cừu nhân Đan Đạo Tiên Minh.
Mạc Vô Kỵ tự nhiên sẽ không ngu như vậy, hiện tại liền muốn động thủ với Vạn Phiền. Trước không nói Vạn Phiền có thể chó cùng rứt giậu hay không, chính là hắn mình bây giờ cũng có một đống chuyện lớn.
Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Vạn Phiền nói:
- Vạn tông chủ, sau này nói chuyện cẩn thận một chút, đừng lại tự làm khó bản thân. Ngươi Đại Hạo Tiên Môn có thể uy hϊếp người khác, lại đừng uy hϊếp trên đầu ta.
Nói xong câu đó, hắn hướng hai gã chấp pháp giả Đan Đạo Tiên Minh ôm quyền nói:
- Đa tạ hai vị tiên hữu đứng ra tương trợ, nếu là ta tương lai có chuyện không hay xảy ra, các ngươi tùy tiện báo lên. Thỉnh cầu Nông Vịnh Đan Đế, Công Dương Học Đan Đế, Hành Tuấn Đan Đế làm chủ cho ta. Bởi vì kẻ gϊếŧ ta người nhất định là Đại Hạo Tiên Môn.
Vạn Phiền nghe nói như thế thiếu chút nữa một ngụm lão máu phun ra ngoài, hắn chuyện gì cũng không có làm, chỉ là đến dùng ngôn ngữ cùng sát khí uy hϊếp Mạc Vô Kỵ một câu, đã bị Mạc Vô Kỵ vu hãm không biết xấu hổ như thế. Hết lần này tới lần khác hắn bây giờ còn không cách nào phản bác, dùng loại tính tình này của Mạc Vô Kỵ, người nào biết mình phản bác đối phương có thể trực tiếp chọc giận hắn hay không?
Hai gã Đan Đạo Tiên Minh chấp pháp giả cũng băng hàn nhìn chằm chằm Vạn Phiền, cũng không nói gì.
Vạn Phiền trong lòng phiền muộn không gì sánh được, cũng chỉ có thể hừ một tiếng, xoay người rời đi. Lúc này, hắn nửa chữ cũng không muốn nói.
Thấy Vạn Phiền rời đi, hai gã chấp pháp giả cũng đối với Mạc Vô Kỵ ôm quyền rời đi.
- Mạc đại ca, vừa rồi ngươi làm có quá phận hay không?
Đám ba người đi rồi, Lâm Cô mới cẩn thận hỏi thăm Mạc Vô Kỵ một câu.
Mạc Vô Kỵ bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sẽ không, ngươi biết coi như là ta quỳ xuống lấy lại đem ngọc bài Uẩn Tiên Tiên Cốc đưa cho cái lão hỗn đản kia, hắn vẫn như cũ muốn đẩy ta vào chỗ chết. Đã như vậy, ta hà tất làm khó chính bản thân?
Đối với Vạn Phiền loại tên gia hỏa không biết xấu hổ Mạc Vô Kỵ quá rõ, bất luận cái gì cử động lấy lòng, đều không thể ngăn cản quyết tâm đối phương gϊếŧ mình. Cho nên chính bản thân dứt khoát nhân cơ hội gõ đầu hắn, làm cho đối phương biết thân phận của mình bây giờ, không phải là hắn Đại Hạo Tiên Môn muốn động liền động.
Lâm Cô rất nhanh liền hiểu Mạc Vô Kỵ ý tứ, trong lòng cũng là thầm than một tiếng. Tuy Mạc Vô Kỵ uy hϊếp Vạn Phiền, nhưng rời đi Vĩnh Anh Tiên Vực, vẫn là nguy hiểm chồng chất. Dùng Vạn Phiền loại này lão gia hỏa, ngoài mặt e ngại Đan Đạo Tiên Minh uy hϊếp, trên thực tế ở sâu trong nội tâm cũng sẽ không bỏ qua Mạc Vô Kỵ.
Theo bọn họ, Mạc Vô Kỵ sống là nhân vật trọng yếu của Đan Đạo Tiên Minh, một khi Mạc Vô Kỵ chết mất, coi như là Đan Đạo Tiên Minh đoán được là hắn làm, cũng sẽ không công nhiên đối phó đại tông môn như Đại Hạo Tiên Môn vậy.
- Ầm!
Một tiếng cực kỳ trầm muộn vang lên, một cái lối đi xuất hiện ở trước mặt mọi người. Trong thông đạo thẩm thấu ra nồng nặc tiên linh khí tức, mà ở phía trên thông đạo lơ lửng bốn cái chữ lớn, Uẩn Tiên Tiên Cốc.
Khuê Phong Vân đúng lúc vang lên thanh âm:
- Mời các tu sĩ bản thân có ngọc bài Uẩn Tiên Tiên Cốc tiến vào Uẩn Tiên Tiên Cốc, tu sĩ không có ngọc bài ở lại bên ngoài. Hết thảy tu sĩ tiến vào Uẩn Tiên Tiên Cốc, đều phải là dưới Đại Ất Tiên, nếu không sẽ bị Uẩn Tiên Tiên Cốc cự tuyệt đi vào. Bởi vì lần này Uẩn Tiên Tiên Cốc sớm mở ra, thời gian thu thập tiên linh thảo giảm bớt thành nửa năm.
Nghe nói như thế, Mạc Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ bất luận kẻ nào đều có thể đi vào Uẩn Tiên Tiên Cốc, có tu vi hạn chế thì tốt rồi. Hắn cũng không biết, Uẩn Tiên Tiên Cốc là địa phương thừa thải tiên linh thảo, căn bản cũng không cho phép cường giả tiến vào, miễn cho tranh đấu phá hủy tiên linh mạch.