Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 28: Vì em mà bị thương

Editor: Nhung

Chém gϊếŧ một hồi là chuyện không thể tránh được.

Nhạc Tuyết Vi đứng ở sân, bị người khác giữ lấy, hoảng hồn không biết làm sao, đây là cảnh tượng mà cô chưa từng thấy.

Không rõ Hàn Thừa Nghị đã hành động ra sao, chỉ biết khi Nhạc Tuyết Vi phản ứng lại thì anh ta đã bay người lên, đạp ngã hai tên thuộc hạ của Phong Túc. Nhạc Tuyết Vi đột ngột bị mất đi lực giữ, thân mình mềm nhũn ngã thẳng xuống mặt đất. Hàn Thừa Nghị hơi nghiêng người, vươn tay trái, ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng.

Theo bản năng, Nhạc Tuyết Vi được Hàn Thừa Nghị ôm lấy, liền lao vào ngực anh ta. Trong khung cảnh hỗn loạn, Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhìn yết hầu của anh khẽ chuyển động, đáy lòng bỗng rung động.

Hàn Thừa Nghị một tay cầm súng, một tay ôm Nhạc Tuyết Vi.

“A!”

Đột nhiên, Hàn Thừa Nghị chuyển tay ôm cô, ngay sau đó kêu lên một tiếng, giọt mồ hôi khẽ rơi từ gương mặt anh tuấn.

“Hàn Thừa Nghị?” Nhạc Tuyết Vi căng thẳng, nâng gương mặt Hàn Thừa Nghị lên, “Anh sao vậy?"

Cô di chuyển tầm mắt, thấy vai trái của anh ta ướt đẫm một mảng, anh ta bị thương! Vừa rồi anh ta xoay người, là để bảo vệ cô.

“Hàn Thừa Nghị! Anh bị thương rồi!” Nhạc Tuyết Vi che vai trái của anh, lòng bàn tay bị máu tươi dính vào, hai đồng tử trong trẻo của cô bỗng đổi màu, sáng hệt như là màu thạch hổ phách.

“Không quan trọng. Không sao." Hàn Thừa Nghị không thèm để ý đến, khẽ lắc lắc đầu, con ngươi đen nhánh, mị lực trầm ổn thâm thúy. Nhạc Tuyết Vi cảm thấy, người đàn ông này không chỉ là kiểu người bá đạo ngang ngược mà còn là người can đảm đến dị thường.

“Tam thiếu!”

“Chú ba!”

Rất nhanh, Hàn Thiên Lỗi và Nghê Tuấn đều phát hiện ra Hàn Thừa Nghị bị thương, ngừng tay đi tới.

Phong Túc cũng không nghĩ tới việc sẽ làm Hàn Thừa Nghị bị thương, thấy vậy thì hơi sợ, thế lực của Hàn gia không phải là thứ dễ động vào, giống như Hàn Thừa Nghị đã nói, chỉ vì một người phụ nữ mà gây thù với Hàn gia thì thật không đáng. Phong túc lên tiếng, “Ngừng tay!”

“Phong gia.” Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi, động tác giống như không bị chút ảnh hưởng nào từ vết thương kia.

“Thiên Lỗi có lỗi với ngài, ngài xem, hiện tại có thể tha lỗi cho thằng bé không? Có thể làm cho Hàn Thừa Nghị tôi bị thương, mười năm qua, chỉ có Phong gia là duy nhất! Phong gia yên tâm, hôm nay tôi bị thương, là thay Thiên Lỗi nhận sai, nhưng nếu Phong gia các người nếu còn không chịu dừng tay, vậy thì đừng trách Hàn gia!"

Lời vừa nói ra quả nhiên có trọng lượng.

Phong Túc lúc này đã không còn giữ thái độ kiêu ngạo, thở dài: “Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, thật không đáng tam thiếu thành ra như thế! Được, Phong Túc ta thề, sẽ bỏ qua sự việc của Hàn Thiên Lỗi."

“Được vậy, Thừa Nghị tạ lỗi với Phong gia.” Hàn Thừa Nghị cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, ôm Nhạc Tuyết Vi xoay người rời đi.

“Chú ba, chú có sao không? Để cháu bế Tuyết Vi cho!” Hàn Thiên Lỗi bước lên trước, muốn đỡ lấy Nhạc Tuyết Vi.

Theo bản năng, Nhạc Tuyết Vi nhích lại gần l*иg ngực Hàn Thừa Nghị hơn nữa, Hàn Thừa Nghị thấy vậy, lắc đầu nói: “Không cần.”

Hai ngày sau đó, Nhạc Tuyết Vi đều không nhìn thấy Hàn Thừa Nghị.

Nhạc Tuyết Vi không bị thương, đêm đó đã bị đuổi về sơn trang, Hàn Thừa Nghị vào bệnh viện. Nhạc Tuyết Vi rất lo lắng, không biết anh ta có làm sao không.

“Bác Thiệu, Hàn Thừa Nghị anh ta…… sao rồi?" Lúc ăn cơm, Nhạc Tuyết Vi kéo quản gia ra một chỗ trộm hỏi.

Quản gia giật mình nhìn Nhạc Tuyết Vi, hỏi: “Tiểu thư, cô không biết sao? Hai ngày này cô không liên lạc tam thiếu sao? Cũng không đi thăm cậu ấy sao?"

Nhạc Tuyết Vi ngạc nhiên: "Cháu không biết anh ấy ở đâu, làm sao có thể đi thăm được."

Quản gia lắc đầu, cười nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ cô không có số di động của tam thiếu?"

“A?” Câu hỏi đó đã làm Nhạc Tuyết Vi thức tỉnh! Cô hoàn toàn có thể gọi cho anh ta mà. Sao lại ngốc thế không biết, phí hoài mấy ngày ngồi lo lắng ngóng tin.

Nhạc Tuyết Vi cầm điện thoại, bấm số của Hàn Thừa Nghị. Rất lâu sau mới có người bắt máy...

"Alo."

Không phải Hàn Thừa Nghị nghe, đầu bên kia là một giọng nữ lanh lảnh, có chút quen thuộc.

"Alo. Có chuyện gì vậy?"

Nhạc Tuyết Vi căng thẳng, miệng cũng có chút chua xót, điện thoại di động của anh ta lại là người phụ nữ khác nghe? Người phụ nữ hiện tại của anh ta không phải là cô sao? Người này là ai? Mấy ngày này đều là người này ở bên cạnh chăm sóc sao?

“À, cái này... Tôi là người ở nhà tam thiếu.”

“Tôi biết, cô có việc gì không?” Khẩu khí của người này thật không tốt.

“Tam thiếu, tam thiếu..., anh ấy có khỏe không?”

“Nhờ phúc của cô, rất tốt.” Người kia nói xong câu này liền tắt máy.

Nhạc Tuyết Vi nắm di động, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ loạn cả lên! Không sai, Hàn Thừa Nghị là vì cứu cô mới bị thương, có điều, cô gái này dựa vào đâu mà lại chỉ trích cô như vậy.

Tức giận vẫn chỉ là tức giận, có điều cô vẫn chưa biết rõ hiện tại Hàn Thừa Nghị ra sao đành bấm số gọi cho Nghê Tuấn.

Nghê Tuấn đang giúp Hàn Thừa Nghị thay quần áo, di động bỗng vang lên, vừa mới mở ra liền thấy mấy chữ Nhạc Tuyết Vi. Sắc mặt anh lập tức trở nên mất tự nhiên. Hàn Thừa Nghị cũng nhìn thấy, khẽ chớp chớp đôi mắt khiến cho người ta không nhìn rõ cảm xúc của anh.

Nhạc Tuyết Vi, anh nằm đây hai ngày mà không gọi điện cho anh, lại đi gọi cho Nghê Tuấn.

“Alo. Tiểu thư?"

Cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Hàn Thừa Nghị, Nghê Tuấn chột dạ khẽ vuốt mồ hôi lạnh trên trán, tiểu thư cô đang làm gì vậy? Vì sao không trực tiếp gọi điện cho tam thiếu.

“Alo. Anh Tuấn?"

A, cách xưng hô này? Mồ hôi lạnh của Nghê Tuấn túa ra, theo bản năng anh nhìn sang phía Hàn Thừa Nghị, không biết tam thiếu có nghe thấy hay không?

“Tiểu thư, có chuyện gì sao?"

“Anh Tuấn, anh đang ở cạnh Hàn Thừa Nghị đúng không? Có chuyện này, tôi muốn đi thăm anh ta, có tiện không?"

Nghê Tuấn che microphone lại, xin chỉ thị từ Hàn Thừa Nghị: “Tam thiếu, tiểu thư muốn đến thăm cậu, cậu có đồng ý không?"

Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cô ấy thật có tâm."

Đây là đồng ý, tam thiếu đúng thật là người thích lòng vòng.

Nghê Tuấn đi về phía cửa hai bước, nói: “Tiểu thư, cô đến đây đi. Đúng rồi, tam thiếu không thích đồ ăn ở bệnh viện, cô từ sơn trang đến đây thì hãy cùng bác Thiệu chuẩn bị đồ ăn rồi mang tới đấy. Còn cả quần áo đồ dùng nữa...."

“Được, được.” Nhạc Tuyết Vi đồng ý, ghi nhớ từng chi tiết một.

Vệ sĩ đưa Nhạc Tuyết Vi đến thăm Hàn Thừa Nghị ở bệnh viện, có điều cô lại không may, vừa tới của đã gặp Hách Tích Âm.

Hách Tích Âm đang dặn dò người y tá gì đó, liếc mắt thấy đến Nhạc Tuyết Vi, sắc mặt lập tức trầm xuống, hùng hổ hỏi: “Cô tới làm gì? Ai bảo cô tới? Không biết tam thiếu cần phải nghỉ ngơi sao? Sao người ở cũng có thể đến khu nội trú VIP được chứ?"

A…… Giọng nói này! Còn không phải là giọng nói trong điện thoại của Hàn Thừa Nghị khi nãy sao? Hóa ra là Hách Tích Âm.

Giọng nói đậm mùi thuốc súng và mùi giấm thế kia! Nhạc Tuyết Vi khinh thường hừ lạnh một tiếng, người này cũng thật là kỳ quái, không phải vợ của Hàn Thừa Nghị mà lại bày ra bộ mặt chính cung nương nương giá lâm là sao? Vẻ tự tin của cô cô là từ đâu ra vậy?

Nhạc Tuyết Vi không để ý tới cô ta, đi về phía phòng bệnh, vì trên tay còn cầm nhiều thứ đồ, cô mỉm cười nói với người vệ sĩ đối diện: “Phiền cậu, có thể mở cửa cho tôi được không?"

Người vệ sĩ nhận ra cô, ngay lập tức, cửa được mở ra.

Nhưng cổ tay Nhạc Tuyết Vi bị siết chặt, là Hách Tích Âm.

“Cô làm gì vậy? Buông ra!” Hách Tích Âm ỷ thế, còn Nhạc Tuyết Vi cô tuyệt đối cũng không phải người dễ bị bắt nạt.

“Cô không thể vào!” Hách Tích Âm giữ chặt Nhạc Tuyết Vi không buông, cô ta bất mãn Nhạc Tuyết Vi đã lâu, bởi vì cô xuất hiện đã làm mất đi cơ hội ở bên cạnh chăm sóc Hàn Thừa Nghị của cô ta.

Nhạc Tuyết Vi quay người nhìn Hách Tích Âm, lắc đầu, chậc lưỡi nói: “Chậc chậc chậc, cô đúng thật là đáng thương!”

“Cô…… cô nói cái gì?” Hách Tích Âm không ngờ rằng Nhạc Tuyết Vi sẽ nói như thế, sắc mặt tái đi, không khỏi kinh hoàng.

“Tôi nói cô đáng thương. Đừng tưởng rằng, tâm tư của cô không ai biết, cô có giỏi thì đừng gây chuyện với tôi, có năng lực, tự mình tranh đi.” Nhạc Tuyết Vi đến gần Hách Tích Âm, thấp giọng nói vào tai cô cô, coi như để cho cô ta chút mặt mũi.

“Sao... sao cô lại biết?” Hách Tích Âm kinh ngạc vô cùng, sao cô ta lại biết ý nghĩ của cô.

Nhạc Tuyết Vi cười khẽ, nhún nhún vai, không nói nữa, xoay người đi vào phòng bệnh, cô ta cũng thật ngu xuẩn! Tâm tư của cô ta đều viết ở trên mặt, còn hỏi người khác là sao lại biết!

Phòng bệnh, mọi thứ có phần rất kì lạ.

“Tam thiếu, cậu duỗi tay dài ra một chút. Không.... Cậu như vậy, tôi không thể nhét vào được!"

“Nhẹ chút, có thể không làm được không? A... Nghê Tuấn!"

Nhạc Tuyết Vi đen mặt, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ cô đang quấy rầy ‘ chuyện tốt ’ của hai người họ sao?

“Xin lỗi, tôi…… Có phải tôi nên ra ngoài một chút không?"

Vừa nghe thấy giọng cô, hai người kia liền quay lại nhìn, Nghê Tuấn thở hắt ra một cái, vội vàng buông Hàn Thừa Nghị.

“Tiểu thư, cô đến rồi, thật tốt quá…… Cô lại đây đi! Chuyện này, đàn ông như tôi quả thật không làm được."

“Hả?”

Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, chỉ thấy anh ta mới mặc áo được nửa người, phần còn lại hiện ra thật khiến người khác ghen tị…… Nhạc Tuyết Vi nóng bừng mặt, đây là cô lần thứ hai cô nhìn thân thể anh ta, vẫn đẹp như ngày nào.

Hàn Thừa Nghị đen mặt, nhíu mày gằn giọng: "Còn đứng đó làm cái gì? Còn không mau lại đây?”

Thật là một kẻ kiêu ngạo! Nhạc Tuyết Vi méo miệng, đặt đồ trong tay xuống, đi đến bên giường.

Cô nhét một cánh tay của Hàn Thừa Nghị vào áo, nói: “Hai người đều lớn như vậy mà chỉ có chuyện mặc quần áo cũng không xong? Vai trái bị thương có đúng không? Vậy thì đầu tiên phải nhét tay trái vào trước, sau đó đến bên phải, hai người mặc bên phải trước thì không được là đúng rồi."

Hàn Thừa Nghị trầm mặc nhìn Nhạc Tuyết Vi giúp mình mặc quần áo.

Nghê Tuấn vốn im lặng là thế mà giờ cũng phải cảm thán: “Tam thiếu, xem ra vẫn là tiểu thư quan tâm đến cậu."

Hàn Thừa Nghị rất hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như băng, “Đây là bổn phận của cô ấy."

Mí mắt Nhạc Tuyết Vi khẽ run rẩy, anh ta lại nhắc nhở cô rằng, cô đã bị bán cho anh ta sao?

Chuyện này đúng là làm anh ta hao tâm tổn sức, có điều anh ta không cần lúc nào cũng nhắc nhở như thế, cô nhất định sẽ không quên. Cô bị khuất nhục như thế, làm sao có thể quên được?