Thuốc ăn cũng đã ăn, mạch cũng bắt, theo mạch tượng Liễu Hồ Nguyệt thì thân thể nàng không có gì vấn đề, nhưng lại vẫn bất tỉnh.
Liễu lão phu nhân chậm rãi thu tay, mày hơi hơi nhăn lại, đối với nam tử trẻ tuổi hùng tráng đứng ở một bên nói: “Thành nhi, đi lấy hai viên Hồi hồn đan của tổ mẫu đem đến, cho cửu muội muội ngươi dùng đi.”
”Cái
gì?” Liễu Tuấn Thành không thể tin được nhìn Liễu lão phu nhân. Hồi hồn
đan không đến một khắc cuối cùng tốt nhất là không cần dùng, bởi vì nó
có phản phệ tu luyện giả tu vi tệ đoan. Hiện tại tổ mẫu nhà mình lại
muốn Liễu Hồ Nguyệt dùng hai viên, hắn lo lắng nói: “Hai viên thật sự
tốt sao? Ta thấy vẫn là đợi chút, biết đâu một lát cửu muội muội sẽ tỉnh lại.”
Hai viên Hồi hồn đan đối với một tu luyện giả mà nói, rất
có khả năng sau khi dùng xong bị phản phệ tu vi, nhưng nếu là đối với
một người không một tia khí mạch đều, Hồi hồn đan sẽ phản phệ hiệu quả,
đem một người bình thường biến thành một ngu ngốc.
Nhưng mà nếu
Hồi hồn đan này không có phản phệ hiệu quả mà nói, đối với người ăn đó
chẳng những là đan dược khởi tử hồi sinh, còn có thể kéo dài tuổi thọ
bản thân.
Mà lúc này Liễu Tường Phong mới mặc kệ Liễu Hồ Nguyệt
có hay không biến thành một kẻ ngu ngốc, hắn chỉ cần Liễu Hồ Nguyệt còn
sống. Mặc kệ tương lai nàng si ngốc hay vẫn là một phế vật, chỉ cần hắn
còn sống một ngày, hắn sẽ che chở nàng một ngày.
Tức thời liền quay đầu, lệnh Liễu Tuấn Thành: “Thành nhi, nhanh đi lấy.”
”Cha...” Liễu Tuấn Thành khó xử nhìn Liễu Tường Phong, sống chết không đồng ý để Liễu lão phu nhân cầm lại Hồi hồn đan.
Tần thị thấy Liễu Tường Phong trong tư thế kia, làm như muốn đánh Liễu Tuấn Thành, nàng liền chạy nhanh lên phía trước, đẩy Liễu Tuấn Thành ra,
hướng Liễu Tường Phong nói: “Lão gia, thϊếp thân đi cho ngươi lấy đến,
xin người bớt giận.”
Tần thị xoay người, hung hăng trừng mắt với
Liễu Tuấn Thành, rồi sau đó liền bước nhanh ra khỏi phòng, hướng sân
viện của Liễu lão phu nhân mà đi.
Liễu Tuấn Thành mặt lo lắng
nhìn Liễu Hồ Nguyệt. Tuy rằng hắn cùng Liễu Hồ Nguyệt cùng một mẹ sinh
ra, nhưng Liễu Tuấn Thành luôn coi Liễu Hồ Nguyệt giống bảo bối mà sủng
ái.
Không đến một lát, Tần thị liền cầm hòm dược về tới sân viện của Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Tường Phong vội vàng vội lấy hòm thuốc từ trong tay Tần thị, mở ra hộp thuốc, hai tay đưa cho Liễu lão phu nhân.
Liễu lão phu nhân liền liếc một cái, ý bảo đem thuốc đút cho Liễu Hồ Nguyệt ăn.
Liễu Tường Phong làm theo mệnh lệnh Liễu lão phu nhân, lập tức đem Liễu Hồ
Nguyệt nâng lên, cầm lấy thuốc nhét vào trong miệng nàng...
Liễu Hồ Nguyệt Ngủ không biết trời trăng mây đất gì đột nhiên cảm thấy miệng bị người cường ngạnh nhét cái gì đó vào trong.
Toàn bộ khoang miệng lan tràn mùi vị cay đắng, nàng muốn phun vật thể đó ra
khỏi miệng lại bị người nào đó gắt gao đè lại. Nàng giãy dụa cố thoát
nhưng đều bị người chế trụ.
Trong khoang miệng, mùi vị cay đắng càng ngày càng đậm, nàng có loại cảm giác muốn hộc máu.
Theo mùi vị kia xâm nhập, nàng cảm thấy máu toàn thân lưu động ngày càng
nhanh. Vốn là toàn thân nàng vô lực, hiện tại toàn thân tràn ngập lực
lượng. Mà lực lượng kia như muốn thân thể của nàng cấp tràn đầy thẳng
cho đến khi nổ tung.
Nóng quá!
Cảm giác thật khó chịu!
Mạch máu toàn thân giống như muốn nổ tung.
Nhưng lại cảm thấy lạnh.
Tâm lạnh thể nóng.
Đây là một loại dày vò.
Mà Tần thị cùng hai tỷ muội Liễu Linh U cũng là ước gì Liễu Hồ Nguyệt biến thành ngốc tử.
Đồng dạng, tim Liễu Tuấn Thành gắt gao căng thẳng, Liễu Hồ Nguyệt giãy dụa một chút, nội tâm của hắn cũng sẽ giãy dụa một chút.
Trong phòng đợi, mỗi một cá nhân đều ở gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Hồ Nguyệt, hơn phân nửa mọi người hi vọng Liễu Hồ Nguyệt cứ như vậy mà biến thành
ngốc tử