Edit: Chiryu Vũ
"Đúng thế, ta là đồ điên! Bất cứ ai có một cuộc sống liên quan đến đại gia tộc đều phải trở thành đồ điên. Thời điểm nương ngươi ở Liễu gia, cha ngươi liền mặc kệ ta cùng Tuấn Thành. Nương ngươi rời đi, vốn tưởng rằng cha ngươi sẽ để ý đến mẫu tử chúng ta nhiều hơn, nhưng hắn lại cố tình toàn bộ tình yêu cho phế vật ngươi. Hài tử của ta hắn xem cũng không xem qua, liếc cũng không liếc qua. Nếu là ngươi, ngươi sẽ không cảm thấy khổ sở, ngươi còn có thể giống ta đây bình tĩnh sống sao?" Tần thị chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt, oán giận vừa thông suốt.
Nhưng sau đó lại nghĩ lại, nàng là một ngốc tử thì hiểu được cái gì, vẫy vẫy tay, trong lòng cho dù lại tức giận, cũng biết ở trước mặt nhiều người như vậy xuống tay với Liễu Hồ Nguyệt, nàng sẽ không chiếm được một chút ưu thế nào: "Thôi, một ngốc tử như ngươi làm sao hiểu được người nào gian tình, ấm lạnh. Biết người như ngươi, là ta vô phúc."
Tần thị nói xong cũng sắp bước vòng qua Liễu Hồ Nguyệt, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Liễu Hồ Nguyệt mím miệng, trước khi Tần thị bước vào cửa lớn viện lại đột nhiên gọi lại: "Nương ta là ai?"
Bước chân Tần thị chậm một chút, mặt hơi giật mình. Bất quá gương mặt mĩ mạo ẩn chứa âm ngoan, ánh mắt khé đảo, không xoay người, chính là nhẹ nhàng bỏ lại một câu nói: "Ngươi nương chính là
kỹ nữ."
Mặc cho ai đều nghe được ra đều rõ ràngTần thị đang vũ nhục mẹ đẻ Liễu Hồ Nguyệt.
Cũng chính bởi như thế mới càng thêm khơi mào lòng hiếu kỳ của Liễu Hồ Nguyệt đối với mẹ nàng, hơi hơi ngửa đầu, nhìn phía bầu trời xanh thẳm, vô luận như thế nào, nàng cũng phải biết mẫu thân nàng là ai?
Đây là việc duy nhất nàng có thể thay khối này thân thể làm.
———— [ toàn hệ triệu hồi sư ]————
(Ryu mạn phép chen vào giữa. Ngắn gọn thôi, tuyển editor, việc nhẹ nhàng, liên hệ fb Chiryu Vũ)
Trong sân tràn ngập hương thơi, trong dược hương cũng không ít ong mật, thu thập dược hoa, lại ngưng kết thành đôi mật đường hữu ích với thân thể. (??)
Trong vườn không hề thiếu dược đồng chăm sóc dược thảo. Nhưng nhóm dược đồng không đủ chuyên tâm, các nàng thường thường nhìn về phía Liễu lão phu nhân đứng ở ngoài phòng Liễu Hồ Nguyệt.
Trong đó có vị dược đồng buông kéo trong tay xuống, đi tới bên cạnh Tiểu Lam hỏi: "Lam nha, ngươi đi xem Cửu tiểu thư như thế nào đi."
Tiểu Lam nhướng mày: "Ta làm sao mà biết ngốc tử kia như thế nào?"
"Không phải nghe nói Cửu tiểu thư hết ngốc rồi sao?" Một dược đồng khác lại đi gần lại hỏi.
Tiểu Lam quyết quyết miệng nói: "Tốt hay không tốt ai mà biết. Nếu như các ngươi như muốn biết bệnh ngốc của nàng đã hết hay chưa, trực tiếp đi xem không phải sẽ biết sao?"
Nàng cũng muốn đi qua xác nhận một chút, nhưng luôn cảm thấy hiện tại Liễu Hồ Nguyệt là lạ, làm cho nàng ngay cả dũng khí tới gần cũng đều không có.
"Lam tỷ, chỉ ngươi đi xem được thôi. Vạn nhất Liễu lão phu nhân trách tội xuống, chúng ta cũng không đảm đương nổi."
Tiểu Lam được đám dược đồng giựt giây, liền buông bình nước trong tay, đi tới chỗ Liễu Hồ Nguyệt.
"Khụ khụ ——" Cúi đầu ho khan, Tiểu Lam còn chưa tới gần Liễu Hồ Nguyệt nghe thấy thanh âm như vậy, nàng lập tức cầm lấy bình nước, ánh mắt quét về phía quải trượng Liễu lão phu nhân cầm, một tay kia để ở sau người, đi thong thả đến bên cạnh Liễu lão phu nhân.
Liễu lão phu nhân đi một bước vào viện của mình, chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đang đứng ở cửa phòng nàng. Dược đồng bốn phía thấy Liễu lão phu nhân hồi viện, lập tức cúi người hành lễ.
Liễu Hồ Nguyệt lại không chút sứt mẻ đứng yên, cũng không có quay đầu.
Liễu lão phu nhân thấy vậy, chân bước nhanh hơn, đi tới phía sau Liễu Hồ Nguyệt: "Tiểu Cửu nhi tìm ta có thể có việc?"
"Có việc." Liễu Hồ Nguyệt vẫn đưa lưng về phía nàng như cũ, trả lời: "Tổ mẫu, có thể vào nhà nói chuyện sao?"
Liễu lão phu nhân không có đáp lời nàng, đi vòng quanh hành lang nội viện. Liễu Hồ Nguyệt xoay người, yên lặng đi sau lưng...