“Cương tử? Cương tử!” Hứa Tư Văn đứng ở trên lầu tê tâm liệt phế gọi ông chủ Vũ.
Vũ Khánh Cương bó tay toàn tập xông lên trên, trong tay hắn còn dính bùn này, vợ la như vậy là thấy ác mộng sao?
“Bộp” một tiếng, ngay giữa tay ông chủ Vũ, kỹ thuật viên Hứa ném còn rất ư là chuẩn!
Vũ Khánh Cương bóp bóp, sau đó trên tay nóng lên, mũi một mùi thối!
“Nhanh cầm đi giặt sạch tiêu độc phơi khô sạch sẽ! Em thay tã cho Hữu Tài!” Hứa Tư Văn đầu không nâng mắt không trợn, trực tiếp đẩy ngã Hữu Tài, vừa nước ấm lau mông, vừa vỗ phấn rôm, lấy một cái tã mềm mại trùm lên, mặc thêm áo và qυầи ɭóŧ, dùng chăn nhỏ mềm mại đắp kín.
Vũ Khánh Cương: “…!”
Sắc mặt còn thối hơn cả đồ vật trong tay!
Bệnh sạch sẽ đâu?
… Có điều, bệnh sạch sẽ của vợ vẫn có thể trị… đúng không?
“Oa!” Tuy rằng tất cả làm được đều rất đúng chỗ, nhưng Hữu Tài vẫn như cũ oa oa khóc lớn!
Lần này kỹ thuật viên Hứa cũng bối rối!
Ngủ cũng ngủ rồi, tã cũng thay rồi, mông cũng đã lau, phấn rôm cũng đã vỗ, chăn mỏng cũng đã đắp, trong phòng này cũng không nóng không lạnh, làm sao vẫn khóc vậy?
Dù cho chỉ số thông minh của Hứa Tư Văn cao đến đâu, cũng tê chân.
Kỹ thuật viên Hứa cùng tay cùng chân chạy ra ngoài, vừa vặn nhào vào lòng ông chủ Vũ mới vừa giặt tã xong đi lên lầu.
“Làm gì vậy? Sao tự dưng lại vui vẻ thế.” Vợ chủ động nhớ nhung ôm ấp và vân vân, ông chủ Vũ mới không có mong đợi đâu.
“Sao giờ? Còn khóc kìa!” Kỹ thuật viên Hứa triệt để run chân, bám vào ông chủ Vũ không buông tay.
Đứa nhỏ vẫn còn khóc!
“Anh đi nhìn xem.” Ông chủ Vũ đi đến bên giường, lăn qua lật lại nhóc con đang khóc thét.
“Anh nướng bánh áp chảo à!” Kỹ thuật viên Hứa vội vàng đuổi hắn ra, mình thì chỉnh sửa quần áo của Hữu Tài lại đàng hoàng, nhưng nhóc con vẫn nhếch miệng gào khan!
Hơn nửa ngày rồi, lại không rơi một giọt nước mắt!
Nói xem có kỳ quái hay không? Có tức người hay không?
“Dùng kinh nghiệm chăm ba thằng cháu của anh mà xem, tám phần là…” Ông chủ Vũ còn giả vờ giả vịt.
“Đói bụng rồi!” Thầy chăm trẻ bên kia rất chuyên nghiệp bưng bình sữa tới, lúc đứa nhỏ ngủ, người ta đã chuẩn bị xong đồ vật, đứa nhỏ vừa tỉnh lại, liền bắt đầu pha sữa bột, nhiệt độ không sai biệt lắm, liền cầm tới.
“A?” Hứa Tư Văn vỗ trán một cái: “Không phải vậy sao! Sao tôi lại không nghĩ tới vậy! Ngủ no rồi trên người cũng nhẹ nhàng khoan khoái, thì chỉ còn lại ăn thôi!”
“Con nít hả, chính là ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn mới có thể nhanh chóng tăng trưởng, cứ vài ngày là một bộ dạng khác, lúc ngủ chính là đang cao lên, ăn chính là đang mập lên.”
Ông chủ Vũ chậm một bước, giả bộ xong rồi, chỉ còn lại thắt lòng nhìn vợ tán gẫu với thầy chăm trẻ về thằng nhóc con, mà thằng nhóc con lại bú sữa đến ợ một tiếng!
Hắn không biết cái đó gọi là “ợ sữa”.
Hữu Tài ăn no, nằm xong, lại bắt đầu chơi đùa với ông nội nhỏ Hứa Tư Văn, lúc này nó còn biết bán manh, Hứa Tư Văn cầm cái trống bỏi, bên này lắc lắc bên kia lắc lắc, âm thanh vang bên này một chút bên kia một chút, đầu nhỏ của thằng nhóc không chuyển động, đôi con ngươi lại ra sức dạo qua bên trái dạo qua bên phải.
Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương cứ như vậy, thành thật tập làm vυ' anh, ngoại trừ cho bú sữa, Vũ Khánh Cương thành người giặt quần áo của Hữu Tài, Hứa Tư Văn thành người chăm Hữu Tài ăn uống ngủ chơi bời đi tiểu!
May mà buổi tối thầy chăm trẻ muốn ngủ cùng Hữu Tài, không thì nếu buổi tối ngủ chung với Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương không thể không phát điên!
Vũ Khánh Cương cảm thấy cuộc sống mình ảm đạm tối tăm, lúc xung quanh đều bay mùi nướ© ŧıểυ của Hữu Tài, khả năng chuyển biến tốt xuất hiện!
Ngày thứ ba, khí trời xán lạn cuối thu, Hứa Tư Văn lấy cái lục lạc không lớn, là cái loại lắc lắc liền vang lên leng keng, hiệu quả cũng tuyệt diệu giống như trống bỏi.
Tay trái lắc lục lạc, tay phải lắc trống bỏi, chơi đùa với nhóc con, nhìn nhóc con duỗi tay ra muốn bắt được nơi khởi nguồn âm thanh, nhưng luôn không bắt được!
Cứ không bắt được!
Chính là không bắt được!
Hứa Tư Văn chơi rất vui vẻ.
Y thì vui vẻ, nhưng Hữu Tài lại cuống lên.
Vừa kích động, thằng bé thế mà lại xoay người!
Nằm úp sấp lại!
“Ai nha!” Hứa Tư Văn vui đến hỏng mất!
Một tay cầm lục lạc, một tay giơ trống bỏi nhảy ra ngoài: “Hữu Tài biết lật rồi! Biết lật rồi!”
Thời khắc này, Hứa Tư Văn đặc biệt có cảm giác thành công!
Đứa nhỏ mình tự tay nuôi chính là khác biệt!
Ông chủ Vũ vừa vặn đang phơi tã cho nhóc con, vừa nghe vợ la, cầm tã trực tiếp chạy gấp rút lên lầu hai: “Cái gì? Biết lật rồi à?”
“Ừ!” Kỹ thuật viên Hứa ngốc ngốc chỉ biết vui vẻ.
Chỉ số thông minh của ông Vũ cũng tạm thời ngắn lại, cầm cái tã quơ quơ trái phải, đùa cho Hữu Tài tiếp tục vươn mình.
Tã không phải chuông reo, cũng không phải trống bỏi, ai hiếm lạ chứ?
Thằng nhóc căn bản không lay động, vẫn như cũ “a a a a” tìm Hứa Tư Văn: tốt xấu thì ông nội nhỏ còn cho cái động tĩnh.
Ông chủ Vũ đùa cả nửa ngày, lại không thể nhìn thấy nhóc con lật mình, nhất thời nhụt chí không thôi, quá không nể mặt mũi rồi!
“Biết lật người hả?” Sau khi chị dâu Thúy Hoa nghe nói cũng chạy tới.
Lúc này Hứa Tư Văn ngược lại là cơ trí, cầm đồ vật trong tay đưa cho chị dâu Thúy Hoa, vừa đùa với nhóc con, nó lại thật sự xoay người!
Ông chủ Vũ: “…!”
“Được được được! Ba lật sáu ngồi chín biết bò, lúc này đã hơn ba tháng, chính là lúc biết lật!” Chị dâu Thúy Hoa cao hứng!
“Chị, bọn em ở phía nam còn có việc…”
“Đi đi đi đi!” Chị dâu Thúy Hoa đầu không nâng mắt không trợn khoát tay một cái.
Ông chủ Vũ: “…!”
“Chờ thằng bé được sáu tháng thì hai đứa lại trở về, nó biết ngồi thì hai đứa có thể rời đi, tương lai có nói ra, thì người làm ông nội là hai đứa cũng đã nhìn nó từ lúc lật người đến ngồi đến bò.”
Lời nói thuần phác của chị dâu Thúy Hoa, khiến hai người trầm mặc.
Chị dâu Thúy Hoa là dùng hành động để lót đường cho tương lai bọn họ.
“Được, chị dâu, chờ nó được sáu tháng, em đến dạy nó ‘ngồi’.” Trước khi đi, Hứa Tư Văn cười híp mắt cam kết với chị dâu Thúy Hoa.
“Ừ ừ!” Chị dâu Thúy Hoa cười ra một cái nếp nhăn.
Hai người lên máy bay, Hứa Tư Văn liền buồn ngủ, ngủ một giấc, khi máy bay đến, liền ra khỏi sân bay tân thành Lan châu.
Mới vừa lên xe, điện thoại di động của Hứa Tư Văn liền vang lên, là anh hai Hứa gọi tới.
“Anh hai ạ!” Hứa Tư Văn ủ rũ ủ rũ nhận điện thoại, có chút cảm giác hữu khí vô lực.
“Tư Văn, em biết rồi à?” Anh hai Hứa gia ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện cẩn thận.
“Hả??” Hứa Tư Văn mơ mơ màng màng, y mới tỉnh ngủ, Vũ Khánh Cương ngay cả lái xe cũng không dám lái nhanh, chỉ lo vợ chưa tỉnh ngủ lại ngồi không vững, ngay cả dây an toàn cũng là ông chủ Vũ tự mình thắt cho y, có thể thấy bệnh hạ đường huyết của kỹ thuật viên Hứa lại tái phát rồi.
Ông chủ Vũ nhìn y nhận điện thoại, thắt dây an toàn xong, vốn định lái xe liền đi, điện thoại di động của hắn cũng vang lên!
“Tư Văn, chuyện vốn không có quan hệ gì với em, em cũng đừng quá tự trách!” Anh hai Hứa gia ở một đầu điện thoại khác tận tình khuyên nhủ: “Cô ta đã là người trưởng thành, hoàn toàn có thể phụ trách cho hành vi của mình, lại nói, người nhà họ Trang bọn họ có quan hệ gì với Hứa gia tập chúng ta đâu? Có chết hay không sống hay không là chuyện của bọn họ, nếu cứ tìm tới cửa thì em liền phải hỗ trợ, vậy em cũng phải trở thành người bận rộn nhất trên thế giới rồi.”
Hứa Tư Văn: “??????!”
Cho dù mới tỉnh lại từ trong cảnh giới mơ mơ màng màng, nhưng đầu óc kỹ thuật viên Hứa cũng không phải thông minh bình thường, từ giọng của anh hai Hứa gia và mấy câu nói không giải thích được nghe ra ý tứ khác biệt.
Có điều trước khi chưa làm rõ, y không dự định hé răng.
Y ở bên này chìm xuống im lặng, Hứa Gia Văn liền cho là Hứa Tư Văn đang ngầm thừa nhận, là đang tự trách, là đang không có gì để nói!
Trong lòng càng thêm oán hận quỷ gây sự kia.
“Tư Văn à, mặc dù Trang Sĩ Nhã tốt, nhưng cô ta cũng không tốt đến đâu đi, xảy ra chuyện gì tìm ai lại không tìm? Ba mẹ cô ta đều còn sống kìa, bạn bè thân thích trong nhà một đống lớn, tại sao phải tìm em chứ? Đây không phải là có bệnh sao?”
Quả nhiên!
Hứa Tư Văn không lên tiếng, chính Hứa Gia Văn lại lưu loát nói ra, hơn nữa làm cho người ta không nói được lời nào nhất chính là hắn còn không tự biết!
“Anh hai, anh nói Trang Sĩ Nhã, cô ta làm sao? Lại có quan hệ gì với em?” Sắc mặt Hứa Tư Văn có chút âm trầm, họ Trang và y bát tự đối nghịch, đυ.ng vào khẳng định không phải chuyện tốt!
Lúc trước y cũng đã cài số điện thoại của Trang Sĩ Nhã thành danh sách đen, hơn nữa hai người bọn họ đời này nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ không gặp nhau nữa, tại sao còn có thể khiến người ta kéo y với Trang Sĩ Nhã lại cùng nhau chứ?
“Em còn không biết chuyện này à?” Hứa Gia Văn ở bên kia trầm mặc một chút, mới hỏi ngược lại Hứa Tư Văn.
“Em hẳn phải biết chuyện gì?” Hứa Tư Văn hỏi ngược trở lại.
Hai anh em ở trong điện thoại đều không có động tĩnh.
Loại trò chơi chữ nghĩa này, mặc dù Hứa Gia Văn là giáo viên, nhưng cũng không phải đối thủ của Hứa Tư Văn.
“Hay là em hỏi Cương tử đi, em không biết, hắn khẳng định biết.” Hứa Gia Văn cảm thấy dường như trong lúc vô tình mình đã gây họa, vội vàng đem củ khoai bỏng tay là em trai ném cho ông chủ Vũ, hắn thì ngược lại cúp điện thoại.
Hứa Tư Văn: “…!” Có còn phải là anh hai không vậy? Sau này không chơi với hắn nữa!
Bên kia sắc mặt ông chủ Vũ cũng khó nhìn, có điều sau khi ngắt điện thoại di động, nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa, chép chép miệng: “Vợ?”
“Thẳng thắn sẽ được khoan dung, nhiều lắm nửa năm.” Kỹ thuật viên Hứa bộ dạng nghiêm túc.
“Chống cự sẽ nghiêm trị, về nhà ăn tết!” Ông chủ Vũ cười vui vẻ trêu ghẹo.
“Nói!” Kỹ thuật viên Hứa trợn mắt, ông chủ Vũ liền không đỡ được.
“Vợ, trước tiên em đừng nóng giận, chuyện này hả, nói rất dài dòng.” Ông chủ Vũ chột dạ!
Hắn một lòng muốn giả bộ nói bậy nói bạ kéo dài thời gian, kỳ thực trong đầu không biết xoay chuyển bao nhiêu đường rẽ mượn cớ tìm lý do.
Hứa Tư Văn gằn từng chữ: “Vậy, liền, nói, ngắn, gọn!”
Hết chương 223