Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 74: Làm nũng oán giận

Cho dù ông chủ Vũ đúng lúc mang theo vợ mình trốn đi, nhưng mà tục ngữ nói rất đúng, tránh được mùng một không tránh được mười lăm, hắn đến Lan Châu, nhất định phải tiếp xúc với thế lực Lan Châu, dù là tiệc rượu bình thường không liên quan đến bất kỳ phương diện nào, mà chỉ là đón gió tẩy trần cho hắn, thì hắn cũng phải đi một chuyến, lộ cái mặt.

“Vợ à nếu em ở nhà buồn, thì đến cao ốc VT đi, bên kia đang tu sửa, chờ sửa xong em qua đó liền không có vấn đề gì.”

“Biết rồi.”

“Vợ, ở nhà nhớ buổi trưa ăn cơm trưa buổi tối ăn cơm tối, ban đêm liền lên giường thành thật ngủ nha!”

“Biết, rồi!”

“Vợ, ra ngoài nhớ mang theo người, khát đói bụng tìm bọn họ, mệt mỏi thì bảo bọn họ tìm chỗ sắp xếp cho em nghỉ ngơi, đừng cứng rắn chống đỡ đừng miễn cưỡng đó!”

“Anh đến tột cùng xong chưa? Lại phiền phức nữa thì hôm nay anh cũng đừng ra cửa!” Bắt đầu từ sáng sớm sau khi ăn sáng, tắm rửa, chải tóc, thay quần áo, lau giày da, ông chủ Vũ cọ cọ xát xát đến chín giờ rưỡi còn chưa có ra cửa, Hứa Tư Văn cũng hết kiên nhẫn phản ứng hắn.

“Vậy hôm nay em làm những gì?”

“Em liền lên mạng, ngủ một chút, không muốn nhúc nhích được chưa?”

“Là nói bị chứng làm biếng nên ở nhà chữa bệnh phải không.”

“Phải phải! Anh mau đi đi, tốt xấu cũng là những thương nhân nổi tiếng ở Lan Châu, đi trễ không tốt, uống ít chút… Thôi, anh tùy ý đi, rượu ở phía nam bọn em bên này, khẳng định không lợi hại như thiêu dao, anh tùy ý uống cũng không có vấn đề gì.”

“Vợ hôn một cái, anh liền đi đấu rượu!”

Ông chủ Vũ đưa mặt tới làm nũng với Hứa Tư Văn, một đại nam nhân làm nũng, Hứa Tư Văn ôm bụng cười chảy nước mắt hôn hôn cái mặt bự của hắn, ông chủ Vũ rốt cuộc hài lòng ra cửa.

Hứa Tư Văn cười trong chốc lát liền không cười nữa, rửa sạch tay tìm một máy tính lên mạng, vừa nãy Vũ Khánh Cương nói mấy chuyện cần phải chú ý, kỳ thực là y căn bản không có dự định đi ra ngoài.

Nếu như có cơ hội, kỳ thực là Hứa Tư Văn rất thích trạch một mình, lên mạng liên hệ Trương Lam Hà, hỏi hắn tình hình hiện tại thế nào?

Thệ ngôn như ngọc: “Tình hình hiện giờ thế nào?”

Sơn phong thủy khả: “Trời ạ! Em xuất hiện?! Là bản thân em đi?”

Thệ ngôn như ngọc: “Anh nói xem?”

Sơn phong thủy khả: “Vị kia của em đâu? Có bên cạnh không?”

Thệ ngôn như ngọc: “Đi ra ngoài họp mặt rồi, một cái tiệc đón gió.”

Sơn phong thủy khả: “Không nói dẫn em đi?”

Thệ ngôn như ngọc: “Hắn có nghĩ tới, em mới không đi đâu, anh cũng không phải không biết, em phiền nhất mấy trường hợp như vậy, bình thường đều là anh đi xã giao.”

Đầu kia Trương Lam Hà suy nghĩ còn không phải là vậy sao!

Không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng sẽ không để Hứa Tư Văn có mặt ở những trường hợp như vậy, nói một câu cũng phải chín quẹo mười tám rẽ, đi một bước cũng phải nghĩ bước đi sau đó, kỳ thực hắn cũng không phải quá tinh thông cái này, chỉ có điều chung quy phải ăn cơm, tiền hắn mang ra từ trong nhà không nhiều, lại cùng với học đệ cũng không nhà để về giống mình cùng làm cái công ty này.

May là lúc trước bắt được học đệ đến làm lao công, thứ học đệ bỏ ra chính là sức lực, hắn không cần liều sống liều chết đi kéo giấy tờ khiến cho có người nhìn trúng sản phẩm của bọn họ mà kiếm tiền!

Sơn phong thủy khả: “Hiện tại người trong cao ốc đều đã dọn đi, vị kia của em thật là hào phóng, cả một khoản bồi thường đó! Chỉ cầu đi nhanh thôi.”

Thệ ngôn như ngọc: “Toàn bộ khoản bồi thường?”

Sơn phong thủy khả: “Mấy cái người đó gọi là nghiệp chủ, có quyền hạn ba mươi năm sử dụng địa điểm cố định ở cao ốc VT, lúc này mới không tới thời gian năm năm, coi như năm năm luôn, còn lại hai mươi lăm năm, vị kia của em đều một lần mua đứt tất cả, sau đó bọn họ đều dọn nhà, kỳ thực anh cũng muốn để cho hắn mua đứt đó chứ! Nhưng mà hắn không mua, nói sau này toàn bộ cao ốc đều là địa bàn của một mình công ty chúng ta! Có điều cũng không có bao nhiêu nghiệp chủ, phần lớn đều là thuê mà thôi.”

Hứa Tư Văn nhìn màn hình máy tính nửa ngày, mặc dù y biết Vũ Khánh Cương tới tìm y, khẳng định tiêu tốn không ít, thế nhưng không ngờ sẽ đạt tới trình độ khϊếp sợ như thế.

Trương Lam Hà lại rất nhiều chuyện hỏi Hứa Tư Văn hai ngày này trôi qua thế nào, Hứa Tư Văn đem chuyện của bọn họ nói với hắn một lần, Trương Lam Hà ở đầu bên kia sợ lớn sợ nhỏ nửa ngày, phát ra một đống biểu tình cầu ôm đùi cho Hứa Tư Văn, đem Hứa Tư Văn chọc cho phát cười.

Lại nói một chút chuyện trong công ty, bởi vì cao ốc VT trang trí, công ty tạm thời nghỉ hè!

Thệ ngôn như ngọc: “Nghỉ hè?”

Sơn phong thủy khả: “Cái vị nhà em phát cho mỗi người trong công ty ba tháng lương thêm tiền thưởng, sau đó lại cho một khoản lộ phí, để bọn họ không có chuyện gì liền đi du lịch, sau ba tháng lại đi làm lại. Còn ông chủ hơn cả anh nữa!”

Cái này ngược lại là chuyện ông chủ Vũ có thể làm ra, hắn đối với người làm công luôn luôn hào phóng, mỗi khi Đông Bắc Hổ tuyển người, cửa lớn liền phải đổi, bởi vì mỗi lần đều sẽ bị chen hỏng…

Hai người liên lạc, biết đối phương rất tốt liền an tâm, bọn họ đều là người không có nhà, cho nên chính là người nhà của nhau.

Hứa Tư Văn biết y còn có cái nhà có thể về, thế nhưng Trương Lam Hà lại thật sự khó khăn, chuyện Trương gia quá phức tạp, quả thực chính là một bản ân oán tình thù hào môn.

Buổi chiều có người đưa đồ tới, là đội trưởng đội hộ vệ kia tự mình dẫn theo người mang tới: “Đây là lấy ở công ty, ông chủ nói nếu Hứa tiên sinh buồn chán, có thể tiếp tục công việc, nếu không muốn làn việc, thì làm cái gì cũng không cần kiêng kỵ, muốn ra ngoài chúng tôi sẽ đi theo nhưng sẽ không hạn chế ngài.”

Hứa Tư Văn ngượng ngùng tiếp nhận máy tính thuộc về mình, tỏ vẻ mình ở nhà cũng rất tốt, không muốn ra ngoài.

Nhìn thấy máy tính chuyên dụng của mình, Hứa Tư Văn liền nghĩ tới Trang Sĩ Nhân, nhớ lại Vũ Khánh Cương nói cho y biết, mục đích Trang Sĩ Nhân tìm y.

Cây y trồng, muốn đến hái trái ư?

Cũng không xem xem mình có năng lực đó hay không!

Hứa Tư Văn vừa nghĩ tới Trang Sĩ Nhân liền tựa như có vô số động lực, con người y mặc dù lạnh nhạt nhưng không phải là thánh nhân, Trang Sĩ Nhân chính là tử địch của y.

Bản thân y ở nhà nhớ lại cái ý tưởng nhỏ năm đó, mặc dù chỉ là phỏng đoán, thế nhưng năm đó Hứa Tư Văn vẫn rất chuyên tâm, không có tạp niệm, cái phỏng đoán kia cũng rất mơ hồ, chỉ là những năm gần đây, y vì Trang Sĩ Nhân mà cự tuyệt tất cả những hồi ức liên quan đến gã.

Hiện tại sao.

Hừ hừ hừ!

Hứa Tư Văn một mình ở nhà, càng hồi tưởng lại năm đó, trong lòng trái lại càng bình tĩnh, cái phỏng đoán kia cũng càng ngày càng có linh cảm.

Lúc ăn cơm tối, ông chủ Vũ gửi tới một cái tin nhắn, hắn đã lấy được số điện thoại của vợ rồi.

“Vợ à, cái đám già chết tiệt đó rất có khả năng dài dòng vô nghĩa, một cuộc mua bán thôi mà nói chuyện một ngày còn chưa thấy nói xong, em nói xem bọn họ chí chí chóe chóe không dứt như vậy, thật sự không lỗ tiền sao? Khó trách anh luôn có thể kiếm được tiền, nếu như thương nhân toàn thế giới đều như bọn họ, vậy chúng ta liền không cần lo lắng sau này nữa. Vẫn chưa xong không cần chờ cơm tối, ăn xong đừng ngủ liền hoặc là ngồi không động đậy, linh hoạt một chút, tiêu tiêu cơm, tắm rửa ngủ một giấc, nếu như quá muộn anh liền tìm chỗ ở tạm một đêm, nửa đêm trở về sẽ đánh thức em không tốt. Nhớ em. Cương tử.”

Hứa Tư Văn chưa từng thấy tiệc rượu ở cấp bậc của ông chủ Vũ là cái hình dáng gì nhưng có thể khẳng định tuyệt đối là y không tưởng tượng nổi, cho nên y rất hiểu sự bất đắc dĩ của Vũ Khánh Cương, nhắn lại cho hắn một tin: “Biết rồi, anh uống ít rượu ăn nhiều thức ăn, nếu như quá muộn cũng đừng ở cả đêm, tìm một chỗ nghỉ ngơi quan trọng nhất, nơi này không có hệ thống sưởi, nếu cảm thấy không quen, liền mở điều hòa thổi gió nóng đi. Cái rét tháng ba ở phía nam cũng lợi hại đó. Cũng nhớ anh. Tư Văn.”

Ông chủ Vũ bên kia không có động tĩnh, Hứa Tư Văn cảm thấy hẳn là không tiện nhắn tin, vừa nãy có thể là ông chủ Vũ không biết tìm cơ hội bao lâu, một hơi gửi tới đây nhiều như vậy, cũng không để ý, đến sau chín giờ tối, Hứa Tư Văn liền rửa mặt thu thập một phen, nằm lên giường ôm gối của Vũ Khánh Cương ngủ.

Đầu kia Vũ Khánh Cương ôm điện thoại cười thấy răng không thấy mắt, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bốc lên bong bóng hạnh phúc. “Ông chủ, người đi ra rồi.” Đội trưởng tổ đội cảnh sát ở bên cạnh ánh mắt sắc bén chú ý tới nhân vật mục tiêu bọn họ chờ đợi đã xuất hiện, nhanh chóng thông báo cho ông chủ.

“Hả?”Vũ Khánh Cương cất điện thoại di động, giương mắt nhìn thấy thanh niên đi ra từ trong cửa, xoa xoa mặt thử nhe răng. “Grào” Mở cửa liền xuống xe, thẳng hướng người thanh niên kia mà đi…

Lần này ông chủ Vũ bận rộn chính là buổi chiều ngày hôm sau mới trở về, quần áo nhiều nếp nhăn mang theo một cỗ mùi vị thịt nướng, tiến vào trước tiên liền kể khổ với Hứa Tư Văn: “Vợ à, sau này cũng không đi tham gia mấy cái tiệc rượu chó má đó nữa.”

“Anh sao vậy?” Hứa Tư Văn cảm thấy khó mà tin nổi, đi tham gia tiệc rượu mà thôi, sao lại làm ra cái bộ dạng chật vật chán nản như vậy trở về?

“Toàn bộ bàn tiệc còn không ăn no nổi! Không biết ‘ăn cơm không no không bằng chôn sống’ sao? Một miếng bánh ga tô nhỏ cũng không đủ nhét kẽ răng, phí sức làm ra cũng chỉ là một đống bơ; salad nát ăn vào cũng sắp nhạt cả miệng rồi; ngay cả cái bánh mì chống đói cũng không có, uống mấy cái rượu đó cũng chỉ là đổ nước cho no thôi!” Ông chủ Vũ một trận oán giận: “Quá trễ liền bụng rỗng tìm một chỗ ngủ, ngày hôm sau ăn sáng, nguyên cái l*иg sắt chỉ để bốn cái bánh bao, cho mèo ăn hả! Một hơi liền làm một bát cháo…” Bla bla bla nói liên tục, cuối cùng ông chủ Vũ thảm thương phun nước đắng với Hứa Tư Văn: “Anh từ nơi đó đi ra, liền trực tiếp mang người tìm chỗ thịt nướng tự phục vụ, hung hăng ăn đến no mới trở về.”

Hứa Tư Văn đã muốn cười gục xuống!

“Cực khổ rồi cực khổ rồi! Lần sau nếu lại đi đến chỗ như vậy, trước tiên ăn no, đi vào gϊếŧ thời gian, không sai biệt lắm liền nói có chuyện chuồn trước, Lam Hà thường xuyên làm như thế.” Hứa Tư Văn sờ sờ đầu hổ của ông chủ Vũ, đầu tóc ngắn trơn láng, cứng cứng, chỉ là có chút mùi thịt nướng xông mũi: “Nhanh đi tắm đi, một thân mùi thịt nướng, nếu thêm làm nóng nữa, là có thể bày anh lên bàn luôn rồi.”

“Ừ!” Ông chủ Vũ liền chui vào phòng tắm.

“Hứa tiên sinh, đây là thịt nướng ông chủ đóng gói mang về, ngài xem làm sao bây giờ?” Hai tay tài xế mang theo một đống lớn đồ vật, trơ mắt nhìn Hứa Tư Văn.

“Không phải thịt nướng tự phục vụ sao? Làm sao còn mang trở về?”Hứa Tư Văn một bên nhận lấy một bên bồn chồn.

“Ông chủ nói mình đã ăn nhưng ngài còn chưa ăn, liền thanh toán thêm ít tiền, gói mang về.” Tài xế hỗ trợ đem đồ vật xách vào sau bếp liền đi.

Hứa Tư Văn liền mở ra, đồ bên trong vẫn còn nóng, vừa vặn y cũng đói bụng, lúc ăn vào miệng, hương vị còn thơm nồng hơn cả dĩ vãng, hạnh phúc nheo mắt lại, có thể có một người thời khắc nghĩ đến mình, loại cảm giác này thật sự rất tốt.

Hết chương 74