“Được, chỉ cần ngươi có bản lĩnh đó.” Rick lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Fitch, thứ nhất hắn thích như vậy, thích xúc cảm mềm mại kia; thứ hai tinh tinh mỗi lần chỉ cần được vuốt tóc, bản chất sẽ không còn cứng nữa, sẽ ghé vào lòng hắn ngủ.
Được xoa có chút thoải mái mà nhầm bầm, tinh tinh mơ mơ màng màng nói: “Cành của ngươi nhiều như vậy, ta bứt một cái lại mọc một cái, phải bứt đến chừng nào chứ, huống hồ ngươi còn biết điểm yếu của ta, làm sao được, ngươi chủ động để lão tử đè đi!”
Ngữ điệu của hắn không mạnh bạo như trước, ngược lại hàm hàm hồ hồ, nghe vào không giống như đang tranh luận, thật sự giống làm nũng. Vốn cũng là thế, mỗi khi chấm dứt hoan ái, khi Rick ôm hắn vào trong ngực, động tác ôn nhu luôn làm hắn nhớ tới khi mình ở cùng mẹ, đứa nhỏ làm nũng mẹ, không phải là chuyện thật bình thường sao, bởi vậy Fitch không hề chú ý thấy cảm xúc của mình mềm hoá, còn tưởng rằng hiện tại hắn rất kiên cường.
Cây cỏ nào đó cũng có thể nghe ra ý tứ, khóe môi vừa lòng cong lên, dán trên vành tai người kia, mê hoặc nói: “Vậy ngươi tìm điểm yếu của ta đi, thừa dịp ta không chú ý khống chế ta, không phải có thể muốn làm gì thì làm rồi sao?”
Nhìn xem, lòng dạ hắn rộng rãi cỡ nào, giúp người khác nghĩ chủ ý làm sao để đối phó mình luôn. Đáng tiếc Rick không phải người tâm tư đơn thuần, nói ra lời này tất có mục đích.
“Lão tử tìm thế nào? Đúng rồi, trước đó ngươi nói muốn lão tử cầu xin ngươi, tìm chết đi! Lão tử còn lâu mới cầu.” Tinh tinh than thở.
“Ta hiện tại tâm tình tốt, ngươi không cần cầu xin cũng sẽ nói.” Rick cười xấu xa nhoẻn khóe miệng, tất cả cành cây trói Fitch đều buông ra, tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Chỉ cần ngươi ngoan một chút, phối hợp một chút, ta sẽ không ép ngươi, như vậy ngươi không phải có thể ra tay tìm điểm yếu trên người ta sao? Dù sao ngươi lần nào cũng thật thích, chủ động hùa theo ta, không khó mà?”
Xem đi xem đi, giấu đầu lòi đuôi rồi này, mục đích của cây cỏ nào đó rõ ràng là để Fitch chủ động, hắn càng hưởng thụ a!
Cố tình đầu óc tinh tinh ngốc kia lúc này không thể hiểu được, hắn nghĩ, nói cũng đúng, dù sao chống cự bị làm, không chống cự cũng bị làm, vì sao không thành thật để cho người kia chạm, mình cũng tiện tìm được điểm yếu của cây cỏ biếи ŧɦái. Chủ ý này thật không tệ, chờ hắn có cơ hội thu thập cây cỏ biếи ŧɦái, đừng nói trói lại, hung hăng bắt nạt, hung hăng thượng, gây sức ép bức cạn tất cả tinh lực, sau còn vừa giúp người kia tẩy rửa vừa sỉ nhục, đúng, như vậy đi!
Fitch ngốc đáng thương cũng không ngẫm lại, mớ thủ đoạn tra tấn người hắn nghĩ ra trong đầu, không đều là Rick dạy sao?
“Được, quyết định như vậy, về sau không cho ngươi trói lão tử!” Fitch dùng hết khả năng nói bằng ngữ khí hung ác nhất.
Rick mừng rỡ, tinh tinh ngốc này sao mà trăm lừa trăm mắc mưu thế chứ? Khiến chính mình còn hơi ngượng ngùng khi bắt nạt. Ừm, từ cậy mạnh đến người kia chủ động đáp ứng, không phí bao nhiêu công phu, hiện tại thực hành một chút là được. Vừa vặn hắn vừa rồi chỉ làm một lần, cảm thấy không đủ, giờ đã khôi phục thể lực, hoàn toàn có năng lực dùng chuối tiêu đút cho tinh tinh ăn no.
Hôn hôn lên tóc Fitch, Rick có chút khàn khàn nói: “Vậy làm lại một lần đi, lần này thử xem, biết đâu ngươi lập tức tìm được thì sao.”
Fitch cũng nghĩ vậy, đau dài không bằng đau ngắn, liền gật gật đầu, chủ động nằm xuống. Bởi vậy mới nói thú nhân là tờ giấy trắng mà, đáp ứng rồi là hành động, ngay cả quá trình ngượng ngùng cũng không có. Cái gì mà khoái còn giả vờ a, khẩu thị tâm phi a, sẽ không tồn tại trên người bọn họ.
“Đến đây đi.” Hai mắt nhắm nghiền, coi như bị thương là được rồi.
Rick nhìn bộ dạng ngốc nghếch của người kia không khỏi khẽ cười ra tiếng: “Này này, ngươi như vậy có gì khác với bị trói chứ? Phải chủ động, ý là muốn ngươi chủ động chạm vào ta. Đúng rồi, ngươi không biết, ta dạy cho ngươi.”
Nói xong ôm lấy Fitch, kéo tay người kia đặt trên người mình.
“Ngươi nên lấy tay chạm vào ta, như vậy mới có cơ hội tìm được điểm yếu chứ.”
Tinh tinh cảm thấy có lý, bắt đầu lung tung sờ soạng, tuyệt đối không hề thuần thục, không giống đang vuốt ve, càng như trẻ con đang xây người bùn.
“Ngươi như vậy tìm không thấy đâu, đến đây, ta cầm tay dạy ngươi.”
Rick cầm tay, xoa trong ngực Fitch.
“Ngươi sao lại sờ lão tử? Không phải là dạy lão tử sờ ngươi thế nào sao?” Fitch rất nghi hoặc.
“Cách sờ khác nhau cảm giác sẽ khác nhau, ngươi không rõ cảm giác thân thể, làm thế nào có cách khiến ta lộ ra sơ hở đây?”
Vẫn cảm thấy có lý như trước, tinh tinh liền theo cây cỏ nào đó dẫn dắt bắt đầu tự vuốt ve mình.
Cây cỏ nào đó cười gian một phen, dẫn dắt tinh tinh nhẹ nhàng thể nghiệm.
“Đúng, cứ như vậy, học rất nhanh phải không? Tốt lắm, không cần ta dạy ngươi cũng làm được.” Rick vừa lòng nhìn tinh tinh, thấy tinh tinh học rất nhanh, lộ ra nụ cười.
“Được, ngươi đã biết phải làm thế nào rồi chứ? Đến đây, buông tay, có thể dùng trên người ta.” Rick dùng sức đẩy bàn tay không chịu rời đi, dán bên tai người kia nói: “Đừng nóng vội, còn lại để ta, không khiến ngươi khó chịu là được.”
Đặt tay tinh tinh trước ngực mình, mắt phượng híp lại: “Hiện tại, cơ hội của ngươi tới rồi, có tìm được hay không, xem bản lĩnh của ngươi đó.”
Fitch nghe xong hơi tỉnh táo lại, dùng sức lắc lắc đầu, hung hăng nói: “Đúng! Lão tử nhất định sẽ tìm được!”
Nói xong hai tay bắt đầu di chuyển trên da thịt màu mật ong của Rick, hắn lần đầu tiên cẩn thận tiếp xúc thân thể của cây cỏ biếи ŧɦái như vậy, trước đây đều chỉ vô tình đυ.ng tới khi đánh nhau, căn bản không thể tỉ mỉ thưởng thức. Mà lúc này, hắn thật sự khẽ vuốt, mới phát hiện, ra là da thịt của cây cỏ biếи ŧɦái lại tốt như vậy, sờ lên trơn mịn giống lá cây chuối tiêu, xúc cảm rất tốt. Không giống hắn, trên người vừa thô vừa không mịn, còn có rất nhiều vết thương cùng vết chai, bộ lông cũng rất dày, thật không biết cây cỏ biếи ŧɦái có thân thể đáng sờ như vậy, vì sao cố tình thích sờ hắn chứ.
Thú nhân hệ thực vật vốn có sự khôi phục sức khỏe rất cao, không dễ lưu lại vết thương, hơn nữa trên người bọn họ lại không có lông, trừ bộ vị tạm gọi là mấu chốt có chút lá cây biến thành lông, ví dụ như tóc, còn lại toàn là trơn mịn tay không bám được. Nói đến da trắng nõn thì Lục Sướиɠ dám xưng thứ nhì thì bộ lạc Viêm Hoàng sẽ không còn ai dám nhận thứ nhất. Nhưng nếu bàn đến cảm giác sờ, ai so ra cũng kém Rick, chỉ là trừ Aids bị gây sức ép đến lưu lại bóng ma cả đời kia, rốt cuộc không ai có cơ hội đυ.ng tới Rick.
Fitch ngay từ đầu còn tự bảo mình phải nhẫn nại, hết thảy đều là để thoát khỏi ma chưởng của cây cỏ biếи ŧɦái, đều là để tương lai có thể hung hăng giáo huấn cây cỏ biếи ŧɦái, nhưng sờ soạng hai bận, liền quên mất mong muốn ban đầu của mình. Thầm nghĩ làn da Rick sao lại mịn như vậy nhỉ? Sờ lên xúc cảm thật tốt, thật muốn sờ thêm vài cái, ừm… sờ thêm miếng nữa.
Sau đó phản ứng lại, không đúng a! Là tên kia để cho mình sờ, sao không được sờ cho đủ? Tên kia đã sờ mình như vậy, mình không thể đòi lại toàn bộ hay sao? Trong lòng có điểm mừng thầm, làn da Rick so với hắn không biết sờ thích hơn bao nhiêu, hắn lời rồi… (chen loạn một câu, tinh tinh, ngươi không cứu nổi nữa.)
Cây cỏ nào đó tuy rằng không có thuật đọc tâm, không biết trong đầu Fitch nghĩ gì, nhưng nhận thấy tinh tinh đã từ không tình nguyện biến thành chủ động, trong lòng vui vẻ, giơ tay trộm ôm chầm lấy, khóe môi nhoẻn lên, khẽ mỉm cười.
Mà lúc này tinh tinh cũng bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm điểm yếu của Rick. Bàn tay còn thật sự di động vuốt ve, tay kia thì học theo Rick.
Học rất nhanh. Rick híp mắt, kỳ thật khí lực Fitch có hơi lớn, ngực sắp bị chà xát rách cả da, nhưng cây cỏ nào đó không quan tâm.
Cắn… Cây cỏ nào đó ôm chầm cổ Fitch, làm cho mặt người kia gần sát ngực mình, dỗ dành: “Ngoan, làm với nó giống ta.”
Fitch cười xấu xa, lộ ra răng nanh trắng hếu, cắn chặt.
Kháo! Đây là muốn cắn đứt a! Quá độc ác! Rick trong lòng thầm mắng, đẩy ngã tinh tinh, lấy tay ngăn chặn, thoát khỏi răng nanh bén nhọn, từ trên cao nhìn xuống tinh tinh vẻ mặt đắc ý, chỗ ngực bị cắn nhỏ máu tươi, từng giọt nhỏ lên trên người Fitch.
Fitch lau lau miệng cười: “Thật sự coi lão tử ngốc a! Tìm điểm yếu còn phải dùng miệng sao? Lấy tay sờ không phải được rồi hả.”
Hắc! Nếu không phải tư thế có chút vấn đề, lời nói bừa bãi của thật Fitch sẽ làm người ta hiểu nhầm kẻ cậy mạnh là hắn, chứ không phải bị cậy mạnh đâu.
Kháo! Người kia quả là ngốc thật, nhưng trong ngốc còn có chút khôn khéo. Rick lại cười, không phải thế thì sẽ chơi không vui. Nếu Fitch ngoan ngoãn để bắt nạt, sẽ không còn là tinh tinh ngốc hắn coi trọng.
Hắn cúi xuống, nắm tay Fitch lên, cố ý đặt bàn tay lên chỗ mình bị thương, tóc dài rơi rụng bên cạnh người Fitch, phủ lên thân thể hai người. Hắn nói: “Được, ngươi có thể tùy tiện sờ, thích làm thế nào thì làm thế đó.”
Rick không biết hiện tại mình cười có chút quyến rũ, vốn bộ dáng hắn đã hơi trung tính, mắt phượng khép hờ so với giống cái còn xinh đẹp hơn, chỉ vì thực lực mạnh mẽ, xuống tay lại tàn nhẫn, chưa từng có ai nghĩ tới mặt này.
Nhưng hiện tại đã khác, hắn rất ít cười trước mặt người khác, càng miễn bàn cười gợi cảm như vậy. Fitch hơi ngẩn người, cảm thấy người kia hình như còn xinh đẹp hơn giống cái bò cạp và báo mình vừa mới gặp. Sợ bị nụ cười kia mê hoặc, vội vàng hạ tầm mắt xuống, thấy chỗ tay mình che, máu tươi đang từ trong kẽ tay nhỏ ra.
Bỗng dưng, hắn đau lòng. Làn da mềm nhẵn như vậy không nên đổ máu, lại càng không nên là hắn làm bị thương.
Hắn vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ vết thương, dùng phương pháp nguyên thủy nhất giúp người kia cầm máu.
Rick cúi đầu, dùng giọng khàn khàn trầm thấp hỏi: “Máu của ta, hương vị ngon như vậy? Ngươi còn luyến tiếc kìa.”
“Ừm, thật ngọt.” Fitch thành thật trả lời.
Rick từ giọng nói liền nghe ra người kia cũng đã nhẫn nại đến cực hạn, lên tiếng: “Ta biết ngươi đang rất khó chịu, ta giúp ngươi.”
Lúc này Fitch không chống cự, tùy ý để Rick trợ giúp, lôi kéo.
Lúc này hắn không giãy dụa, mà đuổi theo Rick, có khi còn phối hợp một chút.
Lúc này không có chửi bậy, không có phẫn nộ.
Hết thảy đối Rick mà nói là trải nghiệm mới mẻ, vẫn nghĩ tinh tinh bị trói đã thật đáng yêu, bất quá hôm nay tinh tinh chủ động lại càng mê người.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Fitch ngủ say trong sự vuốt ve ôn nhu của Rick. Mà Rick lại ngắm nhìn dung nhan người kia khi ngủ, hôn nhẹ thái dương, lộ ra nét cười gian trá.
Tinh tinh ngốc của ta, ngươi có biết, điểm yếu của ta là lửa, ở trên người ta căn bản tìm không thấy.
–
Tiểu kịch trường ——
Trong rừng rậm, Fitch duỗi thân thể, phát hiện thương thế đã khỏi toàn bộ, ha ha! Hắn rốt cuộc có thể giáo huấn cây cỏ biếи ŧɦái kia được rồi!
Đang nghĩ ngợi, Rick đã đi tới, tùy tay ném đến một con lộc, nói: “Cầm lấy uống máu bồi bổ cơ thể trước, rồi nướng ăn.”
Fitch nhe hàm răng nanh dày, nói với Rick: “Lão tử không cần! Lão tử tự bắt!”
“Ta còn tìm được một buồng chuối tiêu, ngươi muốn không? Hình như trong mùa hiện tại, có thể tìm được nhiều chuối tiêu quả thật là kỳ tích đó.” Kỳ thật hắn biết tinh tinh thích ăn chuối tiêu, lợi dụng cảm ứng đặc biệt của thú nhân hệ thực vật với thực vật mới tìm được.
“Lão tử…” Fitch thật sự rất muốn kiên cường nói lão tử không cần, lão tử không muốn ăn, lão tử còn lâu mới ăn thứ ngươi cầm về. Nhưng chuối tiêu thật sự quá ngon, hơn nữa từ sau khi gặp cây cỏ biếи ŧɦái, hắn chưa được nếm qua chuối tiêu a! Tất cả đều bị tên khốn kiếp này ăn vụng hết! Sắc mặt có điểm xám ngắt, khẽ cắn môi, nhịn đau nói: “Lão tử không ăn!”
Thật sự có chí khí, đáng tiếc nước miếng đã chảy ra hết rồi. Rick trong lòng trộm cười: “Ngươi không ăn? Vậy không còn cách nào, ta ăn.”
Nói xong để chuối tiêu vào trong miệng, bẹp bẹp nhai, còn cố ý phát ra tiếng nhấm nuốt rất lớn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thính giác tinh tinh.
Ô ô, hắn đã bao nhiêu lâu không ăn chuối tiêu? Tinh tinh nuốt nước miếng, thèm ăn mà không biết làm thế nào mới tốt.
Lão tử không thích ăn chuối tiêu lão tử không thích ăn chuối tiêu lão tử không thích ăn chuối tiêu… Fitch không ngừng thôi miên mình.
“Ăn xong một quả, ăn xong một quả ít đi một quả. Chuối tiêu thật sự khó ăn, còn lại vứt hết đi.” Rick khoát tay, làm bộ muốn vứt bỏ chuối tiêu.
Đúng, đúng! Nhanh vứt đi, hắn còn kiếm về. Ánh mắt Fitch thẳng tắp, chờ mong Rick vứt chuối tiêu đi xa xa.
“Thứ này thật vất vả tìm tới, vứt đi quá đáng tiếc. Cho con lộc này đi, dưỡng béo một chút cũng tốt.”
“Này! Ngươi từng gặp con lộc nào thích chuối tiêu sao?” Tinh tinh rốt cuộc nhịn không được, tiến lên cướp. Đáng tiếc Rick đã sớm chờ đợi, cầm chuối tiêu trong tay, chỉ không cho tinh tinh đυ.ng tới.
“Ngươi cũng không muốn ăn, ta xử lý thứ của ta thế nào không liên quan gì tới người mà?” Rick cười xấu xa nói: “Ngươi là không phải muốn ăn đấy chứ? Muốn ăn thì nói một tiếng, ta cho ngươi.”
“Lão tử muốn ăn!” Mệt quá, trời đất bao la, chuối tiêu đứng đầu.
“Tốt lắm, đi uống chút máu bổ thân trước, rồi nướng thịt, ta sẽ đưa chuối tiêu cho ngươi.” Rick lắc lắc buồng chuối tiêu cầm trong tay.
Chờ Fitch ngoan ngoãn làm xong trở về đòi chuối, Rick nhướng mày: “À, cái đó hả, vừa rồi lúc ngươi làm việc ta đói bụng, ăn hết rồi. Thức ăn ta tìm được, ta ăn một mình thì không tính là quá đáng chứ?”
Fitch tất nhiên tức giận đến muốn gϊếŧ Rick, nhưng kết quả hắn vẫn ăn được chuối tiêu, bất quá lại thành ‘giống’ khác…