Để bọn buôn người mang hơn trăm nha đầu tập hợp ngoài đại sảnh, Cung Trác Lương ngồi trong đại sảnh trở mình xem danh sách người hầu trong phủ, còn có những nơi thiếu người hầu cũng được báo lên, thêm bớt cuối cùng lại thiếu sáu, bảy mươi người.
Cung Trác Lương hơi hơi nhăn mi lại, nghĩ thầm lúc trước Kiều phu nhân bất quá là thả đi mười mấy người, như thế nào trong chớp mắt lại thiếu nhiều như vậy? Cho dù nhiều nhất, hai năm nay nha đầu chữ Thư có được thả ra liên tục thì hiện tại cũng không bị giảm nhiều như vậy.
Nhìn tôi tớ đang ở nhà chính, chỉ có nha hoàn cùng gia đinh, cũng đã có hơn một trăm, mà quy định trong phủ chủ tất bất quá
cũng chỉ mấy người, cho dù thêm thị thϊếp của lão gia, cũng không dùng được nhiều nha hoàn như vậy, lại nhìn một nhà mấy miệng đều dẫn đến tiền tiêu hằng tháng
nhà chủ tử, Cung Trác Lương cũng không biết bọn họ ở trong phủ rốt cục làm cái gì mà tốn kém như vậy, không khách khí nói, tôi tớ ghi trong sổ chân chính làm việc có thể có một nửa sẽ không có sai lầm, mặc khác cơ bản có một số là nuôi không, một năm cũng không được lãnh tiền tương tự, mà những người này, không đủ để phục vụ một nửa số chủ tử trong phủ.
“Đây là khí thế của những người giàu có đi?”
Cung Trác Lương đem quyển sách để qua một bên âm thầm cười nhạo nói thầm một câu, nghĩ thầm nuôi không mấy con sâu mọt này, chính mình sợ rằng cả đời cũng không tu được ra cái gọi là khoan dung, nhưng cổ nhân thì yêu náo nhiệt thịnh vượn phù hoa, quản lý việc nhà đều phải sắm vai hiền hòa mới tốt.
“Thiếu phu nhân nói cái gì?”
Quản sự đứng ở một bên không nghe rõ Cung Trác Lương nói cái gì, thấy hắn xem xong liền ném tới một bên cười hỏi một tiếng.
Nàng tuy là được phu nhân phái đến ‘chỉ điểm’ thiếu phu nhân làm việc, nhưng cũng biết vị chủ tử trước mắt này không dễ đối phó, liền khép lại cái đuôi thành thật làm người.
“Không có việc gì, kêu vào đi.”
Cung Trác Lương thản nhiên liếc mắt nhìn người quản sự kia một cái, thấy nàng cũng không có ỷ vào phu nhân mà sai khiến mình làm cái gì, liền cũng ẩn ẩn cười khen bộ dáng biết điều của nàng, nghĩ thầm dù sao tiêu xài cũng không phải tiền của mình, các nàng muốn nuôi nhiều nuôi ít, hắn chỉ cần trong coi tốt gia sản của mình cùng Kiều Ứng Trạch là tốt rồi.
Vị tức phụ kia lĩnh mệnh đi gọi bọn buôn người tiến vào, Cung Trác Lương để cho nha hoàn xếp các tiểu hài tử thành một hàng, ai đứng phía trước thì nói trước.
Nếu đã đáp ứng lão phu nhân làm chuyện này, Cung Trác Lương sẽ tận lực làm tốt nó, vì thế hắn coi như là một cuộc phỏng vấn nhân viên, lặp lại câu hỏi họ tên, tuổi, gia đình cùng với sở trường của những hài tử này, trong lúc nhất thời cảm thấy được chính mình giống như thầy giáo chủ khảo của nhóm nhà trẻ đang thi lên tiểu học……
Rốt cục, sàng lọc sơ sơ rớt một ít hài tử quá ngốc, quá xấu, quá nhỏ, Cung Trác Lương cuối cùng để lại tám mươi người tiến vào thi vòng thứ hai.
“Được rồi, trước mang ra ngoài đi.”
Nhẫn nại cho một số tiền an ủi, Cung Trác Lương để cho nha hoàn đem những hài tử bị rớt mang ra ngoài, còn có trẻ con nhà ai a, thực đem Kiều phủ trở thành nhà trẻ mà, cư nhiên đem trẻ em mới năm tuổi nhiều nhất là bảy tuổi mang vào, này nếu mua về phủ có thể làm được gì a? Đến lúc đó để cho nàng hầu hạ người hay để cho người hầu hạ nàng a!
“Đưa các nàng xuống rửa mặt ăn chút gì đi, đều sửa sang cho sạch sẽ lại, sau khi lão phu nhân ăn xong mang qua bên đó.”
Để cho Văn Thư cùng tức phụ kia dẫn bọn trẻ xuống, Cung Trác Lương quay về viện của mình thay quần áo đơn giản ăn chút gì, lại phân phó Hàm Thư đi thỉnh hai đệ đệ muội muội của Kiều Ứng Trạch buổi chiều qua đây chơi, lúc này mới đi vào viện của lão phu nhân hầu hạ nàng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, lão phu nhân hỏi việc thông phòng của Kiều Ứng Hiên, nàng xưa nay coi trọng con nối dòng cùng quy củ, nhưng phụ thân của bọn họ không nên thân, nàng đối với đức hạnh của hai huynh đệ Kiều Ứng Trạch càng giám sát chặt chẽ hơn, không để bọn họ trước khi kết hôn quá càng quấy, sợ bọn họ giống cái tính phong lưu của phụ thân mình, vừa sợ còn trẻ động chân tình, về sau lại nháo ra sủng thϊếp diệt thê để
người ta chê cười.
“Bà bà yên tâm, nha đầu Tĩnh Thư này tính tình chất phát thật thà, bộ dáng cũng thực bình thường, ta xem bộ dáng Hiên nhi như là không vừa ý lắm.”
Kiều phu nhân ngồi xuống cúi đầu trả lời, ngược lại liền đề cập đến hôn sự của Kiều Ứng Hiên, nói xem trọng trưởng nữ của đường huynh, tuổi tác tương đương, lại vừa lúc thân càng thêm thân, chính là người ta còn hơn một năm nữa mới hết hiếu kì*, hôn sự của Kiều Ứng Hiên phải đợi đến cuối năm sau.
*Hiếu kì: thời gian chịu tang
“Này….. Ứng Hiên cũng không phải là trưởng tử, gia thế của đối phương lại cao hơn so với chúng ta, chỉ sợ là không tương xứng a.”
Kiều phu nhân tỉ mỉ nghe xong, tầm mắt quét qua Cung Trác Lương đang ngồi bên cạnh, thấy biểu tình của hắn thản nhiên nhìn không ra vui giận, trong lòng âm thầm gật gật đầu, ngược lại
nhìn về phía lão phu nhân.
“Này không ngại, đường huynh của ta yêu thương nữ nhi, năm trước mười bốn tuổi đã bắt đầu lưu ý tìm nhà chồng, không ngờ đầu năm nay đường bá đột nhiên bệnh qua đời, bỏ lỡ hôn kỳ của cháu gái, chờ cho mãn hiếu kì, lại muốn vào kinh tìm một gia đình thích hợp thì rất khó, nhân tiện quan hệ cô cháu, gả đến nhà chúng ta nhưng thật ra rất thích hợp.”
Kiều phu nhân khi nói những lời này thì thật sự tràn đầy vui mừng, một lòng nghĩ có thể tìm một người vợ hợp ý giúp đỡ con trai mình, lại xuất thân là con nhà giàu, về sau nhất định có thể đem việc nhà trong nom quản lý vững vàng.
“Thân càng thêm thân thì là chuyện tốt, chính là còn muốn Hiên nhi chờ hai năm không nói, đối phương tuổi tác quả thật có chút lớn.” (PH: Hãn 14 tuổi mà lớn, thế tui 20 tuổi rồi mém chừng là hàng tồn kho quá –!!!)
Đem vẻ đắt ý của Kiều phu nhân để vào trong mắt, Kiều lão phu nhân trên mặt hiện ra một chút mất hứng, nghĩ thầm người này xuất thân nhà quan gia chẳng lẽ không hiểu quy củ sao? Nhị tử đối với trưởng tử quả thật có chút kính trọng, hiện tại vợ con thứ lại lớn tuổi hơn con dâu trưởng, này nếu thật sự gả qua đây, về sau có thể phục tẩu tử quản gia sao?
“Tuổi tác tương đương mới dễ sống chung, ngài cũng có thể sớm ẩm tằng tôn, tổ tiên của chúng không phải cũng làm vậy sao? Hơn nữa ngài đã sớm đồng ý với ta, hôn sự của Trạch nhi ngài làm chủ, hôn sự của Hiên nhi thì cho ta làm chủ.”
Kiều phu nhân ra vẻ đùa giỡn dùng khăn che miệng cười, dư quang khóe mắt liếc đến trên người Cung Trác Lương lại mang theo chút ý tứ hàm xúc không rõ hương vị, chỉ là khinh bỉ rõ ràng kia sẽ không làm cho người ta nhìn lầm.
“……..”
Cung Trác Lương rũ mắt xuống làm một bộ ảm đạm, kì thực trong lòng đã bắt đầu vỗ trán, nghĩ thầm các ngươi nói hôn sự của Kiều Ứng Hiên là tốt rồi, lão xả lên trên người hai phu phu chúng ta cái gì a!
“Hừ…….. Đã như thế, vậy đều tùy ngươi.”
Kiều lão phu nhân bị nghẹn một câu, hừ một cái thật dài xả giận không kiên nhẫn đáp ứng, năm trước thời điểm Kiều Ứng Trạch bệnh nặng, nàng cố ý vì Kiều Ứng Trạch xung hỉ, mà trong đó chỉ có Cung gia họ hàng gần với quan lớn và có triển vọng nhất, nàng liền vội vàng quyết định chọn con giá của thương nhân, làm cho Kiều phu nhân phi thường không muốn, khóc nháo không đồng ý, lão phu nhân phiền chán không còn cách nào khác, liền nói hôn sự của Hiên nhi tùy Kiều phu nhân định đoạt, cho nên hiện tại cũng không thể thất hứa mất uy tín.
Lúc này Văn Thư dẫn theo mấy tiểu cô nương lại đây cho lão phu nhân chọn lựa, mọi người liền dời đề tài đi, vừa vặn Kiều phu nhân cũng ở nơi này, liền nhân tiện đem nha đầu trong viện của nàng cùng Kiều Ứng Hiên chọn luôn, đúng là trực tiếp thay Kiều Ứng Hiên lướt qua Kiều Ứng Trạch, hoàn toàn không cho Kiều Ứng Trạch chút mặt mũi.
“Làm bậy nga!”
Đợi Kiều phu nhân mang người đi rồi, lão phu nhân cho mọi người lui xuống, lôi kéo tay Cung Trác Lương có vẻ hơi mệt mỏi thở dài một tiếng.
“Tổ mẫu……”
Cung Trác Lương mím môi lộ ra bộ dáng chịu ủy khuất, nhưng bộ dáng cũng không có làm quá lên, cũng không nói lời oán giận gì, dù sao hết thảy đều không cần nói.
“Nghiên nha đầu a, có những chuyện tổ mẫu vốn không nên nói với tiểu hậu bối các ngươi, nhưng thà nói cho các ngươi nghe còn hơn để các ngươi nghe đồn đãi chuyện nhảm suy đoán lung tung, làm tổn thương tình cảm người trong nhà, chi bằng ta tự mình nói với ngươi, trong lòng ngươi hiểu rõ là tốt rồi.”
Lão phu nhân dựa vào gối đệm, nhẹ vỗ về tay Cung Trác Lương chậm rãi nói.
Nguyên lai lão phu nhân vốn chỉ là một nhánh nhỏ trong một đại gia tộc, lúc trước Kiều lão thái gia
đều mất, hiếu kì qua đi liền một thân một mình vào kinh ứng thí, mặc dù đậu tiến sĩ nhưng là chỉ ở trong kinh làm một chức quan thanh nhàn, Kiều lão phu nhân mới xuất giá, cho nên lúc tuổi còn trẻ có chút lợi hại, sau vài năm kết hôn không cho trượng phu có tiểu thϊếp, sau khi có con trai trưởng cùng nữ nhi mới thả lỏng một chút.
Nhưng Kiều lão thái gia trung niên bị bệnh qua đời, một đời Kiều lão gia cũng chỉ có một con trai, trưởng nữ chết yểu, hai thứ nữ sau khi gả đi cũng không lui tới nhiều, toàn dựa vào nhà mẹ đẻ của lão phu nhân giúp đỡ, Kiều lão gia này ăn chơi trác táng mới có thể lăn lộn công danh thuận lợi tiến vào con đường làm quan, rồi sau đó hắn dựa vào dung mạo tốt cùng tài ăn nói nịnh bợ cha vợ đang làm quan lớn, lại dựa vào thế lực của của lão mẫu cùng nhà mẹ đẻ của vợ mình từng bước thăng chức, nhà bọn họ xem như hưng thịnh phát đạt.
Nhưng sau khi thành hôn nhà mẹ đẻ Kiều phu nhân chọc thánh thượng nổi giận, suýt nữa suy tàn, tuy rằng sau lại được khôi phục, nhưng Kiều lão gia lúc này bại lộ bản tính phong lưu bạc tình, một nhà nhạc phụ đang nguy nan lại bo bo giữ mình, làm hại Kiều phu nhân thương tâm phải sinh non lại gặp phải cảnh khó sinh, suýt nữa một xác hai mạng, chỉ tội Kiều Ứng Trạch phải sinh non thể yếu còn bị mẹ đẻ chán ghét mà vứt bỏ…….. (PH: Đại Kiều muội thương huynh)
“Khi đó ta thấy nàng đáng thương, lại lòng mang áy náy, liền vì nàng xuất đầu trụt xuất tiểu thϊếp đang hoài thai, bảo trụ uy nghiêm trong nhà của nàng, lại dạy nàng như thế nào củng cố địa vị của mình, về sau ta lại ủy quyền cho nàng, nàng lại mang thai Hiên nhi, không bao lâu nhà mẹ đẻ cũng khôi phục lại, lúc này trong nhà mới tính là dần dần tốt lên……..”
Nói đến quan hệ trong nhà, lão phu nhân cũng là thổn thức không thôi, nhớ lại thời điểm con dâu mới vào cửa, các nàng cũng là không ưa đối phương, sau đó đứa con lại phạm phải sai lầm, nàng cùng con dâu cũng có một dạo thân thiết hơn cả mẹ con, nhưng sau lại vì Kiều Ứng Trạch cùng một ít chuyện khác, các nàng lần thứ hai trở mặt thành thù, này đảo mắt, thời gian không ngờ đã trải qua hơn mười năm.
“Kia vì sao…….”
Nhìn lão phu nhân muốn nói lại thôi, Cung Trác Lương biết nàng hiểu được mình muốn hỏi chính là thời gian, hắn đối với ân oán Kiều gia thế hệ trước không có hứng thú, hắn chính là không rõ, nếu là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, Kiều phu nhân như thế nào có thể một người thì đối xử như kẻ thù, người còn lại thì như trân như bảo?
“Lại nói tiếp đều là sổ sách lung tung, lúc trước không biết ai nói với bà bà ngươi, nói một đứa con trai thì khắc nàng một đứa thì mang lại may mắn cho nàng, bà bà ngươi thời điểm mang thai Trạch nhi thì nhà mẹ đẻ lại xảy ra chuyện, Trạch nhi lại khó sinh, giày vò bà bà ngươi một ngày một đêm, nguy hiểm thật không chịu đựng được, cho nên bà bà ngươi liền đối Trạch nhi vừa ghét vừa sợ, sau nàng lại mang thai Hiên nhi, nhà mẹ đẻ không lâu liền khôi phục, nàng lại là thuận lợi sinh ra không chịu một chút đau khổ nào, thêm việc ta vì Trạch nhi mà oán trách nàng, Trạch nhi vẫn thể yếu nhiều bệnh cũng không cùng nàng thân cận, cho nên bà bà ngươi liền tin số mệnh, quan hệ cùng Trạch nhi đúng là càng ngày càng kém.”
Nói đến đây Kiều lão phu nhân thật không còn cách nào khác, tựa như nàng sẽ kiên trì xung hỉ cho Kiều Ứng Trạch vậy, Kiều phu nhân nhận định Kiều Ứng Trạch khắc mẫu, nàng chính là khuyên như thế nào cũng vô dụng, còn phải áp chế việc này không cho bất luận kẻ nào nhắc tới, dù biết rõ trong lòng Kiều Ứng Trạch có oán, cũng không thể cùng y giải thích cái gì, bằng không lấy tính tình của Kiều Ứng Trạch, đã biết những chuyện này bản thân về sao phải biết sống như thế nào?
“………”
Âm thầm cắn răng nghe lão phu nhân giải thích xong, Cung Trác Lương trong lòng rống to một tiếng ‘kháo!’
Khó trách nói thời phong kiến mê tín hại chết người a, nhóm người lớn ân ân oán oán vu oan lên người hài tử thì tính cái gì! Người nào không biết sinh đứa nhỏ sẽ đau a, nhất là thai đầu, bằng không ở thời hiện đại tại sao nhiều người thà rằng sinh mỗ chứ không muốn tự mình sinh chứ? Về phần nói Kiều Ứng Hiên sinh ra dễ dàng, kia càng không phải là vô nghĩa sao, vừa là thuận lợi sinh sản vừa là lần thứ hai, ca ca hắn đều cho hắn một cái thang tốt vậy, chỉ cần hắn không phải thật lớn dị dạng và vân vân, dù thế nào đều đi ra đều so với ca ca hắn dễ dàng hơn a……. Được rồi, Cung Trác Lương thừa nhận chính mình hiện tại rối rắm vấn đề này có điểm quỷ dị, nhưng hắn thật sự rất tức giận, Đại Kiều nhà hắn là một đứa nhỏ thật ngoan thật tốt a, như thế nào lại không có phúc mà lại sinh ra trong gia đình có cha mẹ mê tín chứ!
“Nghiên nha đầu, ngươi làm sao vậy?”
Lão phu nhân nói xong liền thấy toàn bộ gương mặt Cung Trác Lương đều thay đổi, bộ dáng tức giận rất giống với Ứng Hiên trước đây…. Lão phu nhân còn chưa kinh ngạc xong, chỉ thấy cả người Cung Trác Lương nhào tới trong lòng mình, còn đem chính mình ôm lấy gắt gao.
“Tổ mẫu, cháu dâu thay mặt tướng công cám ơn người, cháu dâu biết nên làm thế nào, tổ mẫu yên tâm.”
Cung Trác Lương gắt gao ôm lão phu nhân, cảm tạ nàng nhiều năm qua đã chiếu cố giữ gìn Kiều Ứng Trạch, đồng thời trong lòng cũng hiểu được dụng ý nàng nói những lời này với mình, là để cho mình thông cảm một ít tâm tính của Kiều phu nhân, không cần bởi vì oán hận nàng mà cãi nhau ầm ĩ làm cho trong nhà không yên.
Cung Trác Lương nghe được những lời này của lão phu nhân, hắn sẽ không nói lại với Kiều Ứng Trạch, ít nhất hiện tại sẽ không, bằng không cái người nội tâm cẩn thận kia a, sẽ đem cái gì khắc mẫu và vân vân vô cùng hoang đường này xem là thật, sau đó sẽ đem trách nhiệm đều đổ trên người mình.
“Hảo, ngươi nha đầu này a, thật sự là khiến người ta yêu thương, khó trách Trạch nhi che chở ngươi như vậy.”
Lão phu nhân bị bộ dáng của Cung Trác Lương chọc cười, oán trách nhéo nhéo mũi hắn.
Lão phu nhân đã sớm nghĩ tới, lấy tính tình đạm mạc của Kiều Ứng Trạch, những năm qua nếu mình không đuổi y cũng sẽ không ra khỏi cửa, hiện tại vừa nghĩ hè rồi lại an dưỡng đều chạy ra ngoài, không phải sợ tiểu tức phụ của y chịu ủy khuất thì còn có thể vì cái
gì? Lão phu nhân miễn quy củ của Cung Trác Lương ở chổ bà bà hắn, cũng là vì tthong6 cảm cho tôn nhi, hiện tại xem ra
cũng không uổng dụng tâm, cháu dâu này đúng là làm cho người ta thương yêu a.
“Tỗ mẫu…..”
Cung Trác Lương lại cùng lão thái thái làm nũng một chút, lúc này mới chỉnh đốn lại tâm tình trở về viện của mình, nhìn thấy Kiều Ứng Trạch vẫn để lại thức ăn chờ mình trở về, Cung Trác Lương đi qua ôm lấy thắt lưng y.
“Bận đến bây giờ mới trở về, đói bụng lắm đi?”
Kiều Ứng Trạch sờ sờ mặt Cung Trác Lương ở trên cổ của mình cọ tới cọ lui, kéo hắn đến bên cạnh bàn, xốc lên màn che thức ăn, đồ ăn vẫn còn ấm, hiễn nhiên vẫn là luôn hâm nóng lại.
“Ta trước khi đi đã ăn qua rồi, nhưng ngươi a, thân thể không tốt còn không ăn cơm đúng giờ, về sau nếu ta về muộn, thì tự mình ăn trước đi, đừng để bị đói.”
Cung Trác Lương như bình thường đều ra bộ dáng đại gia cho Kiều Ứng Trạch hầu hạ dùng cơm, trước tiên đè y ngồi xuống, sau đó mình mới ngồi xuống.
Hừ, về sau hắn sẽ che chở tiểu tướng công nhà mình, ai cũng đừng hòng khi dễ!
“Không sao cả, đúng rồi, ta thấy ngươi về trễ, để cho Viện Âm cùng Ứng Tử muộn một chút mới qua, ngươi gọi bọn họ qua là vì chuyện tuyển nha hoàn sao?”
Kiều Ứng Trạch bình thường cùng hai đệ đệ muội muội rất ít lui tới, nhưng là sẽ không giống Kiều Ứng Hiên vì mẫu thân mà không cần gặp bọn họ, cho nên Cung Trác Lương khi ở nhà cũng thường mời bọn họ cùng nhau ăn cơm uống trà vân vân, Kiều Ứng Trạch đều nghe theo hắn.
“Hai người bọn họ bên người đều không có nha hoàn dùng chung, một chút để cho bọn họ tự mình chọn hai người, dù sao cũng là thân đệ muội của chúng ta, không thể để cho gia nhân tùy tiện khi dễ, về sau chúng ta có cần cũng có người giúp một tay.”
Thay Kiều Ứng Trạch thu mua lòng người, đây là việc hiện tại mà Cung Trác Lương đang làm, lão phu nhân tự nhiên không cần phải nói tới, Kiều Ứng Hiên kia tạm thời phải quan sát thái độ như thế nào, mà Kiều Viện Âm cùng Kiều Ứng Tử hai người ở đây mặc dù không cò phân lượng gì, nhưng quan hệ huyết thống ở đây vẫn có, có thể đề cho Kiều Ứng Trạch cảm nhận được thân tình cũng tốt.
“Nga, cũng tốt, lại nói tiếp Tử nhi cũng là một đứa nhỏ thông minh, ta dạy nó cái gì nó đều học rất tốt, còn có thể nhẫn
nại học viết chữ, về sau nhất định sẽ có tiền đồ.”
Nhắc tới Kiều Ứng Tử, ngữ khí của Kiều Ứng Trạch mang theo một chút
kiêu ngạo khi làm huynh trưởng, trước kia bởi vì đối Kiều Ứng Hiên có chút khúc mắc, cho nên Kiều Ứng Trạch cũng không có cảm giác được làm huynh trưởng, nhưng hiện tại nhìn tiểu tử Kiều Ừng Tử kia mang vẻ mặt sùng bái kề cận bên mình, Kiều Ứng Trạch cảm thấy cảm giác rất tốt.
“Thích nó thì về sau kêu nó qua chơi là được, hiện tại ăn cơm trước đi tướng công.”
Sờ sờ bụng Kiều Ứng Trạch nói cho y biết nên ăn cơm, Cung Trác Lương thấy y miệng ngượng ngùng, liền cười tủm tỉm bưng bồn nước đến cho y rửa tay…….. XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Đợi Cung Trác Lương làm tốt chuyện nha hoàn mới, liền để cho Văn Thư đem theo danh danh sách hồi bẩm lão phu nhân, lúc này Nhược Lam đến bẩm báo thư của Cung gia đưa tới, nói gã truyền tin rất sốt ruột, còn ở ngoài phủ chờ hồi âm, Cung Trác Lương nghe vậy cùng Kiều Ứng Trạch không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái, tiếp nhận thư mở ra vừa nhìn, nguyên lai là trưởng tôn của tộc trưởng Cung gia thi đỗ trạng nguyên, bọn họ muốn đầu tháng tư hồi hương tế tổ, mà vị Cung Trác Tường thi đỗ trạng nguyên kia, đặc biệt phải ở lại Bạc thành để gặp mặt họ hàng.
“Cung Trác Tường?”
Nháy mắt khi nhìn thấy cái tên này, Cung Trác Lương thừa hưởng trí nhớ của thân thể đột nhiên rõ ràng mọi chuyện, bộ dáng một thanh niên tài hoa sáng sủa phong độ hiện ra trước mắt, phảng phất như nhìn thấy bộ dáng ôn nhu của hắn khi ôm chủ nhân của thân thể này ngồi trên bờ ao kể chuyện xưa, cũng giống như nghe được tiếng cười trầm thấp trong sáng mê người của hắn…….
Cung Trác Lương nháy mắt kinh sợ, ngất a, tên luyến đồng kia đến đây làm gì?
“Liền nói cho cọp mẹ nói là Cung Trác Lương đi xa bên ngoài, nàng không tìm trở về, về chuyện thỉnh tướng công đến hỗ trợ tiếp đãi, lão gia nhà chúng ta phải tránh hiềm nghi, không có biện pháp thì thỉnh hắn đến Kiều phủ ở, tướng công sẽ lấy danh nghĩa thỉnh hắn đến biệt viện ở tạm.”
Liếc mắt nhìn bộ dáng khó hiểu nhưng không hề dị nghị của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương đem thư đưa cho Nhược Lam, hắn đau đầu nghĩ chính mình phải ứng phó như thế nào, không có chú ý tới Nhược Lam sau khi nhìn tín vật trong nháy mắt lộ ra kinh hỉ, khi kinh hỉ đi qua thì chỉ còn lại trầm tĩnh cùng cô đơn.
=^=^=
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 5000+ a, móng vuốt của ta đều nhanh rút lại~~
Có người nhắc tới vấn đề BL, ta cảm thấy được trong thời buổi bây giờ nam nam giống như thực phổ biến, thích nam thích nữ đối với các nam nhân mà nói khác biệt cũng không quá lớn, chỉ là trong nhà vợ cả con trai trưởng
là không cho phép, mà tuyệt đại đa số người sẽ tuân theo quy tắc xã hội này, nghe nói ở quốc gia nào đó thời kì nam phong rất thịnh hành, nam nhân ở bên ngoài không thân mật với bằng hữu huynh đệ mới có thể bị người nhạo bán ấy (ta cũng có nghe nói, tính chân thật thì phải khảo sát a khảo sát).