Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư

Chương 65: Sức mạnh của gương phá không

Phía trên nàng ta còn một ca ca là Ma pháp sư thiên tài trong truyền thuyết -- Nạp Lan Tư Vũ. Theo lý mà nói, bảo bối tốt như vậy hẳn phải truyền cho Nạp Lan Tư Vũ

mới đúng, giờ lại lạc đến tay nàng ta, chuyện này nghĩ thế nào cũng bất

hợp lí.

Ma tinh cấp bậc Thần hoàng không màu kia của nàng ta có xuất xứ từ đâu?

Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, những điều này không liên quan đến nàng. Nàng giơ

chân, hung hăng đá Nạp Lan Tử Oanh: “Ta có thể an toàn hay không không

biết. Ta chỉ biết là, Nạp Lan tiểu thư, ngươi có thể không an toàn.”

”A... Tiện nhân nhà ngươi, phế vật, dám đá bản tiểu thư!” Nạp Lan Tử Oanh bị

đá một cước khiến sắc mặt sa sầm nhưng không để Liễu Hồ Nguyệt đạt được

mục đích, bởi nàng ta biết một khi thả lỏng tay sẽ ngã xuống, kết cục

chờ nàng ta chính là bị đám ma thú kia cắn xé thành mảnh vụn. Cho nên,

nàng ta không dám thả tay, cố nén nhịn chịu đựng nhục nhã, hai tay ôm

chặt cành cây.

Tuy Nạp Lan Tử Oanh không ngã xuống, nhưng giờ

nàng ta cũng không thể trèo lên trên nữa. Chỉ cần nàng ta động một chút, Liễu Hồ Nguyệt sẽ đạp nàng ta xuống dưới. Mà xung quanh Liễu Hồ Nguyệt

được bức tường không gian bao bọc chặt chẽ, ngay cả cơ hội phản kích

nàng ta cũng không có. Nhưng khi nàng ta nhìn gương đồng trong tay mình, khóe miệng lại hiện lên đường cong lớn.

”Tiện nhân, ngươi đừng

đắc ý, biết cái này của bản tiểu thư là cái gì không?” Nàng ta cầm gương đồng quơ quơ trước mặt Liễu Hồ Nguyệt. Gương đồng phát ra ánh sáng như

bảo thạch, vừa nhìn đã biết đây là một bảo bối tốt.

Liễu Hồ Nguyệt nheo mắt: “Sắt vụn đồng nát.”

”Ha ha ha, đồ vật xuất thân từ hoàng thất lại trở thành sắt vụn đồng nát

trong mắt phế vật ngươi. Quả nhiên là phế vật, kém hiểu biết. Để bản

tiểu thư giải thích cho ngươi: Đây là gương phá không, có thể phá hủy

hai phần ba sức mạnh của đối thủ, khiến cho lực tấn công của đối thủ suy giảm. Phế vật kém hiểu biết, cuối cùng hôm nay ngươi lại thua bởi tay

bản tiểu thư. Ha ha ha, phế vật xem chiêu!” Nạp Lan Tử Oanh lên mặt một

hồi rồi cầm gương phá không hung hắn chiếu về phía Liễu Hồ Nguyệt, chỉ

thấy gương đồng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, thoáng chốc sáng rọi cả rừng

sâu.

Liễu Hồ Nguyệt chỉ cảm thấy hình như có một luồng sức mạnh

hút kiệt không gian xung quanh nàng, không gian tinh thần biến thành một mặt gương méo mó rồi đột nhiên "bụp" một tiếng, không gian tinh thần bị bể nát trong khoảnh khắc.

Cùng lúc đó, Nạp Lan Tử Oanh vốn đã

làm tốt công tác chuẩn bị tấn công, đôi tay đôi chân bỗng bị mấy dây

thừng từ đâu bay ra trói chặt. Nạp Lan Tử Oanh chưa kịp tấn công Liễu Hồ Nguyệt, cả người đã bị mấy dây thừng kia kéo vào trong đám cây, chỉ lưu lại một tiếng kêu sợ hãi: “Aaaaa...”

Liễu Hồ Nguyệt hoảng sợ

phục hồi tinh thần, trước tiên vươn tay chụp lấy kính phá không của Nạp

Lan Tử Oanh rồi nhìn về nơi nàng ta biến mất.

”Nơi đó có người sao?” Liễu Hồ Nguyệt hạ giọng.

Nhục cầu vốn cuộn tròn sau cổ nàng đột nhiên nhảy ra. Liễu Hồ Nguyệt kinh hô một tiếng, vốn định đưa tay chụp lấy nhục cầu nhưng tốc độ của nó không phải nàng có thể bắt kịp nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nhục cầu tạo nên

một vòng cung hoàn mỹ trên không trung rồi biến mất ở phương hướng Nạp

Lan Tử Oanh biến mất.

Liễu Hồ Nguyệt hô to: “Cầu Cầu!” Lo nhục

cầu xảy ra chuyện, Liễu Hồ Nguyệt bám vào cành cây bốn phía đi về phía

nhục cầu biến mất.

Dáng người khỏe mạnh chợt lóe lên trong rừng rậm...