Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 192: Xem rồi làm đi

Ba ngày, gần như tất cả những người nên biết và có thể biết đều biết đứa bé đời thứ ba Vũ gia ra đời, đại danh tiểu danh đều đầy đủ.

Các loại điện thoại tin nhắn chúc mừng oanh tạc điện thoại người nhà họ Vũ, bởi vì Hứa Tư Văn hiện tại là ông nội của đứa nhỏ, đời ông, sau khi bên Hứa gia biết, cũng bắt đầu nói với trong tộc, dù mỗi gia đình tộc nhân Hứa thị chỉ gửi một cái tin nhắn cho Hứa Tư Văn, thì hòm thư tin nhắn của Hứa Tư Văn cũng chật ních… Huống chi còn có những người biết khác, điện thoại tin nhắn cho Hứa Tư Văn cũng không ít.

Vậy nên để cho thuận tiện một chút, Hứa Tư Văn ở trên mạng thống nhất đăng tin tức, đổi mới nội dung weibo của mình.

Đồng thời còn khoe khoang chụp vài tấm hình “cháu trai” Hữu Tài manh manh phát lên internet.

Sau khi Hữu Tài vượt qua kỳ sơ sinh nhiều nếp nhăn, làn da nhăn nheo nảy nở, bé con da thịt trắng mịn như nước vô cùng mịn màng, một đầu tóc vàng mềm mại dán vào da đầu gần như có thể chói mù mắt người, một tuần sau bé con mở mắt ra, là một đôi con ngươi màu xanh lam thuần túy sâu thẳm như biển cả, lộng lẫy như vì sao trên trời!

Sau khi ngũ quan nảy nở, thoạt nhìn giống như Vũ Nguyên Cát bản thu nhỏ, chỉ có điều so với gương mặt thuần Hoa quốc của Vũ Nguyên Cát, tuy rằng bé con còn rất nhỏ, ngay cả một tháng còn chưa tới, nhưng mà so với mặt ông bố ruột thì còn sâu hơn chút, hình dáng đặc biệt rõ ràng, bằng không thì đứa bé nhỏ như vậy sao có thể nhìn ra bộ dạng giống Vũ Nguyên Cát chứ?

Cũng bởi vì mái tóc màu vàng óng con ngươi màu xanh lam phối hợp thêm mặt của Vũ Nguyên Cát, mới khiến người ta không nhận lầm cho rằng đứa nhỏ này rốt cuộc có phải con cháu Vũ gia không…

Có điều sau khi nhóc con mở mắt, cũng không thường mở mắt ra nhìn người, bởi vì bây giờ bé còn chưa thấy rõ đồ vật cho lắm, chỉ là mở mắt mà thôi, ánh mắt mê man phối hợp với biểu tình manh manh, ôi chao!

Hứa Tư Văn là người đầu tiên bị manh ngã!

Vũ Khánh Cương cũng có chút thích thú.

Nhưng thích thú nhất vẫn là vợ.

Ba ngày sau khi đứa nhỏ ra đời, mẹ Hứa liền mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc được Vũ Khánh Cương phái chuyên cơ đi đón, đi theo bà là ba Hứa, anh hai Hứa gia bởi vì phải chăm sóc trong nhà còn phải chuẩn bị chuyện trường học, chị dâu Trình Mỹ Lệ phải chăm sóc Nữu Nữu, không thể đến đây, thế nhưng đồ vật và vân vân cũng để cho mẹ Hứa mang theo đến.

Nói thế nào, thì cũng là cháu nội của Hứa Tư Văn.

Adela từng gặp người nhà họ Hứa, Vũ Nguyên Cát đảm nhiệm phiên dịch, ba Hứa và mẹ Hứa chúc phúc cô đều nghe hiểu, cũng biết đồ mẹ Hứa mang tới là để làm cái gì, đối với chuyện “ở cữ” này đã cô đã có thể hiểu được.

Tự mình trải nghiệm!

“Người trong nhà Adela không đến xem con bé sao?” Mẹ Hứa ở bên này hai ngày, lại không nhìn thấy người nhà của Adela.

“Muốn qua, nhưng nghe đâu bọn họ đến một chuyến rất phiền toái.” Vũ Nguyên Cát hơi hơi giải thích tình huống một chút.

Người nhà Adela cũng muốn đi qua xem cô với đứa nhỏ, có điều bởi vì thân phận đặc thù, kỳ thực từ lúc Adela có bầu, cũng đã bắt đầu xin phép, đầu tiên, quý tộc muốn ra nước ngoài, trước tiên phải trình cho viện trưởng lão quý tộc xét duyệt, sau đó trình lên hội nghị thảo luận, thông qua rồi lại cho quốc vương xem qua, lập hồ sơ, sau đó thị thực, rồi phân phát cho hội nghị và viện trưởng lão, cuối cùng mới cho quý tộc xin phép một cái tin chính xác, là thông qua hoặc không thông qua… Sau đó phải bắt đầu chuẩn bị hành lý cần thiết, rất nhiều, ăn mặc chi phí và vân vân, đừng nói ra trải giường vỏ chăn, ngay cả thứ như rèm cửa sổ và màn giường, bọn họ cũng phải tự chuẩn bị!

“Bọn họ đây là dọn nhà hả? Hay là đi thăm con gái vậy?” Vũ Quốc Cương nghe xong chỉ có một suy nghĩ này.

“Nghe nói ở bên bọn họ quý tộc càng cao thì xuất hành càng phiền phức.” Đối với quy củ nhà ba vợ, Vũ Nguyên Cát không phải quá quan tâm.

Dù sao thì bọn họ nguyện ý dằn vặt liền dằn vặt đi, quý tộc và gì đó, đối với loại gia đình quê mùa như Vũ gia bọn họ mà nói, quả thực xa xôi giống như ngôi sao nơi chân trời vậy.

Ba Hứa và mẹ Hứa nghe mà cứng lưỡi không thôi, nhưng hai cụ cũng không ở được lâu, liền bị Vũ Khánh Cương dùng chuyên cơ đưa về, thật sự là bên nhà không thoát thân được, hẹn rằng chờ tiệc đầy tháng của bé con lại tới.

Sau khi nghe được mấy chuyện này, Vương Đại Lực và Nhị Trụ tiểu Thuận tử cũng giống vậy, đều cảm thấy mấy người đó quá cách biệt.

“Ai nha má ơi! Vậy cũng quá phiền rồi!” Mà ông chủ Vũ sau khi đưa ba vợ và mẹ vợ lên máy bay xong, nghe nói về việc này, đối với nhóm quý tộc thông gia tương lai, đã vào trước là chủ đặt cho mấy chữ “dây dây dưa dưa”, “chậm chậm chạp chạp”, “dằn vặt”.

“Đúng rồi!” Kỳ thực Hứa Tư Văn cũng có nghe nói, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Bọn họ hẳn không phải là đi tới đây, còn mang theo quản gia người hầu gái vân vân gì đi?”

Y nhớ tới lúc ở nước ngoài, có một lần gặp quý tộc chân chính xuất hành, phô trương long trọng cực kỳ, ngược lại Hứa Tư Văn xem xong liền cảm thấy mấy quý tộc đó kỳ thực sống cũng rất mệt mỏi, tiên sinh hoặc nữ sĩ quản gia, sau đó là hầu gái, hầu trai, bếp trưởng, đầu bếp nữ, người làm vườn, người chăn ngựa và vân vân một đống lớn, hơn nữa những người này đều là người đã học hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp, lương rất cao, một quý tộc cần nhiều người như vậy, một năm tiêu tốn quả thực chính là con số trên trời!

Nếu nhiều hơn nữa, còn phải thêm người pha rượu, người trang điểm và vân vân…

“A?” Hiển nhiên, Vũ Nguyên Cát còn thật sự không nghĩ tới điểm này!

Hoặc là nói, cậu căn bản là không nghĩ tới!

“A cái gì mà a? Còn không mau đi hỏi!” Vũ Khánh Cương cực kỳ nóng nảy, một cái tát vỗ lên thằng cháu, quay đầu liền oán giận với vợ: “Không phải nói là phụ nữ có thai ngốc ba năm sao? Sao cái thằng kia là nam mà cũng ngốc đi vậy?”

“Có khả năng cậu ấy cũng không biết những việc này, em là do lúc ở nước ngoài từng thấy một lần, mới nhớ tới việc này.” Hiện tại không có ai ở đây, Hứa Tư Văn liền thả lỏng dựa vào trên người Vũ Khánh Cương lười nhác một hồi: “Nếu tới nhiều người, phỏng chừng nhà chúng ta không ở đủ.”

“Vậy thì đều an bài trong khách sạn là được, không phải chúng ta có khách sạn Đông Bắc Hổ sao? Nhà mình còn không cần dùng tiền.” Vũ Khánh Cương đặc biệt bày tư thế giàu nứt đố đổ vách.

“Em khuyên anh tốt nhất là đừng an bài cho bọn họ ở khách sạn, bởi vì ở chỗ bọn họ chỉ có khách nhân không xem trọng mới an bài nghỉ chân ở bên ngoài, khách quý và người thân cận, đều ngủ lại trong lâu đài của bọn họ.” Hiểu biết của Hứa Tư Văn đối với văn hóa nước ngoài đủ cho Vũ gia biết rõ những tập tục lặt vặt của những quý tộc kia: “Nếu để cho bọn họ ở khách sạn, dù là phòng tổng thống, bọn họ cũng sẽ có ý kiến với chúng ta, Adela liền bị kẹp ở giữa.”

Chờ Vũ Nguyên Cát trở về, đáp án là khẳng định, Adela cũng chẳng cần gọi điện thoại về xác nhận, chỉ nhìn từ thời gian chuẩn bị, thì đã biết rõ nhất định là “bái phỏng” chính thức nhất.

Chứ không phải là đơn thuần đến xem Adela với đứa bé.

“Xem từ thời gian bọn họ chuẩn bị dài như thế, nhất định là rất coi trọng lần gặp mặt này, càng là chính thức thì bọn họ mới có thể phô trương càng lớn, thời gian chuẩn bị tự nhiên lại càng dài, em nghĩ mục đích mà bọn họ tới đây, một trong số đó nhất định là muốn Nguyên Cát và Adela đính hôn trước! Ở chỗ bọn họ, phương thức đính hôn rất quan trọng, kết hôn còn quan trọng hơn. Giống như chỗ chúng ta có tam môi lục sính, chỗ bọn họ chính là trước tiên đính hôn sau đó kết hôn.” Tuy rằng ít đi thật nhiều bước, thế nhưng trình độ long trọng thì một chút cũng không thiếu.

“Thật sự nghiêm trọng như thế ư? Vậy phải làm sao? Xây thêm phòng còn kịp không?” Vũ Khánh Cương rất coi trọng việc kết thân gia, nói thế nào thì cũng là nhà ông bà ngoại của cháu trai mình.

Lỡ như khiến thông gia quý tộc nước ngoài coi thường thì cũng không được, Adela cũng là cô gái tốt, thật sự để thằng cháu bị khinh bỉ sẽ không tốt.

“Nói với anh hai chị hai một chút đi?” Hứa Tư Văn cảm thấy hai người bọn họ khẳng định không có cách nào, không bằng nói một tiếng với anh hai chị hai, xem bọn họ có ý gì.

Kết quả anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa căn bản là không có ý gì!

“Hai vợ chồng bọn chị có thể có ý gì? Nếu như bọn họ tới quá nhiều người, liền chen một chút thôi? Giường đất lớn có thể ngủ nhiều người lắm, nam một giường nữ một giường khẳng định đủ chỗ!”

Vũ Khánh Cương nhìn Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn nhìn Vũ Khánh Cương, hai người đều không biết sao.

Tất cả mọi người đều tràn đầy các loại xoắn xuýt đối với thông gia quý tộc khiến người ta líu lưỡi sắp tới đây.

Cuối cùng vẫn là Vũ Nguyên Cát rất có sức lực: “Bọn họ đến chỗ chúng ta, chúng ta liền hoan nghênh, bọn họ cũng không phải không biết chi tiết về con, nếu như dám chọn ba lấy bốn, thông gia như vậy con không cần cũng được, một đứa lớn xác như con còn không tìm được bà xã sao? Nếu như Adela để ý, thì cô ấy không phải người thích hợp với con.”

“Mày nổi tính bướng bỉnh cái gì hả? Người ta đều sinh con cho mày rồi bây giờ mày gào lên nói không cần Adela người ta thì liền không cần hả? Muốn bị đánh đúng không?”

“Con chưa nói không cần Adela, chỉ là mấy người nhà bọn họ chú ý rất nhiều, nếu chúng ta muốn chu đáo hết là không có khả năng, nhập gia tùy tục, nếu như xoi mói thì cũng đừng tới chỗ này xoi mói, bọn họ chọn nổi, nhưng chúng ta lại không thay đổi nổi.”

“Nguyên Cát nói cũng có đạo lý.” Hứa Tư Văn lên tiếng ủng hộ Vũ Nguyên Cát: “Lễ nghi của mấy quý tộc hơi một tí là truyền thừa mấy trăm năm đó rườm rà muốn chết, đừng nói một đại gia đình chúng ta, dù đổi thành nhà người khác cũng khẳng định không làm được, so với việc làm cho tất cả mọi người bó tay bó chân, không bằng nên làm gì liền làm thế đó, nếu bọn họ thật lòng tiếp nhận, chắc chắn sẽ không chọn lựa gì, nếu như người ta căn bản là nhìn không lọt mắt nhà chúng ta, dù mỗi người chúng ta đều biến thành thầy giáo lễ nghi, người ta không hài lòng thì vẫn là không hài lòng.”

Phong tục các quốc gia khác nhau, quy phạm lễ nghi cũng khác biệt, nếu như nói tỉ mỉ, ba ngày ba đêm cũng nói không hết, huống chi là muốn tỉ mỉ phân tích và vân vân.

Nỗi đau khó lành của người nhà họ Vũ là xuất thân chân đất, gia đình bình thường không có bất kỳ gốc gác gì, trước đây còn nghèo rớt, bảo bọn họ trong vòng mấy ngày liền biến thành quý tộc và vân vân, đó hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày làm người khác khó chịu.

“Đương gia, anh nói xem thế nào?” Chị dâu Thúy Hoa nhìn về phía Vũ Quốc Cương.

“Cứ như Tư Văn nói, chúng ta là người trong nhà biết chuyện nhà mình, làm cảnh cái gì đều là phân lừa cả, bề ngoài ngăn nắp bên trong thối nát, còn không bằng giữ khuôn phép nên làm gì thì làm đó, bọn họ thích không thích đều không đáng kể, dù sao thì Adela là người Vũ gia chúng ta là chắc chắn rồi.” Anh hai Vũ gia bóp bóp mũ rơm trong tay, cười vẻ mặt hàm hậu, nhưng lời nói đều mang theo giảo hoạt: “Đến, nếu như có thiện chí, chúng ta chiêu đãi ăn ngon uống ngon, mang về quê nhà nhìn nhìn, cũng để Adela nhận biết mộ phần ba mẹ; còn nếu như chua ngoa, thì lúc đó xem rồi làm đi, dù sao thì con gái đã là người của chúng ta, đứa nhỏ cũng nhập hộ khẩu Cương tử rồi, bọn họ còn muốn làm gì? Còn có thể làm gì?”

Thời khắc này, đối với anh hai Vũ gia Vũ Quốc Cương, Hứa Tư Văn là mở, to, mắt, mà, nhìn! Nguồn:

Đây mới là nhân vật kinh điển giả heo ăn thịt hổ!

Đây mới là người minh tu sạn đạo ám độ trần thương!

Hết chương 193