Edit: Chiryu Vũ
Cũng may nàng lợi dụng đan dược, vãn hồi một tia tu vi của Liễu Tường Phong. Tuy rằng hắn hiện tại không thể tu luyện chiến khí, nhưng là, hắn vẫn là có được thực lựa làm rất nhiều chiến sĩ hâm mộ.
Liễu Hồ Nguyệt nghe được phụ thân của mình cũng là một chiến sĩ, liền bị rung động sâu sắc.
Hai tay nàng hơi hơi run rẩy. Liễu Tường Phong yêu Bạch Linh như thế nào mà có thể đối với chính bản thân mình nhẫn tâm đến thế. Nàng tuy rằng không có cách nào lý giải thời điểm đau thương của Liễu Tường Phong, nhưng lại có thể cảm nhận sự thương tiếc của Liễu Tường Phong đối với Liễu Hồ Nguyệt, trân trọng nữ nhi, thậm chí loại trân trọng này sớm nên không còn.
Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu: "Tổ mẫu, ta nhất định sẽ không khiến cho ngươi thất vọng. Lúc tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, Nguyệt Nhi khế ước đến một Liệt hỏa báo Cửu cấp biến dị, hơn nữa còn ăn hỏa long quả biến dị, thực lực của ta cũng nhảy lên triệu hồi sư lục cấp trung kỳ."
Liễu lão phu nhân từ trong bi thương phục hồi tinh thần lại, cả kinh nhìn Liễu Hồ Nguyệt, nét mặt mang theo vui sướиɠ cùng khϊếp sợ, hai tay nâng lên, vẫy vẫy tay nói: "Đến đây để tổ mẫu nhìn xem."
Liễu Hồ Nguyệt đi qua, đưa tay cho Liễu lão phu nhân, Liễu lão phu nhân liền cầm cổ tay nàng, từ trong hơi thở của nàng có thể cảm nhận được hỏa nguyên tố trong cơ nàng thể đang thay đổi một cách thần kỳ, thậm chí trở nên càng thêm cường đại.
Thể chất như vậy đủ để trở thành một luyện đan sư.
Liễu lão phu nhân như phát hiện một khối bảo bối, gắt gao cầm tay Liễu Hồ Nguyệt nói: "Thật sự là trời không phụ Liễu gia ta. Tốc độ thăng cấp siêu việt như vậy của ngươi sớm sẽ vượt qua đệ nhất thiên tài Phong Trần công tử. Nghe nói năm đó hắn cũng mới mười hai tuổi liền đạt đến thực lực lục cấp triệu hồi sư, hơn nữa, tư chất của hắn không người nào có thể so sánh. Hắn không chỉ là một triệu hồi sư mà còn là một thiên tài ma pháp sư tam hệ nhưng những năm gần đây, danh tiếng Phong Trần công tử dần dần thay đổi."
"Phong Trần công tử??" Là ai?
Liễu Hồ Nguyệt một mặt nghi hoặc nhìn Liễu lão phu nhân.
Liễu lão phu nhân nhíu mày, có chút ưu thương nhìn Liễu Hồ Nguyệt: "Phong Trần công tử từng đến chỗ ta mua quá một viên tấn chức đan dược, đối với một thiếu niên mười tám tuổi mà nói, hiện tại thực lực mới gần đạt đến bát cấp đích xác thật làm cho người ta tiếc hận."
Trong lời nói cảu nàng mang theo hàm nghĩa nào đó, Liễu Hồ Nguyệt vừa nghe liền hiểu rõ. Liễu lão phu nhân là sợ Liễu Hồ Nguyệt cấp tốc thăng cấp như vậy, hậu quả sẽ giống như Phong Trần công tử, sau này chậm chạp không có cách nào tấn chức, cuối cùng trở cũng sẽ giống tu luyện giả bình thường.
"Tổ mẫu, ta sẽ không giống Phong Trần công tử, ngươi không cần vì Nguyệt Nhi lo lắng." Liễu Hồ Nguyệt thật kiên định nói.
Dứt lời, sau một thoáng chốc, ngoài viện truyền đến tiếng kêu thảm thống của nữ tử: "A..."
"Lén lút ở ngoài cửa làm cái gì?" Lúc này, một tiếng nam tử vang lên.
Liễu Hồ Nguyệt cùng Liễu lão phu nhân nhìn nhau liếc mắt một cái.
Liễu lão phu nhân hai mắt híp lại, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: "Là lúc nên động thủ." Đứng dậy, lại nói: "Nguyệt Nhi, đỡ ta ra đi xem."
"Dạ." Liễu Hồ Nguyệt nâng tay lên, đỡ một tay Liễu lão phu nhân, hai người chậm rãi đi ra căn phòng lớn, đi tới hành lang cửa hông bên trái.
Tiểu Lam bị một ám vệ hung hăng nắm chặt cổ, mà bên chân Tiểu Lam còn có mấy mảnh chén trà vỡ dưới đất, bình trà ngon cũng không còn.
Lúc này, nàng kinh hoảng giãy dụa nói: "Ta đến đưa trà cho lão phu nhân."
"Đã được sự đồng ý của lão phu nhân hay chưa?" Ám vệ không lưu tình chút nào, lãnh rống.
"Ta, ta không có..."