Edit: Chiryu Vũ
Hai tay Liễu Hồ Nguyệt để ở vòm ngực rộng rãi của hắn, dùng sức đẩy đẩy, ngửa đầu, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn thẳng hắn.
Phượng Dật Hiên khóe môi nhướng lên, nhàn nhạt cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn hỏi bổn vương vì sao lại coi trọng ngươi?"
Liễu Hồ Nguyệt khóe miệng co rút vài cái, người này có thể tự kỷ như vậy sao?
Ngày đó Phượng Dật Hiên lựa chọn tình huống của nàng, nàng cũng rõ ràng. Chắc là hắn vì để Phượng Dật Thần yên tâm đối với hắn nên mới nghe theo lời nói Phượng Dật Thần mà chỉ định nàng làm vợ thôi.
Nàng cũng không có tự kỷ đến mức cho rằng nam nhân trước mắt thích nàng, mới lựa chọn nàng.
"Ngươi có thể chính đáng hợp tình nói chuyện cùng ta sao?" Trên tay Liễu Hồ Nguyệt tăng thêm độ mạnh yếu, đem nam nhân trước mắt đẩy ra.
Nhưng nam nhân này nào có đồng ý cho nàng rời đi, hai tay căng thẳng, liền đem thân mình bé bỏng của nàng bế lên. Hai chân nàng lập tức tách khỏi mặt đất, làm Liễu Hồ Nguyệt vừa phẫn vừa giận, cắn răng, hung hăng: "Ngươi..."
"Có người đến đây." Phượng Dật Hiên chẳng những không có thu liễm nụ cười khóe miệng, ngược lại còn ôm nàng ở trong gian miếu đổ nát di chuyển, tiếng cười bỗng dưng từ trong ngôi miếu đổ nát truyền ra ngoài.
Tần Duyệt chỉ nghe thấy tiếng cười ha ha a của cái "Ngốc tử" kia, bước vào gian miếu đổ nát, chỉ thấy "Ngốc tử" ôm Liễu Hồ Nguyệt xoay quanh vòng, tựa hồ rất là vui vẻ.
Liễu Hồ Nguyệt bị hắn ôm lên xoay vòng vòng làm cho hôn mê. Xú nam nhân này lại nhân cơ hội ăn đậu hủ nàng!
Nhìn xem, hắn đem khuôn mặt chôn trước ngực mềm mại của nàng, giống một đứa trẻ cọ cọ người nàng, làm cho nàng muốn giãy dụa cũng không có khí lực.
Tần Duyệt đứng ở bên ngoài gian miếu đổ nát, một mặt âm trầm nhìn, ánh mắt mang theo sát khí nồng đậm, hai tay ôm lấy cánh tay, đem bản thân mình dựa vào cửa lớn, giống như nhìn một đôi tiểu sửu (chẳng lẽ ý của tác giả là trẻ trâu?) nhìn chằm chằm Phượng Dật Hiên cùng Liễu Hồ Nguyệt.
Ánh mắt Liễu Hồ Nguyệt hung hăng vung trừng Tần Duyệt, thanh âm hơi lớn rống: "Ngừng, dừng lại cho ta."
Phượng Dật Hiên trước mặt người khác cực kì nghe theo lời Liễu Hồ Nguyệt, lập tức dừng động tác xoay người, nhẹ nhàng buông Liễu Hồ Nguyệt ra.
Sau đó, thân mình Liễu Hồ Nguyệt nhoáng lên một cái, cuối cùng dậm dậm chân, liền ổn định thân thể có chút choáng váng.
Nàng ngẩng đầu, quay lại hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên nhe răng cười hì hì, lại khôi phục biểu cảm ngốc nghếch như cũ.
"Cửu tiểu thư, tiểu nhân phụng mệnh lão gia, đến xem thử ngươi cùng Phượng vương gia." Tần Duyệt thả hai tay xuống, đứng thẳng người, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói, mà ánh mắt của hắn cũng là không kiêng nể gì đảo qua đảo lại trên ngưòi Liễu Hồ Nguyệt, trong mắt mang theo đầy da^ʍ vị (ý vị dâʍ đãиɠ?)!
Thời gian ngắn như vậy, con quỷ nhỏ này càng ngày càng đẹp.
Liễu Hồ Nguyệt cười lạnh: "Tần Duyệt, ngươi có thể không nhìn ta như vậy được không, làm cho ta cảm thấy muốn nôn."
Trắng trợn nói ra một câu nói, Tần Duyệt thu hồi ý cười khóe miệng nhưng không tức giận: "Thái độ của Tiểu Cửu nhi đây là như thế nào? Nói chuyện cũng biểu ca là như vậy sao?"
"Biểu ca?" Liễu Hồ Nguyệt nhướng mày, một mặt mê mang hỏi: "Nương ta với Tần gia ngươi là thân thích?"
Đừng tưởng rằng ngươi có khuôn mặt, là có thể dám nói chuyện như vậy cùng ta!
Tần Duyệt nhíu mày một chút, nhìn nữ tử nhanh mồm nhanh miệng trước mắt này, dù thế nào đều cũng cảm thấy so với Liễu Hồ Nguyệt trước kia kém khá xa.
"Cửu biểu muội, ngươi thật sự không có việc gì chứ? Có phải vì tiến vào Cổ Lạc sâm lâm liền sợ hãi, thấy biểu ca cũng không kêu? Để biểu ca nhìn xem, có phải muội bị thương chỗ nào không?" Tần Duyệt đi tới chỗ nàng, hoàn toàn không nhìn nam nhân đứng sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.
Ở trong mắt Tần Duyệt, Phượng Dật Hiên chính là một ngốc tử, một kẻ không hề có lực phản kích, một kẻ so với Liễu Hồ Nguyệt còn yếu hơn