Edit: Chiryu Vũ
Liễu lão phu nhân giữ lấy quải trượng trong tay, âm thầm nắm chặt, trên nét mặt già nua hiện ra biểu cảm rối rắm, mày nhíu lại thật chặt, dường như lo lắng vấn đề gì đó.
Sau một hồi, Liễu lão phu nhân mới thở dài một hơi nói: "Ngươi nói không sai, ngươi đã trưởng thành, vậy thì sẽ phải đối mặt với không ít hung hiểm. Con đường tương lai có khả năng sẽ không có ai giúp ngươi, cho dù ngươi chết ở bên ngoài chúng ta cũng sẽ không biết, ngươi... Nhưng lại dũng khí như thế này…."
Liễu Hồ Nguyệt kích động nắm chặt nắm tay kia, gật đầu liên tục, cười nói: "Dạ, Nguyệt Nhi tin tưởng."
Liễu lão phu nhân mang theo đầy luyến tiếc nhìn nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của nàng, gật đầu nói: "Tốt lắm, nghi thức thí nghiệm tự ngươi nhìn mà làm. Ngươi có thể thông qua, đó là bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể đánh thắng đối thủ của ngươi cũng là việc của chính ngươi. Nếu như ngươi không có cách nào hoàn thành nghi thức thí nghiệm, đó càng là chuyện của chính ngươi."
"Dạ." Liễu Hồ Nguyệt hiểu ý cười, cúi đầu nhìn Liễu lão phu nhân.
Cùng Liễu lão phu nhân hàn huyên hồi lâu, Liễu lão phu nhân đều không có đề cập qua thương thế của Liễu Linh Tích, bởi vì Tần Duyệt đã gọi sư phụ Vô Ngân Tử của hắn đến Liễu gia kiểm tra Liễu Linh Tích bị thương.
Tần Duyệt cùng Tần thị làm như vậy, không thể nghi ngờ là hung hăng tát Liễu lão phu nhân một cái.
Liễu lão phu nhân trong lòng giận dữ, Liễu Hồ Nguyệt biết, nhưng nàng là người thông minh, Liễu lão phu nhân không đề cập tới, nàng cũng không hề đề cập tới.
Đến buổi tối, Liễu Tường Phong mới trở về.
Vô Ngân Tử được Tần thị giữ lại ăn cơm chiều, Liễu Tường Phong biết được Vô Ngân Tử đến Liễu phủ, tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng không biểu hiện ra ngoài, sau hắn khi trở về, tới trước viện của Liễu Linh Tích nhìn một chút.
Thấy Liễu Linh Tích đã tỉnh, hắn liền vội vàng chạy tới viện của Liễu lão phu nhân.
Viện của Liễu lão phu nhân trước giờ không có ai cấm cản hắn, một mình hắn có thể ra vào mà không bị ngăn trở.
Thấy Liễu lão phu nhân cùng Liễu Hồ Nguyệt tán gẫu vui vẻ, trong đầu Liễu Tường Phong cũng vui sướиɠ hài lòng.
"Mẫu thân, Nguyệt Nhi." Liễu Tường Phong đẩy ra nhất phiến phòng, đi vào phòng nội viện của Liễu lão phu nhân, trước hướng Liễu lão phu nhân hành lễ, sau đó liền đi đến bên người Liễu Hồ Nguyệt, nâng tay, nhẹ nhàng dịu dàng xoa đầu nàng.
Liễu lão phu nhân thấy Liễu Tường Phong tiến vào sắc mặt liền trầm xuống, thanh âm cũng trở nên nghiêm túc, quát một tiếng: "Tường Phong, Linh Tích dù tốt dù xấu cũng là nữ nhi của ngươi, ngươi làm sao có thể xuống tay không biết nặng nhẹ như thế?"
Nhắc tới việc này, Liễu Tường Phong không khỏi hờn giận tìm một cái ghế ngồi xuống: "Mẫu thân, ngươi có điều không biết, đứa nhỏ kia miệng nói ra lời nói thật không dễ nghe chút nào."
"Bất luận đứa nhỏ đó nói gì, cũng không đến mức cho ngươi ra tay ngoan độc như vậy." Liễu lão phu nhân chẳng phải giúp đỡ Tần thị. Thân là một người phụ thân, xuống tay ác như vậy, nói thế nào cũng là tại hắn. Hơn nữa, Tần thị tốt xấu cũng là Liễu gia chủ mẫu, phu quân đả thương thân nữ nhi, nói ra sẽ trở thành chuyện cho thiên hạ đàm tiếu.
Liễu Tường Phong cũng không giống Liễu lão phu nhân dám quật té ngã lừa (???), liền biện giải: "Tóm lại, nàng nói Nguyệt Nhi như vậy, chính là nàng không đúng."
"Đùng ——" Liễu lão phu nhân tức giận đập bàn: "Ngươi là tự đánh vào mặt mình. Những gia tộc mấy người ở Liên Vân Thành có ai là không nhìn chằm chằm Liễu gia, ngươi lại tự mình mở cửa để cho người khác chế giễu, ngươi có chút đầu óc một chút có được không?"
"Mẫu thân, chúng ta không nói chuyện này." Liễu Tường Phong có vẻ có chút phiền chán, hắn chẳng phải một cái nam nhân cười nói vui vẻ, vô giận vô lo, chỉ có ở trước mặt Liễu Hồ Nguyệt mặt hắn mới giữ vẻ mặt đó.