- Hừ! Chu Thiên Giáng ngươi nghe đây, hôm nay bất kể là ai đến thì trẫm cũng không thể mất mặt được. Nếu không nể công lao của ngươi đối với Đại Phong thì trẫm đã sớm cho người lôi người xuống đánh chết rồi. Nếu như ngươi đã cảm thấy Tĩnh Vương có thể giúp được ngươi, vậy được, trẫm sẽ khiến cho ngươi chết phần tâm này. Tuyên Tĩnh Vương vào. Trong tay Thành Võ Hoàng cầm lấy nghiên mực trên ngự án, rất muốn nện lên đầu của Chu Thiên Giáng.
Tĩnh Vương vui vẻ bước vào, vừa rồi Lý Hồng vừa ra khỏi cửa đã thương lượng cùng Sở Vân mau chóng đi tìm người. Hai người phân công nhau đi tìm Tĩnh Vương và Vệ Triển nhưng Vệ Triển giống như con quỷ tìm không thấy đâu còn Tĩnh Vương thì lại rất dễ tìm vì Tông Nhân phủã nằm ngay trong hoàng cung.
Tĩnh Vương vừa vào cửa miệng đã bắt đầu lải nhải: - Hoàng huynh, hôm nay trời thật đẹp, đúng là ngày lành để câu cá. A? Tiểu tử này tại sao lại ở đây? Đúng rồi, chẳng phải bổn vương bảo ngươi hôm nay đến xin chỉ đấy sao, thế nào rồi? Hoàng huynh đồng ý chưa? Hoàng huynh, không biết Ngọc Nhi nhà đệ mắc cái bệnh gì, nhất định đòi gả cho tiểu tử này. Đương nhiên, chẳng những Ngọc Nhi nhà đệ mà ngay cả nha đầu Quách phủ cũng muốn gả cho hắn. Huynh nói đi, chuyện như vậy không đến xin chỉ sao được chứ?
Thành Võ Hoàng nghe mà đầu óc muốn nổ tung, cái gì mà lộn xộn thế này? Tĩnh Vương trở nên lắm lời từ lúc nào vậy, mà ông ta cũng chẳng hiểu câu nào cả.
Thành Võ Hoàng không hiểu nhưng Chu Thiên Giáng thì như nhìn thấy người thân: - Vương gia thiên tuế, vãn bối chính là đến xin chỉ đấy, vừa lúc ngài cũng tới, chúng ta cùng Hoàng thượng bàn bạc xem sao.
Tĩnh Vương trong lòng sớm mắng Chu Thiên Giáng cho chó tha, trong lòng tự nhủ bảo tiểu tử ngươi đến xin chỉ, ngươi được lắm, không xin được chỉ mà lại còn dẫn thêm Thất công chúa về. Bà nó chứ, nếu không phải Ngọc Nhi đã trao thân cho ngươi thì ngươi có dập đầu 800 lạy ta cũng không nhận đứa con rể này.
- Bệ hạ, chuyện là thế này, Ngọc Nhi nhà đệ cùng Quách Dĩnh nhà Thiên Tín đều coi trọng tiểu tử này! Tĩnh Vương rơi vào đường cùng, một năm một mười nói rõ thực tình.
Vừa rồi Lý Hồng có nói chuyện Hoàng thượng chỉ hôn cho Thất công chúa, quả thực cũng khiến Tĩnh Vương hoảng sợ. Theo lý mà nói thì nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện rất bình thường, nếu như là chỉ hôn cho khuê nữ của các đại quan khác thì không sao, cùng lắm là lợi cho tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này, nhưng chỉ hôn cho Công chúa cũng không phải là việc nhỏ, Công chúa mà xuất giá thì Ngọc Nhi nhà ông ta cùng Quách Dĩnh đều phải làm thϊếp. Trong tổ chế Đại Phong, bất kể Công chúa gả cho cho ai thì cũng chỉ có thể làm lớn nhất, điều này thì quận chúa của vương gia không có cách nào so bì được.
Thành Võ Hoàng vân vê cái đầu, giờ mới hiểu được hóa ra là mình nghĩ sai, còn tưởng rằng Chu Thiên Giáng hồi tâm chuyển ý muốn làm mình vui, đặc biệt chạy tới để Thành Võ Hoàng chỉ hôn cho hắn.
- Vương đệ lúc nãy hoàng huynh đã chỉ hôn cho Nguyệt Hann ngay trước mặt hai vị trọng thần, hay là Ngọc nhi thôi vậy. Thành Võ Hoàng khó xử nhìn Tĩnh Vương, cô nương Quách gia có thể làm thϊếp nhưng chắc chắn không thể để Ngọc Nhi làm thϊếp được.
Tĩnh Vương buồn bực đến mức rất muốn mắng người, thôi sao? Nếu thôi được thì ông ta đã sớm thôi rồi, hôm nay nếu không được việc, chắc Ngọc Nhi lại tìm đến cái chết mất.
- Hoàng huynh, thần đệ không cầu xin huynh chuyện gì, hôm nay vì chuyện của Ngọc Nhi, hay là huynh đồng ý đi.
Chu Thiên Giáng rụt đầu lại không nói gì, hai lão này đều sắp "tranh giành" nhau rồi, không biết cuối cùng ai có thể nhượng bộ. Trong tình hình này hắn cũng không dám nói chen vào, bằng không hai người quýnh lên có thể đá chết hắn.
Thành Võ Hoàng rốt cuộc bị làm khó rồi, nếu ông ta nhượng bộ, chuyện chỉ hôn vừa rồi mà rơi vào chốn hậu cung thì Dung Quý Phi và Thất công chúa làm sao còn mặt mũi gặp người khác. Không cần nói gì khác, chỉ mấy lời điêu ngoa của mấy phi tần cũng có thể bức tử hai người họ rồi nhưng Tĩnh Vương lúc đó đưa ra yêu cầu này, Thành Võ Hoàng không thể không đồng ý với ông ấy.
Đúng lúc này, trong cung bỗng vang lên một hồi chuông dồn dập. Ba người Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương, Chu Thiên Giáng biến sắc, Ngụy công công lại càng không nhịn được mà run rẩy.
Tiếng chuông này cũng không phải là có thể tùy tiện gõ, trừ phi xảy ra chuyện lớn chấn động triều đình mới có thể gõ vang. Lần trước Chu Diên Thiên bao vây kinh thành cấp bách như vậy cũng không gõ vang cảnh báo, chẳng lẽ thật sự là phòng ngự từ nam đến bắc đều bị công phá?
Ánh mắt của Thành Võ Hoàng tụ lại, lông mày cau chặt lại. Tiếng chuông này là âm thanh mà hoàng cung sợ phải nghe thấy nhất. Dựa theo quy định của tổ tiên, trừ phi trời long đất lở thiên tai cuốn đổ đất nước mới có thể gióng tiếng chuông cảnh báo này kiểu. Hiện giờ Đại Phong triều nam bắc đều chịu công kích, lúc này mà gióng chuông cảnh báo thì không những Thành Võ và Tĩnh Vương kinh hãi mà Chu Thiên Giáng cũng cảm thấy bất ổn.
- Người đâu, nhanh chóng đi kiểm tra xem nguyên nhân do đâu mà có tiếng chuông cảnh báo. Thành Võ Hoàng tay đỡ ngự án, vội vàng dặn dò một tiếng.
Ngụy Công công liên sải hai chân liền chạy ra ngoài, vừa mới ra đến cửa thượng thư phòng thì lại quay trở lại, theo sau còn có một tên tiểu thái giám nữa.
- Bẩm Hoàng
thượng, Lão Thái hậuđã băng hà rồi! Tên tiểu thái giám kia ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe xong liền thở dài. Hắn ta còn tưởng rằng chuyện lớn gì nữa, hóa ra là Lão Thái hậu băng hà. Tiếng chuông cảnh báo này gõ cũng đúng, cái mà trời long đất lở cũng chính là Hoàng thượng, Hoàng hậu băng hà chứ không phải trời sập đất sụp thật sự. Lão Thái hậu là nửa bầu trời của triều Đại Phong, bà ta vừa chết thì chắc chắn phải gõ tiếng chuông báo tử rồi.
Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương cùng bị chấn động, bất luận thế nào thì đó cũng là thân mẫu của họ. - Sức khỏe của Thái hậu chẳng phải vẫn rất tốt sao, làm sao lại thế được? Thành Võ Hoàng trợn trừng hai con mắt nhìn tiểu thái giám.
- HồiHoàng thượngLão Thái hậuuống thuốc độc tự sát! Tên tiểu thái giám kia run run rẩy rẩy nói.
Người Thành Võ Hoàng lung lay hai cái, khuôn mặtTĩnh Vương cũng tràn đầy bi phẫn. - Mẫu hậu, là nhi thần bất hiếu. Vương Tĩnh khóc lớn, đau lòng chạy ra ngoài.
Ngụy Công công hoảng sợ, vội vàng dặn dò hai tên thái giám đuổi theo. Thành Võ Hoàng hai mắt đỏ ngầu, vung tay áo xoay người ra khỏi ngự án. Lúc này, Thành Võ Hoàng cũng không để ý đến Chu Thiên Giáng, vội vàng đi đến Khôn hậu cung. Lão Thái hậu có sai đi nữa thì đó vẫn là mẫu hậu thân sinh của Hoàng thượng, trong lòng Thành Võ Hoàng hết sức ăn năn, ông ta cảm thấy chính mình đã ép mẫu hậu đi đến đường cùng.
Thượng thư phòng rộng lớntrong chớp mắt chỉ còn lại một mình Chu Thiên Giáng, hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên đầu.
Aizzzchết cũng tốt, con mẹ nó đúng lúc thật!Miệng Chu Thiên Giáng lẩm bẩm một tiếng.
Lão Thái hậu vừa chết thì cũng thành toàn cho hắn, bằng không thì chuyện chỉ hôn vẫn lâm vào bế tắc. Hiện giờ Lão Thái hậu vừa chết, theo pháp luật Đại Phong trong vòng một năm không được có bắt cứ hôn ước tiệc mừng nào hết, như vậy cũng đủ cho Chu Thiên Giáng bay nhảy trong một năm rồi.
Chu Thiên Giáng nhìn ngọc ấn trên ngự án, trong lòng tự nhủ lão tử lấy mấy tờ giấy trắng, sau này chẳng phải muốn viết gì thì viết sao?
Chu Thiên Giáng nhìn xung quanh một cái rồi bước đến một cách cẩn thận. Đi đến cạnh ngự án, còn chưa đợi Chu Thiên Giáng giơ tay ra thì đã có một người "soạt" một cái lóe ra từ sau tấm bình phong.
- Đại nhân, không có ý chỉ của Hoàng thượng, bất cứ ai cũng không được lại gần ngự án, kính mong Đại nhân hồi phủ cho.
Chu Thiên Giáng suýt chút nữa thì bị người bắt tại trận, xấu hổ lui về sau hai bước. - Ha ha, ta chỉ xem xem cái bàn này làm từ gỗ gì thôi. Ngươi là người của Niêm Can Xử đúng không? Chu Thiên Giáng nói rồi liền cố ý lật chuyển chiếc nhẫn màu đen ở trên tay.
Tên hộ vệ hoàng cung kia vừa nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen liền không khỏi sửng sốt, vội vàng quỳ một chân xuống đất. - Thuộc hạ Thanh Long Vệ tham kiến đại nhân.
- Ừ, đứng lên đi, Hoàng thượng không có ở đây thì các ngươi phải giám sát chặt chẽ, không được để người khác trộm đồ. Chu Thiên Giáng nói xong khoát khoát tay áo rồi đi ra ngoài như không có chuyện gì cả.
Trong lòng Thanh Long Vệ kia tự nhủ cũng chỉ có ngươi dám làm như vậy, nếu không biết Chu Thiên Giáng là người của Niêm Can Xử thì khoảng cách tiếp cận một thước vừa nãy đã bị gϊếŧ rồi. Tuythượng thư phòng nhìn như không có người vẫn có không dưới hai mươi cao thủ ẩn nấp trong tối.
Bước ra cửa cung, Chu Thiên Giáng nhìn thấy không ít thái giám bận tối mặt tối mày, đang treo một tầng lụa trắng bên ngoài đèn đỏ cung đình.
Đại Ngưu ôm Đả Vương Tiên đứng ở ngoài cung, vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng bước ra liền vội vàng sai người mở cửa xe. Chu Thiên Giáng không giỏi cưỡi ngựa, cũng không thích ngồi thuyền nên đã đặc biệt tìm một thợ thủ công đặc biệt chế tạo một cỗ xe ngựa. Chiếc xe ngựa này hình dáng rất kỳ lạ nhưng Chu đại quan nhân lại đặt cho nó một cái tên, gọi là Ferrari.
Bốn con ngựa cao đầu kéo một cái xe thấp bé, phu xe ngồi ở mui trên, chân đạp lên hai cái "đèn lớn", vô cùng kỳ quái. Dân chúng ban đầu còn tưởng là chuyện nực cười nhưng nó lập tức trở nên phổ biến và xuất hiện hàng nhái "Ferrari".
Chu Thiên Giáng vẫn chưa trở về phủ đã nhìn thấy người của Hoàng thượng chạy vội khắp nơi, đâu đâu cũng dán thông cáo quốc tang. Tuy Lão Thái hậu và Hoàng thượng có mâu thuẫn công khai nhưng dù sao thì thân phận người ta cũng như vậy, nhà nhà cũng không thể dán chữ hỉ treo đèn đỏ được. Những nhà hôm nay làm chuyện vui thì đúng là xui xẻo, ít nhất phải đợi đến một năm sau mới có thể động phòng được.