Edit: Chiryu Vũ
"Ta đã phái người tiến vào cấm địa Liễu gia tìm phụ thân của ngươi, tin tưởng rất nhanh có tin tức của ông." Phượng Dật Hiên cúi đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, nhanh chóng nói.
Hắn luyến tiếc nữ nhân hẳn vì chuyện linh tinh khác mà ảnh hưởng tới tâm tình.
Liễu Hồ Nguyệt bất ngờ quay đầu nhìn hắn: "Người của ngươi?"
Phượng Dật Hiên gật gật đầu: " Đúng, của ta nhân, rất cường đại."
"Nghe nói cấm địa Liễu gia trừ người họ Liễu,
người họ khác đều không thể vào. Sợ là người Liễu gia đi vào cũng phải dè chừng, ngươi phái người của ngươi đi vào, vạn nhất đến lúc đó xảy ra chuyện gì, người nào chịu trách nhiệm?" Liễu Hồ Nguyệt chớp mắt, kinh ngạc đối với hành động Phượng Dật Hiên, hắn vậy mà... Vậy mà để người khác đi vào, hơn nữa, hắn cũng biết cấm địa Liễu gia thập phần hung hiểm, nhưng vấn để người của hắn tiến vào cấm địa Liễu gia.
Hắn điên rồi!
Phượng Dật Hiên chỉ vào cái mũi của mình nói: "Ta!"
Sau đó ôm thắt lưng Liễu Hồ Nguyệt: "Ta phụ trách, hơn nữa người của ta, mới không yếu như vậy như đâu."
Cái này cùng yếu không có liên quan.
Liên quan ở chỗ, cấm địa Liễu gia có một hộ thú (thú thủ hộ, thú bảo vệ) siêu việt tồn tại. Ngay cả nàng phụ thân đi vào, cũng không biết có cơ hội đi ra hay không, hắn lại còn dám tự tun nói như vậy.
"Sau khi hoàn thành nghi thức thí nghiệm, ta sẽ tự mình tiến vào xem." Liễu Hồ Nguyệt nhắm mắt, trên mặt tuy rằng là lạnh như băng đối với hắn, nhưng trong lòng lại thập phần cảm tạ hắn.
"Nương tử cũng phải đi sao, vậy thì mang vi phu theo, vi phu cũng muốn đi cùng nương tử." Phượng Dật Hiên
ôm nàng càng chặt.
Liễu Hồ Nguyệt nhìn hắn: "Ngươi biết trong đó rất hung hiểm."
"Thì tính sao, nếu ngay cả nữ nhân của mình bảo hộ không xong, ta đây có thể trực tiếp đi tìm chết." Phượng Dật Hiên vỗ vỗ ngực, tự tin nói với Liễu Hồ Nguyệt.
"Chuyện này là với chuyện kia là hai chuyện khác nhau..."
"Tốt lắm, quyết định như vậy đi." Phượng Dật Hiên đột nhiên buông lỏng Liễu Hồ Nguyệt, đứng lên, nhảy vào đống cây cối: "Ngày mai sẽ là
ngày đại hôn của chúng ta, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Sắc mặt Liễu Hồ Nguyệt tối sầm, tên kia đúng là chỉ nhớ tới đại hôn của bọn họ.
Nhục cầu nhìn hướng Phượng Dật Hiên rời đi, hai con ngươi đỏ như máu hơi hơi nheo lại, hai móng vuốt cào thật sâu trên mặt đất, toàn bộ trạng thái thoạt nhìn rất quái dị.
Liễu Hồ Nguyệt không có phát hiện tình cảnh này của nhục cầu, nhưng là Liệt Hỏa...
Thời điểm quay đầy chỉ nhìn thấy nhục cầu dùng ánh mắt quái dị nhìn nới bam tử áo lam rời đi.
Vật nhỏ kia nhìn cái gì?
"Hừ, chẳng có cái gì đẹp mắt." Liệt Hỏa lạnh lùng nói.
Lúc này, nhục cầu quay đầu lại, làm mặt quỷ với Liệt Hỏa.
Liệt Hỏa lập tức rống: "Ngươi tốt nhất nên thu hồi sắc mặt xấu xí của ngươi, bằng không, ta một chưởng chụp chết ngươi."
"..." Nhục cầu không tiếng động bay về bả vai Liễu Hồ Nguyệt, sẽ đem mông hướng vào Liệt Hỏa, nhéo xoay.
Liễu Hồ Nguyệt bị hành đọng của nó làm cho cười đến hỏng rồi.
Liệt Hỏa chỉ có thể vui vẻ đứng sau lưng bọn họ.
Trở lại Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt đem Liệt Hỏa thu vào dây chuyền ma thú.
Ngày thứ hai, phố lớn ngõ nhỏ Liên Vấn Thành so với bình thường náo nhiệt vô cùng.
Mọi người đều là tiến đến Thí Nghiệm thần điện. Đồng thời, Liễu gia cùng hoàng thất cũng trở thành tiêu điểm chú ý.
Bởi vì hôm nay là đại hôn của ngốc vương cùng với cửu tiểu thư Liễu gia.
Cho nên, nghi thức thí nghiệm bị đẩy lên buổi chiều hôm nay.
Người Liễu gia hôm nay bận tối mày tối mặt..