Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 237: Che mắt

Ba đội trưởng an ninh đều rất có lòng tin đối với chính mình, đối với bạn bè, bọn họ nói bắt toàn bộ thì nhất định là bắt toàn bộ, làm sao còn có thể sót chứ?

Nhưng mà kết quả cũng rất là mất mặt, mấy người bọn họ đều thay phiên đi xem dấu giày trên cửa sổ, lại có người chuyên môn lấy mẫu, khoa tay so sánh với bàn chân của bốn cái bánh chưng kia, lại không có một cái nào trùng!

Không thể không thừa nhận sự thật, ông chủ với ông chủ, đơn độc trực diện kẻ xấu!

“Ông chủ, xin lỗi, chúng tôi sơ sót.” Mấy đại lão gia đều rất xấu hổ, cảm thấy thật có lỗi với tiền lương và tiền thưởng mà ông chủ trả cho, với cả đãi ngộ phúc lợi tốt như vậy nữa.

“Đừng! May mà các anh không bắt được người, nếu bắt được tôi mới khóc đây!” Hứa Tư Văn từ hình thức cuộn thịt gà bò ra ngoài, bên trong mặc áo ngủ bên ngoài bọc áo ngủ, duỗi chân đá đá một cái bánh chưng hình người trong đó, ngáp một cái: “Cương tử anh xem rồi làm đi, em lên đây, ngủ một hồi, lúc này trời còn chưa sáng nữa, mấy người nói xem sao mấy người không thành thật ngủ cứ nhất định phải đi ra làm trộm chứ…”

Hứa Tư Văn chủ động tự mình rời đi, kỳ thực chính là ra ngoài lánh đi, bởi vì y nhìn thấy mặt ông chủ Vũ kéo kéo còn dài hơn mặt ngựa, đen như mực nước, không tránh đi y sợ sau khi ông chủ Vũ bạo phát thì mặt mũi quá thảm, y không đành lòng nhìn thẳng!

Lúc trở lại phòng ngủ, phát hiện cửa sổ lại bị người ta đóng vòng bảo hộ lên!

Mặt Hứa Tư Văn đen lại.

Bạn từng gặp cửa sổ biệt thự cũng mang vòng bảo hộ chưa?

Thật không hổ là người của ông chủ Vũ, đều là cực phẩm!

Không biết dưới lầu làm sao, Hứa Tư Văn vừa muốn nằm lên giường ngủ một giấc, dưới lầu liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết!

Hứa Tư Văn nhịn một chút, nhịn không được!

Trong lòng ngưa ngứa, tiếng kêu thảm thiết đặc biệt nghiêm trọng!

Vì vậy y liền bò dậy, mặc áo ngủ đi xuống dưới lầu, lúc đến phòng khách, ông chủ Vũ vừa nhìn thấy y, lập tức lấy bàn chân lớn ra khỏi bánh chưng hình người trên mặt đất: “Sao em lại xuống?”

“Dưới này kêu ngao ngao y như gϊếŧ heo, em có thể ngủ được sao?” Hứa Tư Văn đi tới, mắt sắc liếc một cái, phát hiện bốn người này rất thảm, chỉ có ngần ấy thời gian, khuôn mặt đang êm đẹp đều bị đánh thành như đầu heo!

“Vậy anh không đánh, em đi ngủ đi.” Ông chủ Vũ đau lòng cho vợ, hắn một đêm không ngủ không sao, vợ thì vành mắt cũng đen rồi.

“Anh lấp kín miệng bọn họ không phải được rồi sao?” Hứa Tư Văn nhìn nhìn những người đó như đầu heo: “Chậc chậc chậc! Còn thật sự là khiến người ta không có cách nào trơ mắt nhìn mấy người…”

Sau khi Hứa Tư Văn nói đến đây, Vũ Khánh Cương khẩn trương, hắn biết mình hơi bạo lực, nhưng những này người cũng làm hắn tức giận, vừa nãy hắn hỏi mục đích của những người này, sau khi nghe xong, là nam nhân thì đều sẽ hận không thể gϊếŧ chết bọn họ!

Hắn không gϊếŧ chết bọn họ đã coi như là lòng dạ rộng lớn, nếu thật sự là hẹp hòi, đã sớm chém bọn họ thành muôn mảnh.

Lẽ nào vợ cho rằng hắn làm sai sao?

“… Cho nên tôi vẫn là không nhìn mới tốt.” Ai biết Hứa Tư Văn lại nói thế này!

Mới vừa nghe được Hứa Tư Văn nói nửa đoạn trước, bốn người kia mỗi một người đều làm bộ đáng thương nhìn y, trong lòng lại đều cười nhạo không thôi, cảm thấy học giả nghiên cứu quá dễ lừa.

Nhưng sau đó mới phát hiện, người dễ lừa là chính bọn họ, người này chính là một tên lừa gạt!

Tên lừa gạt!

Mi che mắt lại thì tính là chuyện gì hả?

Mi che mắt, cái tên to con kia vẫn đánh bọn họ mà!

Trong cái trợn mắt ngoác mồm của mọi người ở đây, Hứa Tư Văn nhanh nhẹn đi lên lầu, tiến vào trong ổ chăn đi ngủ.

Vũ Khánh Cương hơi ngẩn ngơ, sau đó liền nhếch miệng rộng không tiếng động bừa bãi cười to!

Những người kia cuối cùng Vũ Khánh Cương xử lý như thế nào, Hứa Tư Văn không đi hỏi, Vũ Khánh Cương cũng chưa nói, có điều Hứa Tư Văn biết kết quả khẳng định rất hài lòng, quá trình cũng khẳng định rất bạo lực, coi như những người kia bị đưa vào tù, thì cũng sẽ bị đại hình phục vụ thôi.

Bắt đầu từ hôm sau, Hứa Tư Văn liền chú ý tới tin tức, đặc biệt muốn biết, tên khốn kiếp dám thuê người trừng trị y và Vũ Khánh Cương là người nào!

Kết quả còn thật sự làm cho đối phương bị báo ứng!

“Leng keng leng keng!”

Hứa Tư Văn nhìn hiển thị cuộc gọi, lập tức liền nhận: “Học trưởng?”

“Tư Văn.” Trương Lam Hà trong điện thoại có chút giọng mũi.

“Có phải là công ty có chuyện không?”

“Không phải.”

“Vậy là?” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút: “Anh biết rồi à?”

“Ừm.”

“Ha, biết thì biết đi, bọn họ từ lâu đã không có quan hệ gì với anh, anh cũng đừng khổ sở! Không nên dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình.”

“Cám ơn em.”

“Khách khí với em cái gì? Dù sao em cũng trả thù lại rồi!” Hứa Tư Văn cười giống như tiểu hồ ly: “Bên kia tìm anh anh cũng cứ nói, bọn họ muốn đối phó em thế nào, em liền làm lại giống vậy mà thôi.”

“Cái này không thành vấn đề, xem anh đi!” Sau khi Trương Lam Hà cúp điện thoại, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra ngoài.

Bách Lý Hãn Mạc nhìn hắn đi ra, còn rất bồn chồn, vừa nãy lúc đi vào, bộ dạng như toàn thế giới đều là u ám, hắn ta cũng biết Trương gia tìm đường chết, nhưng cố tình Trương Lam Hà luôn cảm thấy là nguyên nhân của mình, mới để cho Hứa Tư Văn dính phải miếng kẹo da trâu Trương gia này, mà Trương gia cũng thật biết cách hành hạ, thế mà lúc này còn có thể tìm tới Trương Lam Hà, xem ra hắn ta vẫn là chưa làm đến mức tuyệt tình nhất, nhưng hắn ta còn cố tình không thể tuyệt tình nhất được, dù sao thì Trương Lam Hà, cũng họ Trương.

Nguồn:

Trương Lam Hà không có làm gì khác, chỉ gọi vài cú điện thoại cho mấy nhân mạch mà trước đây ông ngoại hắn để lại, rõ ràng không có chuyện gì, thế nhưng Trương Lam Hà vừa làm nũng, mấy lão gia gần như đã giẫm một cước vào trong quan tài trong điện thoại đều đau lòng chịu không được!

Ông già đi sớm, con gái cũng chưa chăm sóc tốt, lẽ nào cốt nhục duy nhất này còn phải bị người ta ức hϊếp à?

Tuyệt đối không được!

Tên ngốc Trương Lam Hà gọi điện thoại rất chăm chỉ, thân vương điện hạ Bách Lý Hãn Mạc híp đôi mắt lại…

Hứa Tư Văn không biết Trương Lam Hà bên kia xử lý như thế nào, thế nhưng y bên này rất hài lòng, tin tức đều nói, trong nhà cựu nghị viên nào đó bị kẻ xấu tập kích, nhóm cháu trai cháu gái bị tổn thương hai tay, thậm chí có một người còn tổn thương đôi mắt, có khả năng tạo thành mù lòa vĩnh viễn…

Nếu chỉ là chuyện như vậy, tin tức cũng sẽ không cùng đưa tin, dù sao thì “cựu nghị viên” cũng đã quá hạn.

Nhưng bởi vì sau khi đối phương hành hung, còn để lại chữ ở trong phòng, trên đó viết một đám chữ thiện ác đến cùng cũng có báo, lấy đạo của người trả lại cho người, hung thủ còn hoàn mỹ đào thoát!

Gân tay Trương Lam Mi bị dứt, Trương Lam Kiệt và Trương Lam Phong bị thương một con mắt thành độc nhãn long, tiện thể còn có một Chu Quân trực tiếp bị đứt đoạn hai tay đi một con mắt.

Nếu không phải như thế, Hứa Tư Văn còn không biết chỗ khởi đầu còn có một đám người vậy đâu!

“Thực sự là không muốn chết sẽ không phải chết, tôi cũng dự định buông tha mấy người rồi, mấy người còn dám tìm người tới trừng trị tôi à? Xem ra tôi quá nhân từ mà!” Hứa Tư Văn nhìn tin tức, cười lạnh không thôi.

Đời này y rất ít khi oán hận người nào, may mắn hay là bất hạnh, đều là đời người, Hứa Tư Văn là người rất có sức chịu đựng, cơ mà y cũng có điểm mấu chốt, y cũng có khu vực cấm không thể đυ.ng vào!

“A lô? Lão sư, là cháu, Hứa Tư Văn…”

Sau ba ngày, tiêu đề của các tờ báo lớn và tin tức truyền thông đều gần giống nhau, là tấm màn đen không chịu nổi của gia tộc nghị viên. Sau đó ngày hôm sau lại biến thành “phú thương vô tình vô nghĩa, anh trai tướng quân và ân đoạn nghĩa tuyệt”.

Chờ đến ngày thứ ba, liền có một tin tức không lớn không nhỏ: con trai phú thương cũng không phải là con ruột, chân tướng giám định thế nào?

Hứa Tư Văn không thấy tin tức này, y và Vũ Khánh Cương cùng trở về công ty một chuyến, thời gian dài không lộ diện không tốt, huống chi mấy ngày nay hai người bọn họ quả thật là nhiều việc lắm.

Ông chủ Vũ vô cùng phấn khởi, lúc dẫn vợ đến công ty, cả người đều bốc lên bong bóng sung sướиɠ.

Hứa Tư Văn không biết tại sao Vũ Khánh Cương cao hứng như thế, hỏi Vũ Khánh Cương lại không nói, Hứa Tư Văn đành phải tự mình một trận đoán mò lung tung. Chỉ là lúc đến cửa lại u buồn, người của Trương gia thế mà còn ở đây!

Lúc liếc nhìn một cái, Hứa Tư Văn thiếu chút nữa không nhận ra!

Trương Vân Thiên và Trương Hải Thiên, là anh em, anh em ruột!

Vốn dĩ hai anh em, cho dù đã qua năm mươi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, phong độ nhẹ nhàng thành thục thận trọng.

Nhưng mà bây giờ Hứa Tư Văn vừa nhìn, hai người giống như bảy tám mươi vậy!

Không nói khuôn mặt nhăn nheo, nhưng tóc hoa râm lác đác, ánh mắt đỏ như máu nổi bọng, người cũng mất tinh thần của trước kia, thoạt nhìn quả thực giống như lập tức sẽ tắt thở vậy!

Hai người thật sự là không muốn sống nữa, lại thật sự vọt về phía xe của Vũ Khánh Cương, nếu không phải xe tính năng tốt, thì đã sớm đυ.ng phải!

“Sao thế? Con gái đυ.ng vào ông đây xong thì người làm cha cũng muốn tới đυ.ng một cái à?” Lúc này ông chủ Vũ liền phát hỏa, mở cửa xuống xe liền giận đùng đùng rống một tiếng với Trương Hải Thiên.

Trương Vân Thiên không quản Trương Hải Thiên, ông ta vọt thẳng đến trước mặt Hứa Tư Văn, nhưng đáng tiếc bị ông chủ Vũ ngăn cản lại: “Làm gì? Ông muốn làm gì?”

Mấy nhân viên bảo vệ phía sau và nhóm bảo an ở cửa đều vọt tới, hai vị này thân phận đặc thù, bọn họ cũng không dám tùy ý động thủ, huống chi, dù sao tuổi cũng lớn như vậy.

“Chúng tôi chỉ muốn gặp Trương Lam Hà, chỉ gặp hắn một lần!” Trương Vân Thiên hít sâu một hơi, hiện nay Trương gia đã sớm rơi xuống vũng bùn, nếu không muốn bị vũng bùn nhấn chìm, cũng chỉ có thể nhờ Trương Lam Hà duỗi một tay, chỉ cần kéo bọn họ một chút là được!

Hứa Tư Văn không chút nghĩ ngợi liền muốn lắc đầu phủ quyết, thế nhưng điện thoại di động của y vang lên!

Là Trương Lam Hà gọi tới!

“Tư Văn, cho bọn họ lên đây đi, có một số việc, cũng nên nói một chút.” Âm thanh của tên ngốc mang theo giọng điệu thường ngày, xem ra hắn đã thật sự buông xuống.

“Đi thôi, tôi mang các ông lên gặp học trưởng, chỉ một lần này, lần sau không được viện lẽ này nữa.” Hứa Tư Văn nhấc cằm, kéo tay ông chủ Vũ, quang minh chính đại đi vào trong, không thèm nhìn hai anh em nhà họ Trương vẻ mặt phức tạp phía sau.

Đặc biệt là Trương Hải Thiên, đời này bị anh cả đè đầu, nếu lúc trước, ông ta không có ghét bỏ Trương Lam Hà, hiện tại, có phải ông ta cũng có một con rể thân vương hay không?

Còn chưa gặp Trương Lam Hà và Bách Lý Hãn Mạc, Trương Hải Thiên cũng đã bắt đầu hối hận rồi…

Hết chươn 237