Chu Thiên Giáng bắt đầu thay đổi tuyến đường đi tới Thục Thiên, đồng thời sai Chu Nhị thông báo cho Huyền Châu đi Thục Thiên tụ họp với hắn ta. Ai biết được ngày hôm sau Chu Thiên Giáng nhận được mật lệnh, cũng nhận được mật hàm khẩn cấp của Lâm Phong gửi cho hắn.
Sau khi xem xong bức mật thư mà Lâm Phong gửi cho hắn, Chu Thiên Giáng có chút lo lắng.
- Chu Nhị! Nhanh chóng thông báo cho Chu Tam, tất cả Chu Ký Ngân lâu trên đường từ kinh thành đến Thục Thiên, đều tuyên bố phá sản. Nói cho Chu Tam biết, nhanh chóng chuyển phần lớn ngân lượng Thục Thiên và Trung Đô.
Chu Thiên Giáng nhanh chóng hạ lệnh.
- Đại nhân! Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Đám người Chu Nhất vội vàng vây đến trước xe.
- Khốn khϊếp! Xem ra chuyện bạc cứu nạn dân đã bị rò rỉ tin tức rồi. Không ngờ Thành Võ Hoàng lại cải trang vi hành, đi Thục Thiên nắm chứng cớ của ta. Chu Nhất! Nói cho tất cả các huynh đệ, tăng tốc tiến về trước.
Chu Thiên Giáng lập tức sai người tăng tốc đi về trước, vốn là đi về trước không nhanh không chậm, bây giờ lại thành ra đi tới Thục Thiên không phân ngày đêm. Chu Thiên Giáng phải đến trước Thành Võ Hoàng bố trí xong một “vở kịch” lớn. Vở kịch này mà diễn không tốt thì chỉ e ngay cả kinh thành Chu đại quan nhân cũng không quay về được.
Thành Võ Hoàng đã rất nhiều năm không đi tuần tra thiên hạ, thân là Hoàng đế Đại Phong, ở phương diện này phải chịu kìm hãm của nhiều yếu tố. Trong mắt của dân chúng thì vua của một nước chẳng phải là muốn đi đâu thì đi hay sao. Nhưng cũng chỉ có thân đang ở ngôi vị Hoàng đế mới hiểu được nỗi thống khổ này.
Đô thành lớn thứ nhất mà Thành Võ Hoàng phải đi qua khi xuống phía nam chính là phủ Bành Thành. Kể từ sau khi Chu Thiên Giáng ra tay trừ hại Phủ Doãn Bành Thành là Ngô Đại Ấn chức to quyền lớn thì phủ Bành Thành đã khôi phục lại được cảnh tượng phồn thịnh như cũ. Lúc Ngô Đại Ấn đi kinh thành thỉnh tội, Thành Võ Hoàng cảm thấy người này có chút uất ức, không ngờ lại có thể bị cường hào ác bá cưỡng ép. Thành Võ Hoàng vốn muốn bãi quan của y, sau đó tiến cử nhân tài cho Tĩnh Vương. Thành Võ Hoàng quyết định cho Ngô Đại Ấn một cơ hội nữa, nhưng không có chế tài (*) cho y.
(*) tha tội, miễn tội
Thành Võ Hoàng chắp hai tay sau lưng đi ở trên đường phố, trong vòng ông ta khoảng trăm mét thì Thanh Long Vệ trà trộn vào trong đám người, cẩn thận canh chừng. Nhìn cảnh, người người qua lại náo nhiệt, Thành Võ Hoàng cảm thấy rất hài lòng.
- Lão Vệ! Xem ra dân chúng Bành thành này sống rất là an nhàn nhỉ!
Thành Võ Hoàng vui mừng nói.
- Thưa Lý viên ngoại! Chu Thiên Giáng diệt trừ ác bá thân hào nông thôn, Ngô Đại Ấn ban bố các phương pháp buôn bán mới nên dân chúng cũng khá hoan nghênh đấy ạ.
Vệ Triển gật đầu theo nói.
Ra khỏi kinh thành lần này, tâm trạng Thành Võ Hoàng rất tốt, những người khác đều gọi ông là “Lý lão gia”, chỉ có duy nhất Vệ Triển có thể gọi là “Lý viên ngoại”. Vệ Triển lớn hơn Thành Võ Hoàng gần hai mươi tuổi, hơn nữa hắn có địa vị đặc biệt trong triều Đại Phong nên Thành Võ Hoàng và Vệ Triển nói là quân thần, nhưng giống bạn bè tri kỷ hơn.
Thành Võ Hoàng cười:
- Tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này đúng là một nhân tài, những thứ mà hắn ta nghĩ trong đầu đều nhiều hơn người khác. Nếu như tên tiểu tử này có thể vững lòng làm vì trẫm thì có thể xem là một hổ tướng đấy. Nhưng mặc dù trẫm có khai ân nữa với hắn ta thì làm việc cũng phải có ranh giới cuối cùng chứ.
Thành Võ Hoàng nói xong, sắc mặt lạnh xuống.
Chu Thiên Giáng từ khi bắt đầu vào Quốc Tử Giám đến nay chưa đầy một năm, không ngờ hắn ta lại tùy tiện “gom góp” ba trăm vạn lạng cứu nạn dân. Cái này nếu như là các quý tộc quan lớn trong kinh thành thì không lấy gì làm lạ, đó là tích lũy nhiều năm của gia tộc họ, nhưng lại là Chu Thiên Giáng làm thì điều này không thể được. Thành Võ Hoàng cũng không dám tưởng tượng, tên tiểu tử này rốt cuộc đã tham ô bao nhiêu bạc nữa.
Vệ Triển cười không đáp lời, trong lòng tự nhủ “- Nếu như Người biết tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia còn giấu mấy nghìn binh mã ở kinh thành thì Người không hạ lệnh chém hắn mới lạ.”
Thành Võ Hoàng nhìn thấy một quán trà ven đường, có không ít người ra vào bàn về cái gì đó rất vui vẻ. Thành Võ Hoàng đưa tay chỉ:
- Lão Vệ! Chúng ta cũng vào náo nhiệt cùng họ một chút đi!
Thành Võ Hoàng nói xong, cất bước đi về phía quán trà.
Vệ Triển vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Thanh Long Vệ, sáu bảy người ngựa đi lên trước. Quán trà là nơi “rồng rắn hỗn tạp” (*), Vệ Triển cũng sợ xảy ra những điều ngoài ý muốn, trách nhiệm này hắn ta không thể gánh nổi.
(*) đủ các loại người
Ở trong quán trà ầm ĩ đó, mấy tên Thanh Long Vệ sớm đã chiếm cho Thành Võ Hoàng một bàn rồi. Mấy người khách trà bị đuổi bất mãn trừng mắt nhìn, nhưng nhìn thấy mấy người này đều cao lớn thô kệch thì bị dọa đến mức không dám lên tiếng.
Thành Võ Hoàng đi lại rồi ngồi xuống, mấy tên Thanh Long Vệ vội vàng chiếm mấy chỗ ngồi của bàn vuông khác. Trước mặt Thành Võ Hoàng, bọn họ cũng không tiện đuổi người, nếu như thật sự có tên nào “không có mắt” ngồi xuống đó thì bọn họ cũng không tiện ra tay. Vệ Triển gọi một bình hoa trà và mấy đĩa quả.
Trong mắt Thành Võ Hoàng, những hoa quả dân gian không “với” được những nơi thanh nhã dường như trở thành thức ăn ngon của Tiên giới, ăn vào, ông ta không ngừng khen ngợi.
- Lão Vệ à! Thật không ngờ những thứ ở đây còn ngon hơn những thứ trong hoa viên của chúng ta. Đợi lát nữa, lúc đi thì mang nhiều hơn một chút.
Thành Võ Hoàng nói xong, nhấp một hớp trà đặc. Loại trà này vừa vào miệng thì Thành Võ Hoàng không khỏi nhíu mày.
- Ha ha! Lý viên ngoại! Trà ở đây không thể so với trà của chúng ta được, thôi chấp nhận uống vậy ạ!
Vệ Triển nói xong, đưa mắt nhìn “sân khấu” của quán trà này.
- Lão Vệ! Người kể chuyện kia đang kể cái gì vậy?
Thành Võ Hoàng nhìn thấy không ít người đang hô hào, tò mò hỏi.
- Hình như đang kể về Chu Thiên Giáng ạ!
Vệ Triển thuận miệng đáp.
Thành Võ Hoàng ngẩn người ra, cũng bắt đầu cẩn thận nghe. Quả nhiên đúng như Vệ Triển nói, người kể chuyện trên sân khấu đang kể đoạn Chu đại quan nhân trừ ác bá ở Bành Thành.
Giọng điệu nghệ nhân kể chuyện truyền cảm, cuốn hút, nghệ thuật diễn đã hết mức biến Chu đại quan nhân thành một vị quan quan ghét ác, là vị quan thanh liêm đệ nhất hiện nay trong lòng dân chúng. Nghệ nhân kể chuyện “nịnh bợ” Chu Thiên Giáng xong thì cũng thuận miệng “nịnh bợ” Thành Võ Hoàng. Nói đương kim Thánh thượng biết dùng người tài, nhân đức, rồi thánh minh thế nào, vv.
Thành Võ Hoàng nghe rồi như mở cờ trong bụng, nói:
- Người đâu! Ban thưởng!
Thành Võ Hoàng quen nói.
Một tên Thanh Long Vệ ở bên cạnh sắc mặt thay đổi, vội khom người lặng lẽ hỏi:
- Lão gia! Thưởng bao nhiêu ạ?
Thành Võ Hoàng sửng sốt, lúc này mới nhớ ra là không phải ở hoàng cung:
- Thưởng một trăm lượng bạc đi!
Theo như quy tắc trong cung, khen thưởng là bạc ròng một nghìn lượng, vải gấm mười trục. Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ “- Thưởng ít đi một chút, kẻo lại dọa dân chúng”.
Ông ta nào biết, một trăm lượng đối với một nghệ nhân kể chuyện dân gian mà nói, đó là một con số không nhỏ. Những người đến quán trà uống trà phần lớn đều là dân chúng bình thường, thông thường đều là ném chút tiền lẻ là xong. Nhưng Thành Võ Hoàng lại thưởng như vậy, liền hù dọa mọi người trong quán trà một phen, không biết xuất hiện ở đâu ra một người giàu có như vậy.
Chủ quán cũng rất vui, hô lên trên sân khấu:
- Này người kể chuyện! Lão gia ở bàn số 9 thưởng nhiều như vậy, ngươi cũng phải dốc hết sức, kể cho lão gia được hài lòng đấy.
Nghệ nhân kể chuyện nhìn thấy bạc trắng bóng thì kích động vội vàng ôm quyền chắp tay với Thành Võ Hoàng:
- Đa tạ lão gia lương thiện đã khen thưởng, tiểu nhân chúc Ngài phúc thọ khang toàn. Không biết khách quan muốn nghe gì, Ngài cứ việc gọi, tiểu nhân hôm nay sẽ dốc hết sức lực, kể thêm mấy đoạn.
Thành Võ Hoàng cười hai tiếng ha hả:
- Đoạn ngươi nói ban nãy rất hay, trẫm…
Thành Võ Hoàng vừa cao hứng liền buột miệng nói ra từ “Trẫm” rồi. Trong lòng Vệ Triển kinh ngạc, bề ngoài không nhìn ra gì nhưng âm thầm đề cao cảnh giác đến cực độ.
Thành Võ Hoàng có chút dừng lại, vội vàng sửa lại:
- Thật…thật sự rất hay! Nếu như có câu chuyện ở phương diện này thì ngươi tiếp tục nói.
Mọi người trong quán trà đều không để ý, nghệ nhân kể chuyện vừa nghe liền gõ thước:
- Vị lão gia này, Người xem nhé! Tiếp theo chúng tiểu nhân sẽ tiếp tục kể…Đoạn này còn đặc sắc hơn đoạn ban nãy, tên truyện là “ Hoàng tử dân nữ vừa gặp đã yêu, chu đại nhân làm mối…Tư định chung thân!
- Bốp!
Nghệ nhân kể chuyện kể xong có vần có điệu, lại ném thước gõ một lần nữa:
“ Nói Hồng Gia Ban gặp nạn ở Bành Thành, bị Triệu gia ác bá ức hϊếp. Nhưng Hồng Gia Ban tốt số sinh được khuê nữ tốt, xinh đẹp như hoa như ngọc, như tiên nữ hạ phàm… Tứ Hoàng tử Huyền Châu điện hạ và Hồng Tiểu Thanh vừa gặp đã yêu…Dưới sự tác hợp của Chu đại nhân, tối nay họ sẽ vào động phòng.
Nghệ nhân kể chuyện miệng thốt “hoa sen” ở trên sân khấu, người nghe dưới sân khấu hận không thể bảo ông ta kể chuyện trong động phòng ra mới vui, không ngừng làm ầm ĩ. Thành Võ Hoàng càng nghe thì sắc mặt càng tái xanh đi, hừ lạnh một tiếng, đứng lên rồi đi.
Vệ Triển cười khổ một cái, trong lòng tự nhủ “- Đây không phải là tìm việc hay sao, ngươi nịnh bợ Hoàng thượng không phải xong rồi sao, nói chuyện yêu đương phong lưu của Hoàng tử làm gì?”.