Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 222: Có bộ dáng của ông nội

Hứa Tư Văn chỉ tham gia hoạt động hái nấm một lần như thế, sau khi ông chủ Vũ ở trong điện thoại khoe khoang thịt sói với chị dâu Thúy Hoa, hai người cấp tốc bị chị dâu Thúy Hoa kéo trở về!

Nguyên nhân rất đơn giản, vì an toàn nhân thân của cả hai!

Chị dâu Thúy Hoa vừa mở miệng, hai người bọn họ nhanh chóng lăn về nhà, ngoan ngoãn giả vờ thành thật, mỗi ngày chăm cháu trai!

Bạn hỏi ba mẹ của đứa cháu đó đâu hả?

Ba mẹ đi học đó mà!

Đừng quên, hai người kia còn là sinh viên đại học đó.

Để tăng cường tình cảm giữa ông cháu bọn họ, chị dâu Thúy Hoa liền để hai người họ chăm đứa cháu trai mới chỉ mấy tháng!

“Khóc, hai đứa dỗ; tiểu dầm, hai đứa rửa; bú sữa….” Sau khi nói đến đây, hai người rất sốt sắng nhìn chị dâu Thúy Hoa, tuyệt đối đừng nói muốn bọn họ đút nha!

Nếu như thật, lập tức rời nhà trốn đi!

“… Cũng không cần hai đứa, dù sao hai đứa cũng không biết pha sữa bột, cũng đừng đút cho hỏng. Có điều dỗ ngủ, dỗ vui vẻ, toàn bộ do hai đứa phụ trách!” Chị dâu Thúy Hoa nói chuyện đặc biệt nhanh gọn, giòn vang!

“Ồ!” Hứa Tư Văn gật đầu, y vẫn rất là yêu thích Hữu Tài.

Vũ Khánh Cương vò đầu, ngồi xổm ở một bên không lên tiếng, nhìn Hữu Tài trên giường, có hơi giống như nhìn giai cấp kẻ thù.

Mới vừa có chút thời gian rảnh với vợ, liền bị nhét một thằng nhóc con vào giữa hai người, đây tính là chuyện gì hả?

“Chị hai! Chị hai!” Ông chủ Vũ đi theo sau chị dâu Thúy Hoa vô cớ gây rối.

“Làm gì?” Chị dâu Thúy Hoa còn phải làm cơm cho một nhà già trẻ đây, ông chủ Vũ lại giống như cái đuôi lắc đến lắc đi ở phía sau.

“Chị nói xem hiện tại em kết hôn vẫn chưa tới một năm, vẫn tính là tân hôn mà? Ngay cả tuần trăng mật cũng chưa vượt qua, mà đã vừa con gái vừa cháu trai, có phải cũng quá bận rộn không? Sao cũng phải qua một hai năm, thằng nhóc có thể chạy có thể nhảy, rồi lại để hai người bọn em chăm chứ?”

“Nếu không thì chờ nó có thể lên tiểu học rồi hai đứa lại chăm luôn?” Chị dâu Thúy Hoa hận sắt không thành thép mạnh mẽ lấy đầu ngón tay đâm đâm đầu Vũ Khánh Cương: “Vậy còn có thể thân cận với hai đứa sao? Thừa dịp thằng lớn với nhà thằng lớn đang đi học, hai đứa ở cùng đứa nhỏ nhiều một chút, tương lai mới có thể thân với hai đứa, làm ông nội, thì phải có bộ dạng của ông nội! Nếu như vợ chồng thằng lớn không hiếu thuận, hai đứa liền đánh con của hai người tụi nó cho hả giận!”

“Chị à chị là mẹ ruột của nó sao?” Ông chủ Vũ khϊếp sợ.

“Cái đó hả? Nếu không thì chị giúp em đánh nó?”

“Chị hai, không phải, cái đó…” Ông chủ Vũ có chút loạn.

“Nhanh chóng tránh ra, chị còn phải làm cơm cho mấy người ăn no bụng nè!” Chị dâu Thúy Hoa lười vô cớ gây rối với hắn, đuổi người ra khỏi nhà bếp.

Ông chủ Vũ thương tâm gần chết, trở về lại càng thương tâm!

Vừa vặn thấy vợ với thằng nhóc con kia chơi đùa vui vẻ!

Ông chủ Vũ ai oán ngồi xổm ở trong góc tường vẽ vòng tròn, chỉ có một buổi tối ấy ấy thôi, báo ứng tới cũng quá nhanh rồi!

Hứa Tư Văn chơi đùa với bé con, kỳ thực chính là dụ dỗ bé con, đứa trẻ nho nhỏ, mang theo mùi sữa thơm thuần túy, hiếm thấy có thể làm cho Hứa Tư Văn tiếp thu loại mùi vị không có mùi thuốc tiêu độc này, còn có khuôn mặt tươi cười thật tinh khiết đáng yêu của bé con, da thịt trắng sữa trắng sữa, nhìn thế nào cũng làm cho người ta thương làm cho người ta thích.

Đang chơi đùa cao hứng, nhóc con liền thưởng cho ông nội nhỏ là Hứa Tư Văn một bãi nướ© ŧıểυ đồng tử, thế mà Hứa Tư Văn lại không ngại bẩn!

Không chỉ có không ngại bẩn, còn tay chân vụng về thay tã!

“Cương tử? Cương tử!” Hứa Tư Văn xách tã dơ, ngao ngao gọi Vũ Khánh Cương.

“Ơi!” Ông chủ Vũ lập tức nhảy lên vọt đến trước mặt vợ, lòng nói lẽ nào vợ cũng giống mình? Nếu không hai người bọn họ nhân cơ hội chuồn đi!

Về Lan Châu đi!

Núi cao hoàng đế xa…

Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận…

“Nhanh chóng cầm đi giặt sạch sẽ phơi nắng tiêu độc, nhớ đừng dùng bột giặt nha, bên kia có nước giặt chuyên dùng để giặt cái này, còn mang đi tiêu độc nữa.”

Kết quả vợ đưa tới một cái tã con nít ướt chèm bẹp!

Ông chủ Vũ buồn bực.

“Còn không mau đi đi!” Hứa Tư Văn đẩy hắn một cái, sau đó mình tiếp tục nằm lỳ ở trên giường chơi đùa với bé con.

Vũ Khánh Cương: “…!”

Hiện tại đã không có địa vị, đến sau này, sẽ ra sao?

Tân hôn không tới một năm, hắn liền lui về vị trí hạng hai, nếu như ba năm năm năm, còn không phải vào nhà kho luôn à? Không phải còn có cái gì mà thất niên chi dương sao…

Hứa Tư Văn mặc kệ ông chủ Vũ ở một bên toả ra tư duy, chính mình chơi đùa với bé con tương đối vui vẻ, y cảm thấy ở bên một đứa bé như vậy, cái gì cũng không cần nghĩ.

Dễ dàng, cảm giác cực kỳ tốt!

Kỳ thực nhóc con mới có mấy tháng, coi như thức, cũng không được thời gian bao lâu, chơi đùa với Hứa Tư Văn một hồi, liền buồn ngủ, ngáp liên miên, mắt to cũng híp lại.

“Bảo bối mệt rồi à? Mệt rồi liền ngủ đi, đến, ông nội nhỏ dỗ cháu ngủ… Nha… Nha… Ngủ đi nào….” Nhẹ nhàng vỗ thân thể nhỏ bé mềm nhũn, thơm mùi sữa của nhóc con, Hứa Tư Văn liền ở một bên trông chừng.

Vỗ vỗ, nhóc con liền ngủ thϊếp đi, đắp chăn lên cho nhóc con, Hứa Tư Văn nhìn nó ngủ, nhìn một chút, y cũng buồn ngủ, liền dứt khoát nằm ở một bên, nắm móng vuốt nhỏ ụ thịt của nhóc con, hai ông cháu cùng ngủ!

Hứa Tư Văn ngủ cũng thành thật, nhưng thành thật cũng là nhằm vào người trưởng thành, ngủ chung với bé con, ai cũng không dám bảo đảm mình sẽ không vươn mình, cho dù là ném cánh tay duỗi cái chân, cũng có thể tổn thương đến bé con nho nhỏ.

Sau khi ông chủ Vũ giặt tã em bé xong, luôn cảm thấy tay mình đầy mùi nướ© ŧıểυ, để không làm vợ khó chịu với mình, lần đầu tiên ông chủ Vũ đặc biệt nghiêm túc dùng nước rửa tay rửa móng vuốt bự tới bốn lần!

Rửa cũng sắp tróc da luôn!

Cuối cùng là nghe thơm thơm, nhìn thì… dù sao cũng không phải không công, hắn cũng không trắng lên nổi mà!

Kẽ móng tay coi như là sạch sẽ, cũng dùng bàn chải quét hai lần.

Vừa trở vào trong nhà, liền trơ mắt nhìn vợ đang ngủ, thằng nhóc con thì ở ngay chỗ bên cạnh vợ, vốn dĩ vị trí kia là của hắn!

Bị người ta chiếm địa bàn!

Thực sự là càng thêm u buồn!

Trong lúc vô tình Hứa Tư Văn trở mình, cánh tay vung lên, kỳ thực cũng giống như động tác kéo chăn bình thường, bình thường không có việc lớn gì, nhưng mà hiện giờ nằm ở bên cạnh y không phải Vũ Khánh Cương, sẽ không chắn cho y hoặc là ôm y, không cho y lộn xộn cảm lạnh, sẽ đắp chăn cho y.

Nằm bên cạnh y là đứa nhỏ Hữu Tài không thể tự gánh vác sinh hoạt!

Ông chủ Vũ ba chân bốn cẳng, vọt tới, ngăn cánh tay vợ lại trước khi đập lên trên người Hữu Tài, một thân mồ hôi lạnh xoạt xoạt xông ra giống như cỏ dại sau cơn mưa!

Thật đau tim!

Vợ và thằng nhóc con người nào hắn cũng không nỡ để bị thương, nếu thằng nhóc con bởi vì vợ mà bị thương, vợ khẳng định sẽ thương tâm khổ sở; nếu vợ bởi vì thằng nhóc con mà bị thương… cái này tám phần là không thể.

Có điều nếu vợ thương tâm khổ sở vì tổn thương thằng nhóc con, hắn nhất định sẽ xử lý thằng nhóc con… Mịa nó nhỏ như vậy, sao xử?

Thôi!

Ông chủ Vũ mỹ mãn ôm vợ về phòng mình, đặt nằm an ổn xong, đi vào phòng trẻ con của Hữu Tài, mang cả nhóc con lẫn gối chăn lên giường trẻ em, mang đến phòng của mình, nếu vợ hiếm lạ, vậy thì cứ ra sức mà hiếm lạ cho tốt đi, dù sao thì chờ bọn họ rời tay, sau đó liền nghĩ biện pháp tách ra, thằng nhóc con nhỏ như vậy, chuyện cũng chả khó.

Động tác của ông chủ Vũ không tính là nhu hòa, nhóc con lại không có tỉnh, ngủ thật giống như một con heo nhỏ, chọc cho ông chủ Vũ cũng dùng mu bàn tay cọ cọ móng vuốt nhỏ của bé con.

Đồ của nhóc con rất nhiều, may mà phòng của Vũ Khánh Cương cũng rất lớn, đem đồ vật của hắn dịch vào một ít, đồ không thường dùng liền để ở trong phòng trẻ em, lúc muốn dùng lại đi lấy.

Mới vừa dàn xếp cho nhóc con xong xuôi, Hứa Tư Văn liền trở mình, ôm cái chăn Vũ Khánh Cương dựng thẳng ở một bên, cưỡi lên.

Vũ Khánh Cương: “…!”

Mồ hôi lạnh chảy càng nhiều.

May mắn đây là chăn, nếu như vừa nãy không động tới, đổi thành thằng nhóc con…

Ông chủ Vũ thật lòng có ý kiến với chị dâu Thúy Hoa, đây không phải là quấy rối đó sao? Cái gì thân cận cái gì bồi dưỡng, đây là rèn luyện trái tim của hắn đi?

Ông chủ Vũ không chịu nổi, lạch bà lạch bạch chạy đi tìm chị dâu Thúy Hoa, kết quả vừa mở cửa phòng bếp, một luồng mùi vị ớt cay xông vào mũi!

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!” Vũ Khánh Cương liên tiếp đánh ra ba cái hắt xì, không còn gì để nói, nước mắt nước mũi chảy ròng!

“Nhanh đi ra ngoài, đóng cửa lại, đang làm ruột già xào ớt đây!”

“A?” Vũ Khánh Cương vừa nghe, quả thực chính là phản xạ có điều kiện: “Đừng làm thứ kia chị hai, Tư Văn không ăn ruột, bốn chân và đuôi đầu!”

“Cái gì?” Chị dâu Thúy Hoa có chút há hốc mồm: “Vậy em không nói sớm, chị đang muốn làm cho em ấy một bàn canh lòng heo gì đó nếm thử đây!”

Vũ Khánh Cương: “…!”

Chị dâu Thúy Hoa lâm thời sửa lại thực đơn, đem đồ ăn đều bỏ vào trong tủ lạnh, ướp lạnh cũng được đông lại cũng được, dù sao cũng không thể cho lên bàn trong cuộc sống của Hứa Tư Văn được nữa.

“Nhanh vào vườn rau hái chút rau xanh về cho chị, chị làm chút trứng gà và thịt ba chỉ gì đó.” Chị dâu Thúy Hoa đẩy Vũ Khánh Cương ra ngoài muốn hắn đi hái rau.

Bên kia hai bảo mẫu cũng cùng bận rộn, tìm chút gà đông lạnh trước đây ra, rửa chút nấm mới hái…

Hứa Tư Văn ở trên lầu ngủ rất say nồng, sau đó liền bị một trận tiếng khóc trẻ con đánh thức.

Vừa mở mắt còn có chút không phản ứng kịp, có điều giọng Hữu Tài cũng giống người nhà họ Vũ, rất lớn.

“Làm sao vậy Hữu Tài?” Cho dù còn có chút mơ hồ, nhưng phản ứng đầu tiên của Hứa Tư Văn chính là vươn tay vỗ vỗ đứa nhỏ, nhưng sờ soạng nửa ngày, chỉ mò được chăn đệm giường, đứa nhỏ đâu?

Mở mắt ra mới nhìn thấy, giường trẻ em của Hữu Tài ở ngay bên cạnh giường y, hai cái giường một lớn một nhỏ kề sát.

Hứa Tư Văn có chút mất hứng, gần như vậy, giường lớn như vậy, tại sao không thả bé con lên trên giường? Nhất định phải đặt riêng ở giường trẻ sơ sinh vậy?

Chậm rãi bò qua, vỗ vỗ nhóc con, nhóc con không khóc, nhưng rưng rưng nước mắt làm bộ đáng thương nhìn ông nội nhỏ của nó.

Hứa Tư Văn đến gần Hữu Tài, liền ngửi được một mùi khác thường…

Hết chương 222