Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 277: Là ba sao?

Editor: Chi Misaki

Một nhà Nguyễn Đan Ninh cả đêm không chợp mắt, vừa lo lắng cho đứa trẻ vừa lo lắng không biết phải ăn nói sao với Nhạc Tuyêt Vi.

Sáng sớm hôm sau, trong nhà nhận được điện thoại gọi đến từ trường mầm non ‘Tinh Tinh’.

"Cái gì?" Nguyễn Đan Ninh nghe thấy giọng nói của nhân viên cảnh sát trong điện thoại, đứng vọt dậy từ ghế sofa: "Anh nói cái gì? Đứa bé ở trường học? Được, được... Cám ơn anh, chúng tôi lập tức đến ngay!"

Cúp điện thoại, trong đầu Nguyễn Đan Ninh như muốn nổ tung, thằng nhóc xấu xa này! Không có việc gì lại đi lang thang...Khiến cho trong nhà gà bay chó sủa, dọa người lớn nửa sống nửa chết, chật vật lăn qua lộn lại từ Đế Đô đến nước A! Tên nhóc này cần phải giáo huấn một trận thật tốt mới được.

Người một nhà họ Nguyễn vội vã chạy tới Trường mầm non ‘Tinh Tinh’, Viên Hi lãng vẫn còn làm tổ trong lòng cô gái phục vụ ngày hôm qua, còn người nọ thì đang dụ dỗ đút cậu ăn bữa sáng.

"Viên Hi Lãng!"

Nguyễn Đan Ninh xông về phía Viên Hi Lãng mắng to, một vòng quanh hốc mắt đã đỏ, "Con, con, thằng nhóc thối này..." Nguyễn Đan Ninh tức đến không nói nên lời, nhưng nghĩ đến tên nhóc này cả đêm không về, phỏng chừng ở bên ngoài cũng chật vật không ít, Nguyễn Đan Ninh cố nhịn xuống không mắng cậu.

Cuối cùng cô chỉ thốt ra một câu: "Con đó! Viên Hi Lãng, con gây ra họa lớn, nhìn xem con ăn nói thế nào với mẹ con!"

"Mẹ? Mẹ đến đây ạ?" Viên Hi Lãng vừa nghe đến mẹ, lập tức trườn xuống mặt đất, ôm lấy đùi Nguyễn Đan Ninh, cười dài hỏi: "Đan Đan, mẹ đến đây sao? Có phải mẹ đến cùng một người tên ‘Ba’ không?"

Nguyễn Đan Ninh ngẩn ra, đây là từ’ ba’ đầu tiên cô nghe thấy từ miệng đứa nhỏ trong 3 năm qua.

Bởi vì cặp sinh đôi sinh ra không có ba, cho nên bọn họ vẫn luôn tránh né vấn đề này dù biết sớm hay muộn cũng không thể tránh. Nguyễn Đan Ninh bối rối, Tuyết Vi sắp đến rồi, về chuyện ba của đứa bé có lẽ không thể giấu thêm nữa.

Tầm 4, 5 giờ chiều Nhạc Tuyết Vi mới đến nước A, trong lúc đó cô đã nhận được tin Viên Hi Lãng bình an về đến nhà.

Ngay cả khi như vậy, bước chân Nhạc Tuyết Vi vẫn không hề thoải mái, chậm rãi mà gần như vọt vào của nhà họ Nguyễn.

"Tuyết Vi đến rồi?"

Nguyễn Đan Ninh ra mở cửa, nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi muốn nói lại thôi.

Vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi đầy lo lắng: "Đại Bảo đâu?"

"Ở bên trong, đang chơi cùng Tiểu Bảo, cậu đừng kích động...Từ từ nói, được không?" Nguyễn Đan Ninh thừa hiểu tính tình bạn tốt, giữ chặt tay cô nhắc nhở.

Nhạc Tuyết Vi từ chối cho ý kiến chạy thẳng vào phòng ngủ, với tâm trạng bây giờ cô không thể nào đáp ứng lời nói của Nguyễn Đan Ninh. Lương Tư Văn theo sát sau lưng Nhạc Tuyết Vi, gật đầu với Nguyễn Đan Ninh: "Xin chào." Anh và Nguyễn Đan Ninh đã sớm biết nhau, lúc trước anh vẫn nghĩ Nguyễn Đan Ninh là bạn học của Nhạc Tuyết Vi ở nước A, hiện tại đã biết các cô thân nhau từ trước.

"Mời anh vào ngồi!"

Lương Tư Văn khẽ gật đầu, định theo vào phòng ngủ nhưng lại bị Nguyễn Đan Ninh kéo lại: "Anh đừng vào, chuyện của mẹ con bọn họ, tôi nghĩ chúng ta vẫn không nên nhúng tay vào."

Lương Tư Văn ngẩn ra, đúng vậy, anh là người ngoài.

"Lương tiên sinh mời anh ngồi uống ly trà..."

Trong phòng ngủ, Nhạc Tuyết Vi đẩy cửa tiến vào, Đại Bảo Tiểu Bảo đang ngồi trên thảm trải nền nhà nghịch xe lửa, miệng nhỏ của Đại Bảo nói không ngừng, Tiểu bảo ngồi một bên lại cực kỳ yên tĩnh, cho dù anh trai có đùa thế nào lông mày cậu cũng không nhăn lấy một cái.

Nhìn thấy hai cậu con trai hoàn hảo không tổn hao gì, đầu gối Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

"Phập phập" một tiếng liền thu hút sự chú ý của cặp sinh đôi.

"Mẹ!"

"Mẹ, mẹ..."

Hai tiểu gia hỏa đồng loạt nhào vào trong lòng mẹ, Nhạc Tuyết Vi ôm lấy con trai, trái tim cuối cùng cũng được thả lỏng...Trong khoảng thời gian con trai mất tích, trái tim cô gần như muốn ngừng đập! Không sao rồi, không sao rồi, con trai không có chuyện gì.

"Viên Hi Lãng!"

Nhạc Tuyết Vi ôm bả vai con trai lớn, một bên nước mắt không ngừng rơi, một bên răn dạy cậu: "Sao con lại không nghe lời? Vì sao lại chạy loạn? Có phải mẹ đã nói qua với con là không được gây thêm phiền phức cho dì Đan Đan, ông nội bà nội không? Bọn họ chăm sóc con đã rất vất vả, có biết con chạy lung tung khiến mọi người lo lắng thế nào không?"

"Mẹ! Không phải con cố ý chạy loạn!" Viên Hi lãng chu miệng nhỏ, cực kỳ oan ức.

"Con..." Nhạc tuyết Vi lửa giận công tâm, quay người con trai lớn lại, tụt quần xuống đánh không ngừng nghỉ 7, 8 cái: "Con còn già mồm! Chưa tan học, con đã lén chạy ra ngoài? Ai dạy con làm vậy? Ai cho con lá gan lớn vậy hả?"

"Oa oa..." Viên Hi Lãng lớn thế này còn chưa từng bị mẹ đánh đòn, cũng không biết là bị dọa hay thực sự đau mà hé miệng bắt đầu khóc lớn: "Hu hu... Mẹ, Đại Bảo không có già mồm, Đại Bảo không phải lén đi, Đại Bảo là muốn đi tìm em trai Tiểu Bảo."

Nhạc Tuyết Vi vừa nghe thấy lại càng tức giận, xuống tay nặng hơn: "Con còn nói dối? Tiểu bảo đi trị liệu, con tìm em trai làm gì? Rõ ràng là con ham chơi!"

"Hu hu..." Viên Hi lãng bị Nhạc Tuyết Vi đặt nằm úp sấp trên đầu gối cô, nước mắt nước mũi dàn dụa.

Viên Hi Minh ở một bên kéo góc áo mẹ, muốn cầu xin thay anh trai, lại chỉ có thể đứt quãng nói: "Mẹ, mẹ... Anh..." Một bên sốt ruột khiến khuôn mặt nhr nhắn đỏ bừng, nhìn anh trai khóc, cậu cũng òa khóc theo: "Hu Hu..."

Trong lúc đó mẹ con ba người loạn thành một đoàn.

"Có chuyện gì thế?"

Nguyễn Đan Ninh đi đến nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi đánh Viên Hi Lãng, bèn nhanh chóng ngăn cô lại khuyên can: "Tuyết Vi! Đã bảo cậu đừng kích động rồi mà sao cậu vẫn còn đánh thằng bé? Đại Bảo ở cục cảnh sát một đêm vô cùng sợ hãi, cậu đừng đánh nữa, đứa bé rất nhớ cậu, giờ mới được gặp!"

Nghe xong nước mắt Nhạc Tuyết Vi lã chã tuôn rơi, hàm răng đều phát run: "Đan Đan, cậu đừng ngăn tớ, thằng nhóc này gan cũng thật lớn! Không dạy dỗ nó hẳn hoi, lần sau nó sẽ tái phạm. Bây giờ không có việc gì, không có nghĩa là về sau cũng sẽ không có việc gì!"

"Tuyết Vi!" Nguyễn Đan Ninh ôm Viên Hi lãng xoay người, không cho cô đánh tiếp: "Sao cậu lại không hỏi vì cái gì mà Đại Bảo phải đi tìm Tiểu Bảo?"

"..." Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, vì cái gì? Chuyện này còn có thể vì cái gì? Chẳng lẽ không phải thằng nhóc này nổi hứng muốn trốn học đi chơi?

Nguyễn Đan Ninh kéo quần lên cho Viên Hi Lãng vẫn còn đang thút thít, lau nước mắt cho cậu, hỏi: "Đại Bảo, đừng khóc, có gì cứ hỏi mẹ con, giải thích với mẹ, về sau không được hù dọa mẹ con như thế nữa, biết không?"

Viên Hi Lãng bĩu môi, trong lòng oan ức nước mắt lại lăn xuống.

"Mẹ, mẹ... Thực xin lỗi, Đại Bảo về sau không dám chạy loạn khiến mẹ lo lắng, Đại Bảo sai rồi, hu hu..." Đại Bảo vừa khóc vừa xin lỗi, Nhạc tuyết Vi làm sao còn cứng rắn nổi?

"Đại Bảo không khóc, nói cho mẹ biết vì sao con lại trốn học, là các bạn nhỏ trong lớp bắt nạt con?" Nhạc Tuyết Vi ôm con trai, vuốt ve đôi má núc ních thịt của thằng bé, đau lòng không thôi! Sao cô có thể không đau lòng? Đó là đứa bé, là cục thịt cô vất vả mới sinh ra được.

"Híc, híc..." Một tay Viên Hi Lãng túm lấy tay mẹ, một tay run run túm lấy tay Tiểu Bảo, khóc ròng nói: "Mẹ, ba là cái gì? Con cùng Tiểu Bảo không có ba sao? Bọn họ đều nói, mỗi người đều có ba mẹ, con với Tiểu Bảo sao chỉ có mẹ mà không có ba?"

Cả người Nhạc Tuyết Vi cứng nhắc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Đan Ninh. Nguyễn Đan Ninh lắc đầu: "Tớ cũng không biết, buổi sáng nay tớ nhận được điện thoại đến đón Đại bảo đã nghe nó hỏi vậy."

"Mẹ, Đại Bảo Tiểu Bảo không có ba sao? Giống như Đan Đan, ông nội là ba Đan Đan, vì sao con và Tiểu Bảo không có?" Viên Hi Lãng kéo tay em trai, ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, khóc rất thương tâm, Nhạc Tuyết Vi lại cứng họng không nói thành lời.

"Mẹ, đứa trẻ không có ba có phải đều là con hoang không? Dương Bằng cùng các bạn học khác đều cười nhạo con là con hoang không có ba!” Viên Hi Lãng không nói câu nào, trong lòng đã sợ hãi lại thương tâm, khóc càng lớn hơn.

Trái tim Nhạc Tuyết Vi như bị dao cứa, đều là lỗi của cô, vì sao, vì sao lại bắt con cô phải chịu đựng nỗi khổ này?

"Không, Đại Bảo Tiểu Bảo không khóc, các con không phải con hoang, các con có ba..."

Viên Hi lãng khóc lắc đầu: "Mẹ gạt người, Đại Bảo Tiểu Bảo không có ba, nếu có ba vì sao ba lại chưa đến thăm bọn con? Giống như ông nội bà nội, có phải ba cũng nên ở cùng với mẹ không?”

Đứa bé quá thông minh có đôi khi lại càng khiến cho người ta cảm thấy thêm đau lòng.

Nhạc Tuyết Vi ôm lấy một bên ngực đã co rút vì đau đớn, cố gắng nói: "Không phải, mẹ không có lừa Đại Bảo Tiểu Bảo, ba con không ở nước A, ba con bề bộn nhiều việc..."

"Vậy có phải ba không thích Đại bảo Tiểu Bảo, không cần chúng ta nữa không! Hu hu..." Viên Hi lãng khóc đến không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Không phải, không phải! Ba rất yêu các con, không phải không cần các con, ba làm sao có thể không thích các con?” Nhạc Tuyết Vi gian nan không biết nên giải thích với các con thế nào, trên thực tế, Hàn Thừa Nghị còn không biết đến sự tồn tại của hai đứa bé.

"Tinh Tinh..."

Cửa phòng bị đẩy ra, Lương Tư Văn chậm rãi bước đến. Chuyện mẹ con ba người, anh vốn là nghe từ Nguyễn Đan Ninh, không nghĩ sẽ tham gia vào, nhưng nghe thấy tiếng khóc đáng thương bên trong, anh vẫn không nhịn được mà đi vào, hai cô gái, hai đứa trẻ, nếu như còn khóc tiếp sẽ không ổn mất.

Ai biết, Lương Tư văn mới vừa tiến vào, Viên Hi Lãng cùng Viên Hi Minh đều dời mắt qua người anh.

Lương Tư Văn đứng thẳng tắp giữa cửa, cộng thêm diện mạo và khí chất đều không thể chê vào đâu được, hai đứa bé liếc nhau một cái, đồng thời lao về phía Lương Tư Văn, Lương Tư Văn theo phản xạ ngồi xổm xuống, ôm hai đứa bé vào trong ngực.

"Ba, ba!"

Viên Hi lãng ôm cổ Lương Tư Văn gọi liên tiếp hai tiếng, gọi xong còn không quên giải thích: "Ba, Tiểu Bảo sẽ không nói, Tiểu Bảo không gọi ba, con thay em trai gọi!"

"Ách..." Lương Tư Văn không rõ chân tướng nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, đây là tình huống gì? Anh phải làm gì?

Nhạc Tuyết Vi rũ mắt xuống, biểu tình chua sót cùng xấu hổ: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, không được nháo, lại đây, đó không phải là..."

Nhưng Viên Hi Lãng giống như không nghe thấy, ôm Lương Tư Văn không buông tay, như muốn chứng thực hỏi: "Ba là ba con sao? Là ba của Đại bảo Tiểu Bảo sao? Mẹ nói ba bề bộn nhiều việc, ba xong việc rồi sao? Hiện tại là tới đón Đại Bảo Tiểu Bảo à?"