Hứa Tư Văn có một sở thích nhỏ, vẫn luôn không muốn người ta biết, đó chính là y đặc biệt thích mở bao tiền lì xì!
Trước đây mình giấu tốt, một mình vui a vui đã nghiền rồi cũng liền thôi, hiện tại hai người sống cùng nhau, y cảm thấy cũng không cần giấu giấu diếm diếm.
Vũ Khánh Cương không ngờ vợ còn có một mặt đáng yêu như vậy, chỗ nào có thể không ủng hộ? Đem tiền lì xì của mình với vợ đều lấy ra, rải ra đầy một giường!
Hứa Tư Văn liền cao hứng!
“Oa! Nhanh lấy giấy bút, với cái túi đựng tiền nữa!” Hứa Tư Văn vẻ mặt hạnh phúc vừa mở bao tiền lì xì vừa sai khiến Vũ Khánh Cương đi lấy đồ.
“Em nhớ kỹ, làm riêng một quyển sổ tiết kiệm bỏ vào, chờ tương lai làm của hồi môn cho tiểu Nữu Nữu!” Không có lúc nào mà Vũ Khánh Cương không nghĩ tới việc tích góp đồ cưới cho cô con gái mới của hắn.
Tay Hứa Tư Văn mở bao tiền lì xì một trận, quay đầu nhìn Vũ Khánh Cương, hắn đang cúi đầu cầm cái túi vải, chờ bỏ tiền vào bên trong, bên môi mang theo sủng nịch cùng bao dung.
Một loại xúc động đột nhiên xuất hiện lan tràn ở trong đầu.
Kể từ sau khi ở cùng với Vũ Khánh Cương, chính mình luôn có thể cảm giác được rất rất nhiều hạnh phúc và thỏa mãn chưa bao giờ có, lại thêm kinh hỉ, quẫn bách, vui vẻ, lúng túng không ngừng… Càng nhiều hơn chính là loại vui sướиɠ mà mỗi lần đều có thể làm cho cả trái tim tràn đầy.
Ngẫu nhiên… chẳng hạn như hiện tại, y có một loại ảo giác không chân thực, tựa như đang ở trong một giấc mộng tốt đẹp.
Trái tim Hứa Tư Văn, đột nhiên động động một chút, không khỏi phun trào ra một luồng xúc động muốn hôn hôn con hổ Đông Bắc này, để xác định hai người bọn họ thật sự cùng nhau.
Chỉ muốn hôn một chút, cho nên Hứa Tư Văn không có chút gì do dự, nâng cằm lên nhanh chóng khắc đôi môi lên má Vũ Khánh Cương, hung hăng hôn một cái.
Ai biết “bẹp” một cái, bất ngờ phát ra tiếng vang!
Còn rất lớn!
Muốn giả bộ giấu đầu lòi đuôi cũng không được!
Đồng thời, còn có Vũ Khánh Cương cứng đờ sau khi đột nhiên bị tập kích!
Hứa Tư Văn nhất thời liền lúng túng, cậy mạnh đội lớp da mặt đỏ bừng, mạnh miệng mạnh miệng: “Em chỉ là nghĩ… ặc, thử một chút xem, hừm, râu mép của anh cạo có sạch sẽ hay không… a…!”
Vũ Khánh Cương bỏ qua đồ vật trong tay, nhào một cái liền đem cái tên ngoài mạnh trong yếu nào đó áp đảo, cắn một cái lên, ngay cả tâm tư nuốt sống vợ cũng có luôn rồi.
Hoạt động mở tiền lì xì của Hứa Tư Văn đến cuối cùng không thể tiếp tục tiến hành, chờ lúc y tỉnh lại một lần nữa, tiền lì xì vẫn giống như trước đó, chưa có xé bao, y che kín chăn, phía trên chăn che kín một tầng tiền lì xì…
Hứa Tư Văn là lần đầu tiên về nhà với Vũ Khánh Cương, quê nhà chân chính, làng Hổ thôn Mãnh Hổ quận Lão Hổ huyện Kháo Sơn thành phố Đông Bắc tỉnh Ninh Đông Châu.
Chỉ có hai người bọn họ trở về, Vũ gia hiện tại bởi vì Adela đã lớn tháng, đều vội vã cuống cuồng bảo vệ cô.
Hơn nữa Vũ Khánh Cương cũng tỏ rõ, muốn trải qua thế giới hai người, liền mang vợ chạy về quê nhà, công ty ném cho mấy người Ngụy Diên, lý do của hắn là: hai người bọn tui, muốn đi hưởng tuần trăng mật!
Mấy người Ngụy Diên đấm ngực giậm chân, ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà dạy ông chủ đi hưởng tuần trăng mật như thế?
Do làng du lịch suối nước nóng, bây giờ làng Hổ đã sớm xưa không bằng nay, thế nhưng sau khi mọi người giàu có, vẫn giữ lại kiến trúc cũ, mặt khác xây lên một cái làng mới, làng cũ bao gồm nhà cũ, mấy gốc cây già, giếng cũ lấy nước uống, ngay cả trục quay trên giếng dùng để kéo nước cũng không đổi cái tốt hơn, hết thảy đều còn nguyên.
Theo lời của bọn họ, quê nhà nên có hình dạng của quê nhà, dù cho giàu có, cũng không thể quên cội nguồn.
Nơi làng du lịch mở đường vừa vặn ở hướng ngược lại với làng Hổ, ngược lại cũng không quấy rối đến an bình của làng cũ.
Hiện tại làng mới ngay ở bên kia, làng cũ bên này đã không còn ai.
Có điều nhà cũ của nhà ai thì nhà đó quản lý, cho nên làng cũ ngẫu nhiên vẫn có tiếng người hơi người, không phải cái làng chết.
Hứa Tư Văn nhìn ngôi làng cũ trước mắt, ánh mắt khϊếp sợ muốn che giấu cũng không che giấu được, y chưa từng nghĩ tới, còn có một nơi nghèo nàn lạc hậu như vậy!
Y biết lịch sử làm giàu của Vũ Khánh Cương, cũng biết kỳ thực Vũ gia chân chính được sống cuộc sống tốt cũng chỉ khoảng mười năm, nói cách khác, mười năm trước, nơi này chính là nhà của Vũ Khánh Cương! Hứa Tư Văn ngẫm lại mười năm trước y đang làm gì?
Mười năm trước, y đang cùng Trang Sĩ Nhân ám muội không rõ, dù là ăn thịt, cũng chỉ ăn thịt nạc, thịt đầy mỡ thì một chút cũng không động tới.
Quần áo thì sao?
Mặc không thoải mái có thể tiện tay ép dưới đáy hòm, căn bản không quan tâm có phải là mới mua hay không, bỏ ra bao nhiêu tiền.
Tuy rằng Hứa gia cũng là nghề nông, nhưng Hứa gia là nửa công nửa nông, mà phía nam là một nơi giàu có và đông đúc, Hứa gia tập lại là hình thức thị tộc, từ nhỏ đến lớn, Hứa Tư Văn còn thật sự chưa ăn bao nhiêu nỗi khổ trong cuộc sống, đương nhiên, chuyện với Trang Sĩ Nhân là ngoại lệ, đó là vấn đề về tình cảm mà!
“Đây chính là nhà anh!” Vũ Khánh Cương dẫn Hứa Tư Văn vào căn nhà ở làng cũ, nhìn hết thảy quen thuộc trước mắt, Vũ Khánh Cương đã không còn gì cảm khái, chỉ còn nhớ nhung.
Nhưng Hứa Tư Văn thì khác! “Trước đây anh ở nơi này à?” Hứa Tư Văn chua xót không thôi, ánh mắt nhìn Vũ Khánh Cương cũng mang đau lòng. “Phải!” Vũ Khánh Cương đẩy cửa ra, ván cửa làm từ gỗ cũ cũng có chút vết tích mục nát, ngay cả cây cọc cũng là gỗ, không phải gỗ gì đáng giá, là cây dương liễu chặt ra làm thành, đặc biệt có cảm giác lịch sử.
Hứa Tư Văn nhìn gian nhà đất trước mắt, cửa gỗ, ngay cả cửa sổ cũng làm từ gỗ, thủy tinh trên đó còn không phải là loại thủy tinh sáng bóng trong suốt hiện tại, mà là dùng thủy tinh mờ chỉ lớn bằng mặt người, từng mảnh từng mảnh hợp lại thành một cánh cửa sổ, là cái loại thủy tinh dỏm mang theo chút vẩn đυ.c.
Căn nhà đất có ba gian, vừa vào cửa chính là nhà bếp, cạnh cửa đặt hai thùng gỗ, trái phải hai cái bát tô, bên cạnh hai cái chậu nước, bên trong là hai cánh cửa nhỏ ở hai bên, đi qua cửa nhỏ chính là một đống củi đốt. “Thùng nước rửa chén này vẫn còn giữ nè!” Vũ Khánh Cương nhìn hai miếng gỗ chỉ cho Hứa Tư Văn: “Khi đó nước rửa nồi đều không đổ, để nơi này, sau đó đem cùng với đồ ăn heo cho heo ăn.” “A? Heo ăn giống người sao?” Hứa Tư Văn còn có chút nghĩ không ra. “A phi!” Vũ Khánh Cương bóp bóp hai má vợ: “Sao em không nói là người ăn còn dư lại rồi cho heo ăn chứ?” “A… Đừng nắm!” Hứa Tư Văn đẩy móng vuốt bự của Vũ Khánh Cương, xoa xoa hai má: “Đều bị anh nắm chảy nước miếng rồi!” “Chỗ nào đâu? Anh nhìn xem?” Nói xong liền liếʍ môi nhích cái mặt bự tới trước mặt Hứa Tư Văn, còn cười háo sắc. “Cút bên cạnh đi anh!” Hứa Tư Văn đẩy mặt bự của hắn ra, ở trước mặt nhích cái gì mà nhích? Còn nhích nữa liền dán lên luôn rồi. “Ai nha! Còn có thể nói kiểu Đông Bắc nữa rồi!” Vũ Khánh Cương kinh ngạc muốn chết!
Trước đây vợ nói chuyện đều là cái loại văn văn nhã nhã, ai ngờ hôm nay lại có thể nghe được vợ nói kiểu Đông Bắc, quá gần gũi quần chúng rồi! “Sao thế? Em cũng có thể học mà!” Hứa Tư Văn ngửa đầu một cái, vốn là muốn đắc ý một chút cho ông chủ Vũ xem, kết quả bởi vì ngẩng đầu nhìn lên, không có nhắm mắt lại, lúc Vũ Khánh Cương cười ha ha, trên nóc nhà rơi chút tro bụi, lập tức rớt vào trong mắt! “Ai nha! Rơi vào mắt!” Hứa Tư Văn đứng không dám nhúc nhích, theo bản năng nắm lấy Vũ Khánh Cương bên cạnh không buông tay. “Chỗ nào đâu?” Vũ Khánh Cương cũng không dám nở nụ cười, vợ đã bị đau mắt rồi mà còn cười nữa chính là đáng đánh. “Không biết sao liền rơi vào!” Hai mắt Hứa Tư Văn khó chịu liền chảy ra nước mắt.
Vũ Khánh Cương vừa nhìn liền tê chân!
Hắn sợ nhất là nhìn thấy vợ khóc đó! “Ra bên ngoài đi!” Kéo Hứa Tư Văn ra cửa hướng mặt về phía ánh sáng lật mí mắt Hứa Tư Văn ra nhìn sát lại, lúc này thật đúng là thiếu chút nữa liền dán mặt lên luôn.
Nước mắt Hứa Tư Văn vừa chảy ra dĩ nhiên là mang hết tro bụi ra ngoài, y không phải người yếu ớt, vừa chảy nước mắt liền cảm thấy thư thái, tự mình ấn ấn viền mí mắt, nước mắt chảy rất nhiều, cảm giác có thể mở mắt: “Hình như tốt hơn một chút rồi.” Vừa mở mắt liền thấy cái mặt bự của Vũ đại lão hổ, ngay cả lỗ chân lông trên mặt cũng có thể thấy được!
“A!” Hứa Tư Văn giật mình, nhanh chóng tách hai người ra: “Anh dán gần như vậy làm gì? Đây cũng không phải ở trong phòng!” Sau đó giống như ăn trộm mà lia mắt khắp mọi nơi…
“Làm gì chứ! Nói thế nào mà trở mặt liền trở mặt vậy hả!” Vũ Khánh Cương không vui, dùng sức dán tới chỗ vợ, lập chí phải làm tư thế trẻ sinh đôi kết hợp. “Đây là quê anh!” Hứa Tư Văn lắp bắp giữ một khoảng cách với Vũ Khánh Cương: “Lỡ như bị người ta nhìn thấy thì không tốt biết bao nhiêu!” Chỗ này thoạt nhìn là một góc yên tĩnh đặc biệt phong bế, mười năm trước chính là nột nơi ngoài trăm năm còn chưa hết lạc hậu, năng lực tiếp nhận của mọi người, Hứa Tư Văn không dám tưởng tượng.
“Sợ cái gì!” Vũ Khánh Cương lập tức biết được trong đầu vợ nghĩ cái gì, ôm vai Hứa Tư Văn: “Chỗ này của bọn anh trước đây cũng có khế huynh đệ* cùng nhau sinh sống, cũng không thấy ai miệng tiện nói lời dèm pha.”
*Ở TQ không cho phép kết hôn, nhưng một cặp đồng tính muốn ước định chung thân có thể ký kết hiệp nghị khế huynh đệ ở nơi công chứng, hiệp nghị này dựa trên pháp luật về hôn nhân để soạn ra, có thể thay đổi tùy trường hợp.
“A?” Hứa Tư Văn chấn kinh rồi!
Bạn đang
Thật ư!
Lần đầu tiên y phát hiện, mình thật không thể giải thích đối với nơi này. “Thoáng như vậy à?” Quá thần kỳ!
Bọn họ thoáng như vậy, người bên ngoài biết không?
“Lúc đó nơi đây rất nghèo, thỏ cũng không thèm ị ở nơi đây! Nam nhân không thể cưới vợ rất nhiều! Hết cách rồi, nghe nói vào lúc ấy một nhà nghèo nàn chỉ có hai bộ quần áo qua mùa đông, những ngày tuyết lớn, liền thay phiên mặc ra ngoài, người không ra khỏi cửa liền ở nhà trần trụi che túi ngủ.”
“Nói bậy bạ gì đấy!” Hứa Tư Văn cười đập Hứa Tư Văn một quyền: “Chỗ nào lại thảm như vậy? Anh cho rằng là ăn mày à!”
“Cũng không có gì khác biệt với ăn mày, chỉ là mình có đất, một miếng ăn còn có thể tích góp được thôi.” Vũ Khánh Cương cúi đầu nhìn dáng vẻ Hứa Tư Văn không tin, thở dài: “Lúc tới em cũng thấy đấy, hiện tại sửa chữa đường xong, còn phải xuyên đường hầm giữa núi hai lần, trước khi chưa sửa đường, hai ngọn núi đó, cũng chỉ là một cái sơn đạo thông ra bên ngoài mà thôi. Mỗi lần đi đều phải thời gian một ngày, nếu đi mùa đông, còn có thể gặp phải sói đi ra kiếm ăn, nghe nói trước đây còn có hổ và gấu nữa. Em nói xem, chỗ này có thể không nghèo sao?”
Hứa Tư Văn há miệng, nhìn Vũ Khánh Cương, đột nhiên toát ra một câu cảm thán đặc biệt ngớ ngẩn: “Hoàn cảnh thật tốt! Còn có thể nhìn thấy động vật hoang dại được bảo vệ.”
Vũ Khánh Cương: “…!”
Chút không khí u buồn thật vất vả mơ hồ dâng lên, lập tức theo gió bay sạch…
Hết chương 118