Editor: Nguyễn
Không nhanh không chậm, không chút hoang mang, cảm giác kỳ diệu như bắt ba ba trong rọ.
Trần Tấn Văn hút xong, ngừng lại, thần trí cũng rõ ràng, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, lập tức hoảng sợ. “Anh! Anh…… Sao lại là anh?”
“A? Thấy tôi lại giật mình như vậy sao?”
Hàn Thừa Nghị bình tĩnh cười lạnh, Nghê Tuấn cùng các thủ hạ biết rõ, Tam thiếu như vậy, sợ là không ổn!
“Anh Tuấn, để chúng ta tới đối phó, với loại người này còn cần Tam thiếu phải đích thân động thủ sao?” Có thủ hạ phía sau xin chỉ thị Nghê Tuấn, để Tam thiếu đối phó với loại rác rưởi này, đúng là đã coi trọng hắn rồi.
Nghê Tuấn duỗi tay ngăn lại, lắc đầu: “Không cần, Tam thiếu nhịn lâu rồi! Để Tam thiếu ra tay, nếu không sẽ bị nội thương, chúng ta chỉ cần nhìn là được.”
“Dạ.”
Chỉ thấy Hàn Thừa Nghị đứng lên, đầu tiên cởi nút thắt âu phục, rồi sau đó lại chậm rãi cởi âu phục ra, ném cho Nghê Tuấn.
Tiếp theo, cởi bỏ tay áo, vén lên, lộ ra cẳng tay tinh xảo. Mười ngón tay giao nhau, hung hăng đè xuống, lớn như cái phễu, lập tức vang lên âm thanh ken két.
Trần Tấn Văn rùng mình, không tự chủ được lui về sau.
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị khinh bỉ quét về phía Trần Tấn Văn, môi mỏng khẽ mở, không chút để ý nói: “Trần Tấn Văn đúng không? Mày biết không? Mày rất may mắn.”
“Hả? Có ý tứ gì?” Trần Tấn Văn mờ mịt nhìn Hàn Thừa Nghị, không hiểu Hàn Thừa Nghị nói gì.
Hàn Thừa Nghị cười lạnh, “Rất lâu rồi tao không tự mình dạy dỗ mặt hàng như mày, cho nên, mày ngàn vạn phải nhớ kỹ đêm tuyệt vời này! Nhớ kỹ, tao sẽ làm cho mày có một trải nghiệm tuyệt vời!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lời còn chưa dứt, thần sắc Trần Tấn Văn mờ mịt chưa biến mất, đã bị Hàn Thừa Nghị nắm cổ áo xách lên.
‘Oanh’, một quyền giơ lên, hung hăng đánh xuống, chỉ một quyền thôi, Trần Tấn Văn đã thấy mắt đầy sao, chịu đau không được, bắt đầu cầu xin tha thứ, “A, Hàn tổng! Dừng tay, dừng tay! Tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi!”
Nhưng, Hàn Thừa Nghị không dừng lại.
‘Oành’, ‘oành’, ‘oành’, lại thêm mấy quyền hung hăng nện vào người Trần Tấn Văn. Bỗng nhiên, Hàn Thừa Nghị cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, đôi tay chế trụ bả vai Trần Tấn Văn lưu loát bẻ, tức khắc, chỉ nghe vài tiếng vang ken két, chính là tiếng Trần Tấn Văn kêu thảm thiết.
“A…… Tha mạng!”
“Hừ!” Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu, mồ hôi từ trên chảy xuống dưới, hơi thở như được gột rửa.
Tiếp theo, đôi tay bóp tay Trần Tấn Văn, vứt Trần Tấn Văn lên cao, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
“A……” một tiếng hét thảm thiết.
Nghê Tuấn cùng chúng thủ hạ đều không đành lòng rũ mắt xuống, quả nhiên Tam thiếu sắp nghẹn đến nội thương rồi.
Hàn Thừa Nghị buông tay, hơi thở không loạn, phủi tay, híp mắt nhìn thứ rác rưởi kia rơi xuống đất. Trần Tấn Văn thở thoi thóp, toàn bộ xương đã trật khớp, máu tươi ào ạt chảy ra bên miệng.
“Hàn, Hàn tổng……” Ba hồn bảy phách Trần Tấn Văn chỉ còn một ít, trước nay chưa thấy qua người tàn nhẫn như vậy!
Hàn Thừa Nghị nâng chân, thập phần ghét bỏ đạp lên lưng Trần Tấn Văn, làm Trần Tấn Văn càng quay cuồng. “Rác rưởi! Mày còn nhớ rõ, tao đã nói gì với mày không?”
“Ưm ưm……” Trần Tấn Văn lắc đầu, lời Hàn Thừa Nghị nói, sao Trần Tấn Văn nhớ rõ được chứ?
Hàn Thừa Nghị ‘có lòng tốt’ nhắc nhở, “Không nhớ? Được, tao liền nhắc mày nhớ! Lần trước, mày trộm “khóa Bình An’, tao nói rồi, nếu mày nói dối một câu, tao sẽ làm mày cả đời không nói chuyện được!”
“A……” Trần Tấn Văn hô một tiếng, ánh mắt sợ hãi, “Hàn tổng, Hàn tổng…… Cầu xin anh buông tha tôi! Tôi chỉ là bị người khác sai khiến, tôi không nghĩ…… Đều là Kiều Vũ Vi, là Kiều Vi Vũ cho tôi tiền, bảo tôi làm như vậy!”
“Chờ đã!”
Hàn Thừa Nghị giơ tay, ngăn Trần Tấn Văn, quay đầu lại nhìn về phía Nghê Tuấn.
“Tam thiếu.”
“Mang Trần Tấn Văn bệnh viện!” Hàn Thừa Nghị chớp mắt, không phải hưng phấn, cũng không phải say mê, mà rất phức tạp, sâu không thấy đáy.
“Dạ!”
……
Ở bệnh viện, Kiều Vũ Vi đang nói chuyện với Khang Tuệ Trân trong phòng bệnh.
“Kiều Vạn Đông không biết có thể tỉnh lại hay không, nghe bác sĩ nói, ông ấy đã khôi phục tốt.” Khang Tuệ Trân u sầu thở dài.
Kiều Vũ Vi hừ lạnh nói: “Hừ…… Bây giờ mẹ mới biết buồn? Chuyện mẹ làm, đến lúc ba tỉnh lại, mẹ làm sao bây giờ!”
“Con, đứa nhỏ này…… Con không lo lắng sao?”
“Con lo lắng cái gì?Con làm cái gì? Đều là mình mẹ làm, cái gì con cũng không biết……”
“Con……”
Hai mẹ con đang cãi nhau, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, rất nhiều người ùa vào, đều mặc âu phục màu đen …… Là người của Hàn Thừa Nghị!
Ánh mắt Kiều Vũ Vi sáng lên, thấy Nghê Tuấn ở phía trước.
Nghê Tuấn tới? Như vậy, có phải Hàn Thừa Nghị cũng tới? Nhìn phía sau, quả nhiên Hàn Thừa Nghị đang chậm rãi đi tới.
“Thừa Nghị? Anh đến thăm em sao?”
Kiều Vũ Vi khó nén vui mừng, xốc lên chăn lên, “Mẹ, mẹ đỡ con dậy.”
Hàn Thừa Nghị liếc mắt ra hiệu cho Nghê Tuấn, Nghê Tuấn gật đầu, nhìn về phía Kiều Vũ Vi, “Kiều tiểu thư, cô cứ nằm yên, Tam thiếu mang theo một người quen cũ tới gặp cô.”
Người quen cũ? Kiều Vũ Vi sửng sốt, không xuống giường nữa, đành phải xấu hổ ngồi ở mép giường, hai mắt si ngốc nhìn Hàn Thừa Nghị.
“Anh Tuấn, người đã tới!”
Thủ hạ từ ngoài cửa xách một bao tải vào, gật đầu với Nghê Tuấn, ném xuống đất. Nghê Tuấn đi qua, rút dao ra, cắt đứt bao tải.
Trần Tấn Văn máu me khắp người lộ ra, bộ dáng bi thảm làm hai mẹ con Kiều Vũ Vi khϊếp sợ.
“A!”
Kiều Vũ Vi cùng Khang Tuệ Trân đều hô ra tiếng, không hẹn mà cùng nhìn nhau, biểu hiện chân thật lúc này, cũng đủ chứng minh vấn đề.
Nhìn đến đây, ánh mắt Hàn Thừa Nghị tối sầm lại, không phải không thất vọng, trong trí nhớ, bé gái như thiên sứ cứu anh, sao hôm nay lại thành như vậy?
Thu lại tâm tư, Hàn Thừa Nghị chỉ vào Trần Tấn Văn trên mặt đất, nhìn Kiều Vũ Vi, “Đây…… Là bạn trai em?”
“Em……” Kiều Vũ Vi luống cuống tay chân, không biết nên nói như thế nào.
Hàn Thừa Nghị cười khẽ: “Kỳ thật, anh cũng biết em có không ít bạn trai, nhưng anh không để ý…… Trước kia anh cảm thấy là lúc còn trẻ, ai mà không có quá khứ? Anh không để ý, chính anh cũng từng có rất nhiều phụ nữ mà?
Nhưng có thích mới hiểu, anh không để bụng, không phải bởi vì anh có quan niệm tiến bộ, mà là bởi vì anh thật sự không thích em, em có hiểu ý anh không?”
Nói xong không đợi Kiều Vũ Vi trả lời, hướng tới Trần Tấn Văn, quát khẽ nói: “Này, tới phiên mày rồi đó!”
Thủ hạ nghe thấy, vội đi tới, tháo băng dính trên miệng Trần Tấn Văn. Trần Tấn Văn cũng không dám thở mạnh, nói hết toàn bộ.
“Hàn tổng, toàn bộ đều là Kiều Vũ Vi làm! Khóa Bình An là Kiều Vũ Vi trộm cho tôi! Cũng giá họa tôi với Nhạc Tuyết Vi, tôi vốn không quen biết cô ấy! Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, tôi cái gì cũng nói…… Cậu tha cho tôi đi!”
“Nha……”
Hàn Thừa Nghị lên tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía mẹ con Kiều Vũ Vi, mặt hai người xám như tro tàn.
Nếu không phải lần này bọn họ làm ra một vở diễn, anh không có khả năng nhanh như vậy đã điều tra bọn họ.
Hàn Thừa Nghị đối Kiều Vũ Vi luôn là có thể nhịn thì sẽ nhịn, có thể làm sẽ làm, nhưng lúc này đây, bọn họ đã chạm đến điểm mấu chốt của anh!
“Hai người sao vậy? Có cái gì muốn nói với tôi không?” Ánh mắt Hàn Thừa Nghị lạnh băng.
“Thừa Nghị, anh nghe em nói, là anh ta vu oan em! Em không làm gì cả…… Toàn bộ đều là……” Mặt Kiều Vũ Vi xám như tro tàn, hấp hối giãy giụa!
“Còn có chuyện như vậy sao, nhất định là hiểu lầm!”
Hàn Thừa Nghị ngắt lời, thất vọng lắc đầu, “Em biết không? Bởi vì mạng của Hàn Thừa Nghị anh là của em, toàn bộ Hàn gia thiếu nợ em, anh hận không thể coi em như Phật tổ mà cung phụng!
Trên thực tế, anh cũng làm như vậy! Em muốn cái gì, anh đều cho em. Không sai, là anh huỷ hôn ước, nhưng anh cũng không để em chịu thiệt …… Nghê Tuấn, đưa đồ để cô ấy nhìn xem!”
“Dạ, Tam thiếu.”
Nghê Tuấn từ thủ hạ trong tay tiếp nhận một tập tư liệu, đưa đến tay Kiều Vũ Vi.
“Em xem xem, những thứ này, anh đã sớm biết…… Anh không nói, là giữ thể diện cho em, cảm tạ ân tình của em. Nhưng hôm nay, nếu không có thứ này, xem ra em vĩnh viễn sẽ không thừa nhận!”
“……” Kiều Vũ Vi tâm hoảng ý loạn mở tư liệu, vừa thấy, lập tức suy sụp, không còn sức lực nói chuyện.
Ở bên trong là bệnh án của Kiều Vũ Vi, lần trước Kiều Vũ Vi vào viện, đều có thể điều tra ra.
Mà trong tay Kiều Vũ Vi, đúng là trước đó không lâu Kiều Vũ Vi ở bệnh viện đã làm bệnh án “phá thai” ……
Hàn Thừa Nghị rũ mắt, biểu tình nghiêm nghị: “Anh thấy, nhưng cũng coi như không thấy. Bởi vì, anh cảm thấy chuyện này đối với anh không có ảnh hưởng gì, nói cách khác, không có quan hệ gì với anh. Bây giờ nghĩ lại, cha đứa nhỏ này, chính là hắn?”
Tay chỉ vào Trần Tấn Văn trên mặt đất.
“A……”
Chuyện đã hoàn toàn bại lộ, Kiều Vũ Vi xấu hổ giận dữ che mặt, cuồng loạn khóc kêu lên, “Là em làm! Nhưng có thể trách em sao? Tâm tư của anh đều đặt trên người nha đầu chết tiệt Nhạc Tuyết Vi kia! Đã bao giờ anh thật sự quan tâm, yêu thương em chưa?”
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, “Chuyện anh vì em làm, đều đã làm, anh cũng không mặc kệ em, không phải sao? Nhưng em thì sao?
Em hãm hại vợ anh, cố tình châm ngòi quan hệ giữa anh và cô ấy, mẹ em gián tiếp làm bà ngoại vợ anh tức chết, cha vợ anh hôn mê bất tỉnh, cũng là do mẹ em ban tặng…… Kiều Vũ Vi, anh nợ em, nhưng …… Người thân của anh không thể tùy ý để em làm hại! Anh đã không nhịn nổi nữa!”
Giọng điệu lúc sau đã có chút không nhịn được nảy sinh ác độc.
Kiều Vũ Vi mất hết can đảm, cây rơm cứu mạng kia cũng sắp không dùng được, trầm xuống đáy biển.
“Oa……” Kiều Vi Vũ như trẻ con, che mặt gào khóc lên.
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, giữa bọn họ đã không có gì để nói. Xoay người, cuối cùng anh nói, “Em yên tâm, sẽ có người tiếp tục phụ trách bệnh của em, đây là đạo nghĩa trong phạm vi của anh. Nhưng anh lập lại một lần nữa, giữa chúng ta không còn có quan hệ gì nữa.”
Dừng lại một chút, giọng Hàn Thừa Nghị chậm lại, có một chút bi thương. “Kiều Vũ Vi, kỳ thật anh rất hiếu kì, lương thiện mười năm trước của em đâu rồi? Chẳng lẽ một lần kia là em dùng hết cả đời thiện lương để cứu anh sao? Nếu là như thế, anh thật sự thực xin lỗi.”
Nói xong, cất bước đi, không quay đầu lại.
Kiều Vũ Vi sửng sốt, thì ra, nói dối cũng không đủ để giữ anh……