- Tộc gia, một tên tùy tùng của Chu Thiên Giáng đang ở cửa phủ, nói là muốn cầu kiến Đại tiểu thư. Gã nhờ tiểu nhân chuyển lời, Chu Thiên Giáng đã tới hoàng cung bái kiến đại vương.
- Cái gì? Chu Thiên Giáng tới hoàng cung? Mau, bảo tên tùy tùng kia vào đây! Da Luật Đậu Cáp nghe thấy, nghĩ bụng Chu Thiên Giáng muốn đi chết à? Cho dù là lén đến vương đô thì cũng phải đến chỗ cô thương lượng trước mới đúng. Chu Thiên Giáng luôn khôn khéo đến thế, sao bất thình lình nóng đầu mà làm chuyện ngu như vậy.
Da Luật Tát Khắc nhìn con trai Da Luật Đan, vẻ mặt hai người hung ác, trong lòng đều nghi ngờ.
Chỉ lát sau, thị vệ dẫn vào một tên to con thô kệch, Da Luật Đậu Cáp vừa thấy liền thốt lên: - Đại Ngưu? Tại sao là ngươi! Da Luật Đậu Cáp vốn tưởng là tùy tùng, không ngờ người tới là thị vệ trưởng Đại Ngưu của Chu Thiên Giáng.
- Đậu Đậu... Đậu Đậu của ta, nhớ chết ta rồi!
Dứt lời, Đại Ngưu lén cắn răng, nghĩ bụng lát nữa nếu lão tử bị người ta đánh chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho Chu Thiên Giáng.
Đại Ngưu chạy tới ôm lấy Da Luật Đậu Cáp. Đại Ngưu cao to đứng sát Da Luật Đậu Cáp nên trông cô có vẻ thon thả. Ba người trong sảnh nhất thời đờ ra, Da Luật Đậu Cáp buông thõng hai tay, một đám mây đỏ bò lên hai gò má.
Cha con Da Luật Tát Khắc bị một tiếng "Đậu Đậu" của Đại Ngưu làm suýt nữa ói ngay tại chỗ.
Tim Da Luật Đậu Cáp cũng đập loạn nhịp, bèn đẩy Đại Ngưu ra: - Đại Ngưu đáng chết, nói bậy gì đó, ai là Đậu Đậu nhà ngươi!
Vẻ mặt Đại Ngưu rất nghiêm túc, mắt đầy lệ nóng nói: - Đậu Đậu, ngày đó nàng rời khỏi Tạp Sắt thành, Đại Ngưu ta là cơm không uống trà... cái gì ta... Đúng rồi, ta có làm một bài thơ cho nàng... À... Nàng hỏi ta có yêu nàng sâu đậm (1)... phía sau là... là cái gì ta? Mẹ ta ơi... Nói luôn cho rồi, ta thích nàng! Đại Ngưu chảy đầy mồ hôi, rốt cục gã đã quên sạch sành sanh những gì Chu đại quan nhân dạy cho mình.
(1) Chu Thiên Giáng dạy Đại Ngưu lời bài hát "Ánh trăng nói hộ lòng tôi".
Da Luật Đậu Cáp ngẩn ngơ nhìn Đại Ngưu. Trong các nam tử mà cô biết, chưa có ai cố chấp theo đuổi cô như vậy. Đừng tưởng Da Luật Đậu Cáp chơi đùa qua không ít chàng trai, bản thân cô cũng hiểu họ bị nàng ép buộc. Da Luật Đậu Cáp biết mình bẩm sinh "tròn đầy", hai chữ "tình yêu" đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là trong truyền thuyết, cho nên Da Luật Đậu Cáp mới phóng túng như vậy. Không ngờ tên ngốc trước mắt này qua một đêm say rượu phong lưu, lại khăng khăng theo đuổi cô.
Vẻ mặt Da Luật Tát Khắc trở nên quái dị, Da Luật Đan cũng dở khóc dở cười. Hai người họ nghe thấy, đầu óc cũng sắp biến thành đậu hủ rồi, loạn hết rồi. Tuy nhiên họ biết một điều, đó là tên ngốc này đã phải lòng Da Luật Đậu Cáp nhà họ rồi.
Da Luật Đan nghiêm mặt, nói thế nào mình cũng là vương tộc ở nước Thiên Thanh: - To gan, tiểu tử ngươi có thân phận gì mà dám nói những lời này với nữ nhi của ta. Người đâu, lôi tiểu tử này ra ngoài, đánh chết cho ta!
- Khoan đã! Da Luật Đậu Cáp khẩn trương hét lên: - Cha! Ông nội, gã... gã không phải tùy tùng, người này là thị vệ trưởng dưới trướng Chu Thiên Giáng.
Đại Ngưu nhếch miệng: - Tại hạ là ngự tiền thị vệ cầm côn ngũ phẩm Đại Ngưu của triều Đại Phong, là dạng có thể đi bộ ở trước điện.
Da Luật Đậu Cáp trợn mắt nhìn Đại Ngưu, khẩn trương giải thích: - Là ngự tiền hành tẩu thị vệ!
Hai người Da Luật Tát Khắc nghe thấy, địa vị này cũng không thấp. Nhưng bọn họ chỉ nghe qua ngũ phẩm ngự tiền thị vệ đeo đao, chưa từng nghe qua thị vệ cầm côn. Phải biết rằng người có được danh hiệu này, đến quan tam phẩm nhìn thấy cũng phải cực kỳ khách khí. Đừng tưởng cấp bậc không cao, nhưng thêm vào hai chữ "Ngự tiền" này tức là đại biểu cho thân phận phi phàm.
Hai người Da Luật Tát Khắc nhìn nhau, Da Luật Tát Khắc lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười rạng rỡ: - Ha ha, hóa ra là Đại Ngưu thị vệ, mau mời ngồi!
Hôn sự của Da Luật Đậu Cáp đối với Da Luật Tát Khắc mà nói vẫn là một tâm sự, khó có ai có thể coi trọng cháu gái của mình. Mặc dù đối phương là người của triều Đại Phong, nhưng dù thế nào cũng là "thanh niên tài tuấn".
- Đại Ngưu, Thiên Giáng đại ca thật sự đến hoàng cung à? Da Luật Đậu Cáp không màng việc gì khác, vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, đại nhân nhà ta vào thành, bảo ta rời đoàn xe trước. Một đội quan binh ở cửa thành nghe đại nhân nhà ta tự giới thiệu, liền dẫn ngài ấy đến hoàng cung. Đại Ngưu thành thật nói.
Da Luật Đậu Cáp nghe xong liền dậm chân: - Hỏng rồi, ông nội, cha, hai người lập tức đến hoàng cung mau, bây giờ Chu Thiên Giáng không thể xảy ra chuyện gì. Bằng không tộc của ta chẳng những phải đối mặt với công phạt của đại quân Ô Tộc, mà còn bị triều Đại Phong trả thù. Chu Thiên Giáng có binh phù đại quân Hổ Khẩu Quan, nếu hắn có chuyện, đại quân Hổ Khẩu Quan nhất định sẽ xông đến.
Trong phương diện này, Da Luật Đậu Cáp hiểu rõ hơn các nguyên lão chỉ ngồi không hưởng lợi. Cô lo Da Luật Phàm vu oan giá hoạ, xúi giục Đại vương gϊếŧ chết Chu Thiên Giáng để bình ổn cơn phẫn nộ từ người nhà của tướng sĩ tử vong.
- Đợi một chút! Da Luật Phàm đứng lên nói: - Đại Ngưu thị vệ trưởng, ta hỏi ngươi, tình hình đại quân Tạp Sắt thành trước mắt thế nào rồi?
- Đại Ngưu, tình hình bên kia ngươi cứ việc nói thẳng. Đây là cha ta, ông hỏi rõ tình hình mới có thể giúp Thiên Giáng đại ca.
Da Luật Đậu Cáp khẩn trương nói.
Đại Ngưu vừa nghe người nọ là cha của Da Luật Đậu Cáp, gã liền tôn kính đứng lên: - Cha của Đậu Đậu, chuyện là thế này. Đại quân Tạp Sắt thành chúng tôi chiến thắng trở về, thống lĩnh Vu Đan chiến đấu anh dũng, tiếc rằng cuối cùng bị lại bị phát pháo của đại nhân nhà ta... Phát pháo đó cứu không được, kết quả đã chết dưới đao của Huyền Minh. Đại nhân nhà ta chỉ huy đại quân Tạp Sắt thành ra sức chém gϊếŧ, cuối cùng đánh tan hai vạn đại quân của địch, chém đầu Huyền Minh và Ngạc Tất Long báo thù cho thống lĩnh Vu Đan. Cho nên, lần này đại nhân nhà ta tới đây thỉnh công cho tướng sĩ Tạp Sắt thành. Đại Ngưu nhất thời kích động, suýt nữa phun ra sự thật.
Hay cha con Da Luật Tát Khắc kinh ngạc, đại quân Tạp Sắt thành thắng à? Chẳng phải Da Luật Phàm nói bọn họ không xuất binh sao?
Trong lòng Da Luật Tát Khắc lập tức có dự cảm bất thường. Nếu quả thật như Đại Ngưu nói, chỉ sợ quan binh cửa thành không phải dẫn Chu Thiên Giáng đến hoàng cung, mà là dẫn đến phủ Thống soái của Da Luật Phàm.
- Người đâu! Tập họp thị vệ gia tộc, theo lão phu đến Thống soái phủ! Đan nhi, con nhanh chóng đến hoàng cung bẩm báo việc này với Da Luật Sát Đại vương!
Da Luật Tát Khắc sắc mặt âm trầm, bước nhanh ra khỏi sảnh. Y lo mình đi hơi chậm, Da Luật Phàm sẽ "tiền trảm hậu tấu", khiến sự tình không còn đường lui.
Chu Thiên Giáng ngồi ngay ngắn trong xe, lúc này ngoại trừ Chu Nhất và khoảng mười hộ vệ ra, ngay cả Chu Nhị cũng biệt tăm. Vừa đến cửa thành, Chu Thiên Giáng bảo Đại Ngưu và Chu Nhị rời khỏi. Da Luật Phàm mới chiến bại, vương đô thành kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc. Nếu không tách ra, lỡ tạm thời bị giam lỏng giống như lần trước thì không thể mật báo được.
Quân lính cửa thành biết người tới là chủ soái Tạp Sắt thành Chu Thiên Giáng, ai cũng bất ngờ, lòng đầy căm hận. Da Luật Phàm đã sớm cho người lan truyền tin đồn, đổ hết trách nhiệm chiến bại lên người Chu Thiên Giáng. Có điều quân lính thủ thành cũng không giở trò với Chu Thiên Giáng, dù sao người ta cũng là chủ soái Tạp Sắt thành do Đại vương đích thân phong, địa vị ngang hàng với Da Luật Phàm.
Thiên phu trưởng trực cửa thành là thân tín của Da Luật Phàm, biết Chu Thiên Giáng đã đến, trong lòng gã kinh ngạc. Gã là tướng lĩnh đi theo Da Luật Phàm xuất chiến, biết rõ Chu Thiên Giáng đến Tạp Sắt thành sẽ gây ảnh hưởng với Thống soái Da Luật Phàm. Thiên phu trưởng suy nghĩ một lúc, quyết định đưa Chu Thiên Giáng đến Thống soái phủ của Da Luật Phàm, để Thống soái đại nhân định đoạt.
Xe ngựa của Chu Thiên Giáng đi không nhanh, Chu Nhất đi cạnh xe cẩn thận bảo vệ. Khi Chu Nhất phát hiện quân lính hộ tống đổi hướng đi, y lập tức cảnh giác.
- Dừng lại! Các ngươi muốn dẫn đại nhân nhà ta tới đâu? Chu Nhất lớn tiếng quát, luôn tiện nhắc nhở Chu Thiên Giáng trong xe.
Tên Thiên phu trưởng chớp mắt, cười giả lả nói: - Vị thống lĩnh đại nhân này, trước mắt chiến sự khẩn cấp, Đại vương đang ở Thống soái phủ nghị sự. Chu đại nhân muốn đến hoàng cung yết kiến Đại vương, chi bằng trực tiếp đến Thống soái phủ.
Chu Nhất nhướn mày, lời này chẳng khác gì lừa con nít lên ba. Thiên Thanh Vương Da Luật Sát tương đương với Hoàng đế, dù là nghị sự, Da Luật Phàm cũng phải đến hoàng cung yết kiến Da Luật Sát. Hiện tại không phải là lúc đại quân Ô Tộc vây thành gấp gáp, Da Luật Sát sao có thể hạ mình đến Thống soái phủ. Hơn nữa, cho dù Da Luật Sát đến Thống soái phủ, một Thiên phu trưởng cỏn con như gã làm sao biết được.