Editor: Nguyễn
‘Ẩn hồ ’: vùng núi.
Bởi vì nơi này còn đang khai phá, cho nên điều kiện không tốt lắm. Chỗ ở chỉ là một gian phòng giản dị với màu sắc đơn thuần, Hàn Thiên Lỗi biết Nhạc Tuyết Vi tới, cố ý thu dọn, nhường gian phòng anh tự thiết kế cho cô ở, đương nhiên, không để Nhạc Tuyết Vi biết điều này.
“Nơi này điều kiện không tốt, cô chịu khó một chút, nếu là cần gì thì nói với tôi, tôi giúp cô làm.”
Hàn Thiên Lỗi để hành lý của Nhạc Tuyết Vi vào phòng, cùng nhau đánh giá gian phòng.
Nhạc Tuyết Vi gật đầu, cười nói: “Tôi nhất định sẽ làm phiền cậu. Ha hả…… Tôi cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm! Cũng không kém ký túc xá của đại học chúng ta, thật sự rất tốt. Một đại thiếu gia như cậu có thể chịu được, vì sao tôi lại không thể? Cậu yên tâm đi!”
Hàn Thiên Lỗi bị hấp dẫn bởi tính tình hào phóng, thích ứng trong mọi tình cảnh này của cô, càng tiếp xúc, càng cảm thấy tất cả mọi thứ của cô đều là ưu điểm.
Ở Ẩn hồ, công tác và sinh hoạt cứ sắp xếp như vậy, Nhạc Tuyết Vi cũng không vất vả lắm. Cô làm trợ lý của Hàn Thiên Lỗi, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, mỗi ngày cơ hội cùng Hàn thiên lỗi đi xuống thi công cũng không nhiều, đương nhiên cô cũng không biết đây là Hàn Thiên Lỗi cố tình chiếu cố cô.
Chỉ là, điều kiện vùng núi thật sự không tốt, hai tuần sau, Nhạc Tuyết Vi không bị phơi nắng đỏ, nắng đen, chỉ là trên người không biết bị con sâu nào cắn, hơn nữa chuyên môn cắn ở cổ và eo, vừa thấy còn tưởng rằng bị làm sao, Hàn Thiên Lỗi còn trêu chọc cô, cô cũng không có gì để nói.
Mỗi ngày vất vả mà bận rộn, đều rất phong phú, nhưng mỗi lần nhớ tới Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi sẽ cảm thán: “Mới đi có hai tuần, còn tưởng rằng đã lâu rồi chứ.”
Thành phố T, tập đoàn D•S, văn phòng tổng tài.
Thư ký đưa cà phê tới tầm tay Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu lên nhận, nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày, “Sao lại ngọt như vậy? Không phải đã nói đừng cho nhiều sữa sao?”
“Xin, xin lỗi, em quên mất.”
“Đi ra ngoài đi, mang cafe đi luôn đi.” Hàn Thừa Nghị vẫy tay, lười nói chuyện, quả nhiên từ lúc Tiểu Tuyết đi rồi, mọi việc đều không như ý. Tiểu nha đầu kia mới đi có hai tuần, cũng không biết ở ‘Ẩn hồ’ thế nào rồi.
Thư ký chân trước đi ra ngoài, Nghê Tuấn theo sau tiến vào, trong tay còn cầm cái USB cứng nhắc.
“Có chuyện gì?” Hàn Thừa Nghị không gọi Nghê Tuấn đến, thấy Nghê Tuấn tới, nhất định là có chuyện.
Nghê Tuấn gật gật đầu, đặt USB ở trước mặt Hàn Thừa Nghị, điều khiển màn hình, nói: “Tam thiếu, ngài xem đoạn video này, là tìm được ở một hiệu cầm đồ.”
Hàn Thừa Nghị rũ mắt nhìn, chỉ thấy trong video, một người đàn ông tóc vàng lén lút đi vào hiệu cầm đồ, cùng nhân viên trao đổi hơn nửa ngày mới móc ra một đồ vật màu vàng.
Đôi mắt Hàn Thừa Nghị rụt lại, đứng lên!
Tuy rằng video không rõ ràng lắm, nhưng Hàn Thừa Nghị vẫn nhận
ra đồ vật kia chính là khóa Bình An bị mất trong ‘ ngày giỗ ’ của anh trai! Vốn dĩ cho rằng sẽ khó tìm lại được, không nghĩ tới người này ngu xuẩn như vậy, trắng trợn đem bán nó?
“Nghê Tuấn, đi điều tra người này!”
“Dạ, thuộc hạ đi ngay.”
Tay Hàn Thừa Nghị nắm lại thành quyền, đập lên bàn, đôi mắt thâm thúy phát ra một loại thần thái hưng phấn. Tuy không nghi ngờ Nhạc Tuyết Vi lấy khóa Bình An, nhưng ‘ngày giỗ’ anh trai xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm của cô là không thể trốn tránh…… Anh chỉ có thể nhẫn tâm để cô rời đi, nhưng anh vẫn không từ bỏ việc tìm khóa Bình An.
Hiện tại, rốt cuộc cũng có manh mối!
Tốc độ Nghê Tuấn rất nhanh, chưa đến hai tiếng, đã tìm được tư liệu về tóc vàng.
“Tam thiếu, người là Trần Tấn Văn, trong nhà cũng có của ăn của để, nhưng lại ăn chơi hết sạch, hiện tại là du côn, chuyên đi lừa phụ nữ kiếm tiền tiêu xài…… Thuộc hạ cầm ảnh chụp cua hắn đến chùa miếu cho nhóm sư phó xem qua, xác nhận ngày đó người này có đến chùa miếu……”
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, vừa suy tư vuốt ve ấn đường, “Ngày đó trong chùa miếu đều là người của chúng ta, cận vệ đều coi trừng kỹ càng, sao hắn vào được?”
“Cái này thuộc hạ đang điều tra, xin Tam thiếu cho thuộc hạ thêm ít thời gian.”
“Ừm, ngươi sai người tiếp tục điều tra, ngươi cùng ta ra ngoài một chuyến.”
Hàn Thừa Nghị vừa nói vừa đi lấy áo khoác mặc vào. Tuy rằng sự tình chưa rõ ràng, nhưng vướng mắc trong lòng đã rõ, hiện tại anh rất nóng lòng muốn gặp Nhạc Tuyết Vi, để cô chịu oan ức rời đi, không biết tiểu nha đầu hiện tại còn giận anh không, lần này không biết phải tốn bao lâu để dỗ cô nữa!
Anh suy nghĩ, khóe môi không tự giác cong lên.
“Tam thiếu, ngài đây là…… Muốn đi đâu nhi?” Dù trong lòng Nghê Tuấn đã có đáp án, nhưng chưa xác định 100%.
Bộ dáng Hàn Thừa Nghị mấy ngày nay bị khói mù vây quanh, lập tức có tinh thần, âm thanh vui vẻ nói, “Đi ‘Ẩn hồ’, xem tiểu tử Thiên Lỗi kia có tiến bộ không, giao ‘Ẩn hồ’ cho Thiên Lỗi, không biết có làm tốt hay không.”
“Nhưng buổi tối ngài còn có hẹn với Kiều tiểu thư!” Nghê Tuấn nhắc nhở.
Hàn Thừa Nghị dừng lạimột chút, quyết đoán nói: “Hủy đi, nói công ty có việc, hôm khác gặp sau.”
“Dạ.”
Kết thúc một ngày công tác, Hàn Thiên Lỗi, Nhạc Tuyết Vi đang cùng mọi người ăn tối.
Trong núi, buổi tối tương đối lạnh, hôm nay có người đề nghị, ở bên ngoài nhóm lửa, mọi người cùng ăn bữa lẩu lộ thiên. Đề nghị này được mọi người nhất trí tán đồng, vì thế hiện tại trước bãi đất trống, mọi người vô cùng náo nhiệt ăn lẩu.
Dưới ánh trăng, một chiếc xe màu đen lặng yên dừng ở một bên đường nhỏ, chưa khiến cho mọi người chú ý.
“Ai nha, lại bị sâu cắn.” Nhạc Tuyết Vi đang ăn bỗng cảm thấy trên cổ ngứa ngáy, buông bát cơm, gãi.
Hàn Thiên Lỗi thấy thế, chạy nhanh lấy nước khử trùng, vừa xịt vừa nói, “Da cô tốt quá, mỗi ngày xịt một thùng nước khử trùng cũng chẳng có ích gì…… Cô nhìn tôi xem,dù tôi có cởi sạch quần áo cũng không có con sâu nào cắn!”
Nhạc Tuyết Vi ngứa không chịu được, vừa nghe lời này, chu miệng lên, lôi kéo Hàn Thiên Lỗi, ra vẻ muốn cởϊ qυầи áo của Hàn Thiên Lỗi, “Đừng nói suông, cởi, cởi, hiện tại cởi sạch cho tôi, nhìn xem những con sâu đó có tới tìm cậu không!”
“Ai…… Tiểu Tuyết, đừng như vậy!”
“Ha ha…… Tôi phải! Lột cậu!”
“Ha hả…… Ha ha……”
Hai người trẻ tuổi cười đùa cùng nhau, người bên cạnh cười nói: “Tôi thấy Hàn kỹ sư với Nhạc trợ lý rất xứng đôi, hai ngươi lớn lên đều đẹp, tuổi lại thích hợp…… Hơn nữa, sở thích cũng giống nhau, đều làm thiết kế.”
Hàn Thiên Lỗi vừa nghe, mặt nóng lên, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại hoàn toàn coi đó là vui đùa, cười lớn khoác vai Hàn Thiên Lỗi nói, “Ha ha, đúng! Thiên Lỗi, để tôi làm vợ cậu đi? Nhưng tôi một không có tiền, hai không có nhà, cậu phụ trách kiếm tiền nuôi tôi nha! Ha ha……”
Hàn Thiên Lỗi ngoài miệng không nói, trong lòng lại tưởng, nếu cô đồng ý, tôi sẽ kiếm tiền nuôi cô! Trong lòng đang đắc ý, liền thấy dưới ánh trăng, Hàn Thừa Nghị mặc áo khoác nâu mỏng đang đi tới, đi theo phía sau như hình với bóng là Nghê Tuấn.
Trong lòng Hàn Thiên Lỗi không còn tinh thần nữa.
“Tổng, tổng giám đốc.”
Mọi người vừa nghe Hàn Thiên Lỗi gọi, đều ngừng lại, bỏ chén đũa, đứng lên nghênh đón Hàn Thừa Nghị.
“Tổng giám đôc……”
“Tổng giám đốc.”
Mọi người khϊếp sợ cùng cung kính, Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy Hàn Thừa Nghị liền dừng tươi cười, cúi đầu, chẳng những không chào hỏi, còn cố tình tránh ánh mắt của anh, giống như không quen biết anh!
Hai mắt Hàn Thừa Nghị sáng quắc nhìn chằm chằm Nhạc Tuyết Vi, dọc theo đường đi, chạy như điên mà đến, lúc này tất cả vui sướиɠ đều hóa thành bọt nước!
Vì muốn gặp cô, anh hủy cuộc hẹn với Kiều Vũ Vi, suốt đêm lái xe tới, nhưng anh đã làm gì mà lại phải chịu đãi ngộ này? Thấy cô kề vai sát cánh với cháu trai, liếc mắt đưa tình! Đáng ghét nhất là cô làm như không thấy anh!
Dưới ánh trăng, Nhạc Tuyết Vi lại suy nghĩ khác.
Cô không ngờ lại gặp Hàn Thừa Nghị ở đây, sáng nay mới đếm có hai tuần chưa gặp anh, ai ngờ buổi tối anh lại tới đây? Cô chưa chuẩn bị gặp anh, vì lần trước chuyện mất khóa Bình An, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy không có mặt mũi gặp anh.
Hai người đều có tâm tư riêng, hiểu lầm càng sâu.
“Tổng giám đốc, sao ngài lại đến đây?” Hàn Thiên Lỗi tiến lên tiếp đón Hàn Thừa Nghị, nơi này mọi người cũng không biết anh là cháu trai của Hàn Thừa Nghị, ở bên ngoài anh cũng vẫn luôn gọi Hàn Thừa Nghị là tổng tài.
Hàn Thừa Nghị dời mắt, nhìn về phía cháu trai, ánh mắt không nóng không lạnh, làm mọi người không rõ, “Đến xem tình huống thế nào, kỹ sư báo cáo cho ta xem sao đi?”
“Vâng, Hàn tổng, mời!”
Hàn Thiên Lỗi đưa Hàn Thừa Nghị cùng Nghê Tuấn tới văn phòng nói công sự, Nhạc Tuyết Vi cùng những người khác được thả lỏng, chỗ nào có Hàn thừa nghị, đều làm thần kinh người ta căng thẳng.
Nhạc Tuyết Vi không biết Hàn Thừa Nghị khi nào sẽ đi, sợ quay đầu lại gặp anh sẽ làm cả hai xấu hổ, vì thế cơm nước xong chui vào phòng không ra. Nhưng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, nhắm mắt lại tất cả đều là khuôn mặt tuấn tú cười như không cười của Hàn Thừa Nghị …… Đuổi cũng đuổi không đi!
Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Nhạc Tuyết Vi trong chăn chui đầu ra, tim đập đột nhiên tăng lên, cảnh giác hỏi: “Ai?”
Bên ngoài không có người trả lời, chỉ cố chấp cửa gõ hai cái.
Nhạc Tuyết Vi xốc chăn lên, đi xuống giường, đến cạnh cửa, cầm then cửa, nhẹ nhàng chuyển động, vừa mở cửa vừa nói: “Thiên Lỗi, là cậu sao? Chú cậu đi rồi sao?”