Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 67: Làm như không thấy

Editor: Thanh Tâm

“Thật sự cho rằng là con đẩy sao?”

Nhạc Tuyết Vi không ôm hy vọng gì nhìn cha mình, ngữ khí cực kỳ không tự tin.

Nhưng Kiều Vạn Đông lập tức lắc đầu phủ nhận, không do dự dù chỉ một giây: “Không, không tin, Tuyết Vi không phải người như vậy…… Ngoan.” Nói xong liền xoay người, nhìn về phía hai mẹ con Khang Tuệ Trân, cực kỳ đau lòng hỏi, “Hai người các ngươi nháo đủ rồi sao? Nói như vậy là cố ý oan uổng Tuyết Vi sao? Khang Tuệ Trân, chuyện này không phải là chuyện hai đứa trẻ con tranh nhau vì món đồ chơi hay cái kẹo mà đem ra đùa giỡn! Tôi cảnh cáo bà, không nên nói bậy nói, không thể nói bậy!”

“Lão gia……”

“Cha!”

Kiều Vạn Đông tính tình luôn luôn ôn hoà, bộ dáng nghiêm túc giống như bây giờ, đại biểu cho việc ông đã tức giận đến cực điểm, mà người có loại tính cách này,một khi thật sự tức giận, là tuyệt đối chọc không nổi. Hai mẹ con Khang Tuệ Trân thức thời ngậm miệng.

Ở mép bể bơi mọi người vây quanh đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Cô gái này hình như là thư ký của Hàn tổng……”

“Cùng Kiều hiệu trưởng có quan hệ gì a?”

“Đúng vậy đúng vậy, Kiều hiệu trưởng cư nhiên không thay nữ nhi của mình nói chuyện, ngược lại che chở cô ta……”

Kiều Vạn Đông đối với Nhạc Tuyết Vi che chở, Hàn Thừa Nghị toàn bộ đều xem ở trong mắt. Tận mắt nhìn thấy đến hết thảy, làm anh không có cách nào tin tưởng Kiều Vạn Đông cùng Tuyết Vi không có chuyện gì với nhau! Làm sao có thúc thúc bá bá nào chiếu cố con cái của người khác, sẽ chiếu cố đến như thế này sao? Xem ra so với nữ nhi của chính mình còn quan trọng hơn?

Trên thực tế, anh cùng Kiều Vạn Đông giống nhau, căn bản không tin là Nhạc Tuyết Vi đẩy Kiều Vũ Vi, nhưng là…… hai mẹ con Kiều Vũ Vi vì cái gì muốn liên hợp lại oan uổng cô? Đáp án thực hiển nhiên, đó chính là mẹ con Kiều Vũ Vi hận cô! Vì cái gì lại hận cô? Bởi vì Nhạc Tuyết Vi phá hủy gia đình của bọn họ sao?

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Vạn Đông đều có thể che chở Nhạc Tuyết Vi như vậy, huống chi là sau lưng?

Mặc kệ Nhạc Tuyết Vi cùng Kiều Vạn Đông có cái gì hay không, Hàn Thừa Nghị chính là chịu không nổi, chịu không nổi cô bị một kẻ khác coi là bảo bối yêu thương như vậy! cô là thuộc về anh, toàn bộ thế giới này, chỉ có anh có thể đối tốt với cô, bảo hộ cô!

Hàn Thừa Nghị chỉ nhìn Nhạc Tuyết Vi, quần áo ẩm ướt dán ở trên người, lại không có một chút nào chật vật, ngược lại có một loại mỹ cảm dã tính khác.

“Là em đẩy sao?” Hàn Thừa Nghị không gọi tên họ ai, thậm chí liền bước chân cũng không nhích, tư thái cao ngạo đứng tại chỗ, dùng một loại ngữ kí cực kỳ khác thường hỏi cô.

Xuyên qua quá đám người, Nhạc Tuyết Vi cảm nhận được hàn ý đến từ trên người anh, thế là, thân mình dưới lớp khăn tắm nhịn không được run lên một chút, gợi lên khóe môi cười, “A, ha hả……Anh nói đi? Trong long nếu đã có đáp án, cần gì phải hỏi tôi?”

Nếu tin tưởng cô, sẽ không hỏi như thế,hỏi, chính là không tin!

“Tôi hỏi đến tột cùng có phải em đẩy hay không! Trực tiếp trả lời tôi!”

“Là tôi đẩy!” Nhạc Tuyết Vi ngẩng lên, bọt nước từ những sợi tóc ẩm ướt lăn xuống dưới, tạo ánh sáng nhạt lưu liễm quanh gương mặt cô, giống như một gốc phù dung trong nước.

Đáp án khiến bốn phía khϊếp sợ, chấn kinh! Trong lúc nhất thời, giương cung bạt kiếm, giống như hai chạy chiếc xe chạy trên đường cao tốc nghênh nhau, tình huống thảm thiết!

Hàn Thừa Nghị ngây ngẩn cả người, không thể tin tưởng nhìn Nhạc Tuyết Vi, trong đầu hỗn loạn các loại thanh âm lung tung rối loạn, này tiểu nha đầu cư nhiên nhận! Đáng chết! tại sao có thể nhận chứ? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nha đầu này có biết sức mạnh dư luận có biết bao đáng sợ hay không?

Nhạc Tuyết Vi đứng lên, Hàn Thiên Lỗi cùng Kiều Vạn Đông song song đỡ cô, từng bước đi về phía Hàn Thừa Nghị.

Nhạc Tuyết Vi giơ hai tay đưa đến trước mặt Hàn Thừa Nghị, khóe miệng hiện lên ý cười thê lương: “Là tôi đẩy, anh muốn xử lí như thế nào? Bắt tôi vào cục cảnh sát sao? Tố cáo tôi có ý định đả thương người khác?”

Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, nói không ra lời lời.Anh hối hận, không nên nhất thời kích động, hỏi loại vấn đề ngu xuẩn này, tiểu nha đầu tính tình quật cường như vậy, chuyện này không khác nào là cùng cô sinh sự.

Không có được câu trả lời, Nhạc Tuyết Vi lại xoay người đi đến trước mặt hai mẹ con Khang Tuệ Trân đang ngồi dưới đất, lạnh lẽo hỏi đến: “Vẫn là nên hỏi các ngươi…… Muốn tố cáo tôi sao?”

Lúc này Nhạc Tuyết Vi, quanh thân khoác một tầng ngân quang, cả người thoạt nhìn thánh khiết mà không thể xâm phạm. Kiều Vũ Vi rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, bị bộ dáng này của cô khiến cho kinh sợ,lại không dám nói lời nào. Nhưng Khang Tuệ Trân, bà ta là loại người gì chứ, trường hợp nào cũng đều đã trải qua.

Lập tức bị Nhạc Tuyết Vi chọc giận, đứng lên, vọt tới trước mặt cô, động tác quá nhanh, ở tất cả mọi người đều không thấy rõ tình huống, giơ lên tay liền cho Nhạc Tuyết Vi một cái tát, trong miệng mắng: “Tiểu tiện nhân, đừng tưởng rằng có người che chở mày, tao xem xem mày được như thế nào? Mày làm ra này bộ dáng này cho ai xem? Cùng một dạng với người mẹ đã chết của mày! Đều là tiện nhân!”

“Khang Tuệ Trân!” Kiều Vạn Đông cao giọng quát vợ, “Đừng nói bậy!” Xoay người lại dỗ con gái nhỏ, kiểm tra tình huống của cô, “Tuyết vi, như thế nào? Đánh đau sao? Tới, ……”

“Khang Tuệ Trân, Bà vừa mới nói cái gì?” Nhạc Tuyết Vi không để ý đến Kiều Vạn Đông, cô nâng gương mặt sưng đỏ một bên, hai mắt phun hỏa nhìn về phía Khang Tuệ Trân, ngắt lời Kiều Vạn Đông, “Nói cho bà biết, bà có thể mắng tôi, không quan trọng, nhưng không được mắng mẹ tôi!”

“Hừ! Tao thích mắng, có chuyện gì sao? Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân đẻ ra đứa con gái, vẫn là tiện nhân! Tiện nhân!”

“A…… Tôi gϊếŧ bà!” Nhạc Tuyết Vi tức đỏ mắt, tránh thoát Hàn Thiên Lỗi cùng Kiều Vạn Đông, tiến lên kéo tóc Khang Tuệ Trân, không quan tâm gì chỉ biết liều mạng lôi kéo, tay chân cùng sử dụng đem bà ta ấn ngã xuống đất, chính là đánh liên tục.

Khang Tuệ Trân cũng không phải đèn cạn dầu, la lối khóc lóc, thủ đoạn đánh người hạng ba cũng đều sử ra tới, trường hợp lập tức hỗn loạn kỳ cục.

“Tiện nhân? Chính bà mới là tiện nhân, còn có mặt mũi mắng mẹ tôi? Bà đến tư cách liếʍ đầu ngón chân cho mẹ tôiđầu đều không xứng! Bà không soi gương bao giờ sao? Kiều Vạn Đông sẽ thích bà sao? Bộ mặt giống như Trương ma ma của bà, chỉ cần là nam nhân đều sẽ không thích ngươi!” Nhạc Tuyết Vi càng nói càng tức, không nghĩ hình tượng của mình bây giờ thế nào, mẫu thân phải chịu phản bội cùng khuất nhục giờ phút này toàn bừng lên!

“Mày nói bậy cái gì? Tiện nha đầu!” Khang Tuệ Trân không biện bạch nổi sự thật này, sắc mặt xám xịt lại.

“Nói cái gì? Nói cái gì bà nghe không hiểu sao?”

Tiệc chiêu đãi hôm nau mời đều là xác nhân vật nổi tiếng thành phố T, giờ phút này mang theo vẻ mặt khinh thường cùng ánh mắt buồn cười xem náo nhiệt, một buổi dạ tiệc tốt lành, xuất hiện nhũng người đàn bà đanh đá, biến thành một trò khôi hài……

Kiều Vạn Đông cùng Hàn Thiên Lỗi tiến lên đi can ngăn, nhưng nữ nhân một khi đã khởi xướng thì thật tàn nhẫn, lại không phải dễ dàng tách ra như vậy.

“Đều dừng tay cho tôi!”

Trong hoàn cảnh ồn ào ầm ĩ, đột nhiên bùng nổ một giọng nam có khí phách, trầm thấp mà uy nghiêm, thế là, an tĩnh trở lại.

“Tuyết Vi, cô không sao chứ?” Hàn Thiên Lỗi chạy nhanh đem Nhạc Tuyết Vi ôm đến một bên, Kiều Vạn Đông cũng chạy nhanh đem Khang Tuệ Trân lôi đi.

Hàn Thừa Nghị lạnh mắt nhìn một màn này, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên. Sự tình như thế nào diễn biến thành như vậy? Nữ nhân tại sao lại phiền toái như thế? Anh cảm thấy mình hít thở cũng không thông, tức giận từ trên người một đợt một đợt thế tới rào rạt ra bên ngoài.

“Mẹ……” Kiều Vũ Vi đã nhận ra Hàn Thừa Nghị không thích hợp, khϊếp đảm lôi kéo mẹ cô ta.

Khang Tuệ Trân lúc này mới phản ứng lại, hỏng rồi, bởi vì đối phó Nhạc Tuyết Vi, đã quên Hàn Thừa Nghị! Người sinh ra trong hào môn giống như hắn, như thế nào sẽ xem loại này tranh đấu hạ lưu này vừa mắt? Tức khắc cũng chột dạ, khép nép cùng con gái dựa vào cùng nhau, thành thật.

Hàn Thừa Nghị không có nhìn hai mẹ con Khang Tuệ Trân, mà là đem tầm mắt trực tiếp dừng ở trên người Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi tóc đã loạn thành một đoàn, hoá trang trên mặt cũng lem nhem, sợi tóc rũ xuống che mặt cô lại, cũng không biết mặt cô có làm sao không, cháu trai Hàn Thiên Lỗi đang ở một bên giúp cô sửa sang lại.

Đối mặt Hàn Thiên Lỗi quan tâm, Nhạc Tuyết Vi không thèm để ý lắc đầu: “Tôi không có việc gì.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, hỏi, “Tôi có thể đi rồi sao? anh nếu không cáo tôi, tôi có thể đi rồi.”

Hàn Thừa Nghị không nói gì, Nhạc Tuyết Vi coi như anh cam chịu, kéo khăn tám trên người xuống muốn đi.

“Tuyết Vi……”

Kiều Vạn Đông gọi cô, Nhạc Tuyết Vi quay đầu lại, đối với cha mình cười, “Tôi không quan trọng,ông vẫn nên chiếu cố bọn họ đi! Thiên lỗi đưa tôi đi là được, còn có…… Cám ơn ông!”

Câu này cám ơn, Nhạc Tuyết Vi là tự đáy lòng, cô không nghĩ tới, ở ngay lúc này, cha có thể không chút do dự đứng ở bên cô, cô vẫn luôn cho rằng, bọn họ là một nhà ba người, cô chỉ là một người ngoài.

“Đi thôi, Thiên Lỗi, phiền cậu đưa tôi trở về.”

“Ân, không phiền.”

Nhạc Tuyết Vi cùng Hàn Thiên Lỗi rời khỏi thính sảnh khách sạn agoda, lại không thấy Hàn Thừa Nghị liếc mắt một cái.

Náo nhiệt rốt cục cũng tan, yến hội cứ theo lẽ thường cử hành, một trò khôi hài đối với đại gia mà nói, bất quá là viên đá nho nhỏ ném giữa hồ, nhiều nhất chỉ tạo nên chút gợn sóng, xốc không dậy nổi sóng gió……

“Thừa Nghị…… Xin, xin lỗi……”

Sau đó, Hàn Thừa Nghị mang theo Kiều Vũ Vi về phòng thay quần áo, Kiều Vũ Vi xem anh không nói lời nào, biết mẹ cô ta đêm nay chiêu này nhất định là đi nhầm, không nên vì Nhạc Tuyết Vi, làm hại mặt mũi của Hàn Thừa Nghị. Xảy ra chuyện như vậy, không biết tâm ý Hàn Thừa Nghị đối với cô ta có thể thay đổi hay không.

Hàn Thừa Nghị đầu óc chỉ nghĩ đến Nhạc Tuyết Vi, thấy Kiều Vũ Vi như vậy, mới nhớ ra là đã vắng vẻ cô, vội trấn an. “Không cần cùng tôi nói xin lỗi, nhớ kỹ, ở trước mặt tôi, em làm cái gì cũng đều có thể, em cũng vĩnh viễn không cần cùng tôi nói xin lỗi.”

Năm đó mạng là cô cứu, cho nên, vô luận cô hôm nay làm cái gì, anh đều cần thiết phải bao dung cô.

Mềm nhẹ đẩy Kiều Vũ Vi đầu tóc tán loạn ẩm ướt ra, Hàn Thừa Nghị miễn cưỡng tươi cười: “Đi vào tắm rửa đi! Emcũng mệt mỏi, nếu là không muốn trở về, đêm nay cũng có thể ở đây.”

“Ân……” Kiều Vũ Vi mặt đỏ lên, tựa hồ là thẹn thùng gật gật đầu, “Kia, em đi tắm rửa.Anh ở chỗ này đợi em sao?”

Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, lời này của cô ngữ ám chỉ ý gì, sao anh lại nghe không hiểu chứ? Nhưng là,anh không nghĩ, không có cái loại khát vọng này.

“Em sớm nghỉ ngơi một chút đi! Tôi còn có việc, không biết sẽ bận rộn đến lúc nào, ở chỗ này sẽ ảnh hưởng em, sẽ không ở nơi này cùng em, nếu em ở một mình sợ hãi, để cho bác gái tới cùng em?” Hàn Thừa Nghị uyển chuyển cự tuyệt lồ mời gọi ám chỉ của Kiều Vũ Vi, trôi chảy không hề mắc sơ hở.

Kiều Vũ Vi không hề nghi ngờ, cảm thấy anh thật sự săn sóc, gật gật đầu đáp. “Ân, Được.”

Mà từ phòng Kiều Vũ Vi rời đi, Hàn Thừa Nghị trực tiếp ra khỏi khách sạn agoda, lên xe, phân phó tài xế: “Đi T đại.”