Editor:
Bạch Nguyệt
Khang Tuệ Trân thực sự đã biến mất, ngay cả Kiều Vũ Vi cũng không biết bà ta đi đâu.
Kiều Vũ Vi từ nhỏ đã quen với sự chăm sóc của mẹ cô, nay cô ta đột nhiên mất đi sự chăm sóc đó, càng thêm “bám dính” Hàn Thừa Nghị. [Bà này cứ như keo dính chuột vậy! (¬_¬”)]
Chỉ cần tỉnh lại không thấy Hàn Thừa Nghị liền lôi kéo vệ sĩ hỏi đông hỏi tây, Hàn Thừa Nghị bị cô ta “bám” đến không có biện pháp, làm gì có cơ hội nói rõ ràng?
Vì thế, chuyện đó đành phải kéo dài.
Hôm nay là sinh nhật của Nhạc Tuyết Vi.
Hàn Thừa Nghị sáng sớm liền gọi điện cho Nhạc Tuyết Vi.
“Tiểu Tuyết, đang ở bệnh viện chăm sóc ba à?”
“Vâng.” Nhạc Tuyết Vi không có tinh thần trả lời, mấy ngày này Kiều gia đã xảy ra quá nhiều chuyện. Hơn nữa hiện tại mối quan hệ giữa cô, Kiều Vũ Vi cùng với Hàn Thừa Nghị...... Nhạc Tuyết Vi không biết nên làm thế nào cho tốt.
“Tối hôm nay anh đã đặt bàn ở Agoda, chúng ta cùng nhau ăn tối được không?” Hàn Thừa Nghị nhẹ nhàng dỗ dành Nhạc Tuyết Vi, cực lực cố gắng hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người.
Nhạc Tuyết Vi cầm điện thoại, trầm mặc một lát. Hễ tưởng tượng anh ấy cũng quan tâm đến Kiều Vũ Vi như vậy, trong lòng liền rất không thoải mái, theo thói quen muốn cự tuyệt.
Tuy nhiên, không thể lúc nào cũng nháo như vậy, bọn họ đã kết hôn, sau này sẽ sống chung, không thể trốn tránh chuyện này mãi được. Cô nghĩ cô nên cho anh ấy thời gian, dẫu sao, anh ấy cùng với Kiều Vũ Vi đã từng bàn đến chuyện cưới hỏi. Vợ chồng ở chung, cô không thể quá tùy hứng.
Nghĩ nghĩ, Nhạc Tuyết Vi đáp ứng: “Được.”
“Vậy đến lúc đó anh sẽ tới đón em.” Hàn Thừa Nghị vui sướиɠ ngắt điện thoại, mấy ngày không vui gần đây đều bởi vì cuộc hẹn hò sắp tới mà tan thành mây khói.
Ra khỏi cửa, Hàn Thừa Nghị phân phó quản gia Thiệu: “Dọn dẹp phòng ngủ chính một chút, đồ cho Tiểu Tuyết ở phòng khách đều dọn đến phòng ngủ chính đi... Ngoài ra, chuẩn bị cả đồ ăn khuya nữa, Tiểu Tuyết không thích đồ ăn quá thanh đạm, nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai nên tươi mới.”
Quản gia há hốc miệng, nghe anh một phân phó một chuỗi dài, cằm muốn trật khớp. Tam thiếu có bao giờ nói nhiều đến như vậy? Quả nhiên mị lực của Thiếu phu nhân đúng là khác biệt.
“Vâng, tam thiếu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt.”
Hàn Thừa Nghị hài lòng gật đầu, chú Thiệu làm việc anh đương nhiên là yên tâm.
Lên xe, Hàn Thừa Nghị lại hỏi Nghê Tuấn: “Lần trước đặt làm một chiếc đồng hồ, đã làm xong chưa? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Tuyết, tôi muốn đến xem nó.”
Nghê Tuấn đáp lời: “Tam thiếu yên tâm, đã thúc giục nhiều lần, ông lão nói sáng nay đã gửi tới đây, đến buổi tối ngài cùng tam thiếu phu nhân hẹn hò, nhất định có thể tới.”
Hàn Thừa Nghị gật đầu, hơi nhíu mày, không vừa lòng lắm với cái câu trả lời này, “Để phòng ngừa ngoài ý muốn, đặt cho tôi một cây bút Aurora ngòi vàng, loại cho nữ dùng, bề ngoài tinh tế một chút, đừng quên bảo họ khắc tên của Tiểu Tuyết.”
“Vâng, thưa ngài.”
Hàn Thừa Nghị vẫn chưa yên tâm, lại hỏi: “Bên kia Agoda đã chuẩn bị tốt chưa?”
Nghê Tuấn thầm cảm thấy buồn cười, vì một buổi hẹn hò, Tam thiếu còn khẩn trương hơn cả những lúc quan trọng, “Vâng, như thường lệ, đầu bếp cá nhân ở Agoda của ngài hôm nay sẽ không tiếp khách, ngài cứ yên tâm dùng bữa tối cùng với Thiếu phu nhân.”
“Được.” Hàn Thừa Nghị gật đầu, nghĩ thấy không còn gì nữa, dường như tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vì để Tiểu Tuyết vui vẻ, hắn thật sự quá khẩn trương.
Đàn ông sống đến tuổi này không biết có giống hắn hay không, lần đầu khẩn trương vì một người con gái, lần đầu dùng toàn lực lấy lòng cô ấy?