Quan Bảng

Chương 1627: To gan lớn mật

Liêu Vũ nhìn chằm chằm vào đám người Long Chấn Thiên vừa xuất hiện, thần sắc trên mặt bối rối nhưng không có bao nhiêu thất thố. Trong lòng hắn đã sớm cho rằng đây là một ngôi mộ hoang, hắn đã cho người nghe ngóng rõ ràng, nơi đây Hoàng Lương Mộng đang giữ gìn.

Không có ai ngoài Hoàng Lương Mộng trông coi, cả năm không có người đến thăm. Nói cái gì đây là phần mộ tổ tiên của đại lão bản, tất cả chỉ là lừa gạt người mà thôi.

Liêu Vũ là tuyệt đối không tin tưởng chuyện này, hơn nữa phải biết rằng từ khi hắn đạt được tàng bảo đồ, hiện tại có người nói là hậu nhân của phần mộ này, hắn đều cho rằng có kẻ muốn đoạt tàng bảo đồ của hắn.

Cho nên cho dù Long Chấn Thiên xuất hiện ở chỗ này, dù trên người Long Chấn Thiên tỏa ra khí thế thượng vị giả, Liêu Vũ trực tiếp không quan tâm tới.

- Ta chính là hậu nhân phần mộ này, các người ở nơi đây công nhiên đào mộ nhà người ta, có biết hành vi của các người là thế nào hay không? Hiện tại tôi có thể báo cảnh sát bắt các ngươi đấy!

Long Chấn Thiên lạnh giọng quát.

- Báo cảnh sát bắt chúng ta?

Liêu Vũ cười lớn,

- Bắt tôi? Ông dựa vào cái gì bắt tôi? Biết tôi là ai không? Tôi là người hiệp hội bảo hộ văn vật huyện Lâm Sơn, tôi là giáo sư văn vật danh dự, tôi còn là giáo sư học viện lịch sử. Ông xem, tôi có nhiều danh hiệu như thế, còn là kẻ trộm mộ hay sao?

Đúng là có quá nhiều danh hiệu.

Nếu thật có nhiều danh hiệu như vậy, xem ra không phải là người bình thường, là người có một ít năng lực xã hội. Mà theo Tô Mộc biết, trong huyện Lâm Sơn thật sự không có trường học như vậy, chỉ sợ năng lực cực hạn của tên này không phải ở huyện Lâm Sơn, đã kéo dài đến thành phố Thương Thiện

- Cho nên thế nào? Các người hiện tại đang làm cái gì?

Long Chấn Thiên hỏi.

- Khảo cổ ah!

Liêu Vũ cười nói:

- Chúng tôi trải qua điều tra nghiên cứu, phát hiện nơi này có khả năng tồn tại cổ mộ thời Hán, cho nên chúng tôi chuẩn bị đào móc khai thác, muốn cổ mộ nhìn thấy ánh mặt trời.

- Quả thực vớ vẩn!

Long Chấn Thiên lãnh đạm nói:

- Đây rõ ràng là phần mộ tổ tiên của tôi, đâu phải cổ mộ nhà Hán! Lại nói cho dù là sự thật, các người có chứng cớ gì? Cũng không thể dựa vào ý nghĩ hảo huyền của các người rồi kết luận đấy chứ?

- Ai nói đây là suy nghĩ hảo huyền!

Liêu Vũ nhếch miệng, vì có được bảo tàng, hắn làm không ít công phu.

- Chúng tôi tuyệt đối có chứng cớ chân thật, đồ vật trong mộ này chính là chứng cớ. Bằng không tại sao chúng tôi lại ở đây?

- Đồ vật ở nơi nào?

Long Chấn Thiên hỏi.

- Đương nhiên không ở chỗ này, đều là đồ cổ, sao có thể tùy tiện mang đi chứ?

Liêu Vũ rất hiển nhiên càng già càng lão luyện, hắn nói dối không chớp mắt, nhìn Long Chấn Thiên, há mồm đi tới.

- Tôi sẽ xử lý chuyện này!

Tô Mộc lúc này đi lên phía trước, đứng bên cạnh Long Chấn Thiên thấp giọng nói. Dựa vào thân phận của hắn, tuyệt đối còn dễ giải quyết công việc hơn Long Chấn Thiên rất nhiều. Long Chấn Thiên suy nghĩ xong cũng không kiên trì, đi xuống dưới.

- Cha, vì sao bọn người này vô sỉ như vậy?

Long Loan phẫn nộ lấy.

- Đừng sợ, không chọc thủng trời đâu.

Long Chấn Thiên lãnh đạm nói.

- Long lão bản, thật sự không có chuyện gì chứ? Nếu bọn họ thật sự là người cục văn vật, chẳng lẽ nói chúng ta có thể ngăn cản được sao?

Hoàng Lương Mộng thấp giọng hỏi.

- Có thể!

Long Chấn Thiên quyết đoán nói.

Không phải hắn cố ý phô trương thanh thế, bởi vì hắn thật sự có được lực lượng này. Long Chấn Thiên bây giờ đang chờ Tô Mộc xử lý như thế nào, thật sự giải quyết xong, mọi chuyện còn dễ nói. Nếu Tô Mộc còn không làm được, Long Chấn Thiên không ngại chỉnh đốn tác phong cảnh vụ toàn tỉnh.

Chỉ cần chỉnh đốn, tất cả vấn đề đều được giải quyết.

Tô Mộc đứng đầu nhìn Liêu Vũ, đáy lòng khinh thường. Long Chấn Thiên đúng là có biện pháp giải quyết Liêu Vũ, nhưng mà nhiều năm qua, Long Chấn Thiên đã quen đứng ở địa vị cao giải quyết vấn đề, nhưng hắn không am hiểu cách giải quyết của người dưới cơ sở.

Tô Mộc hoàn toàn tinh thâm đ*o lý này.

- Anh là ai?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Tôi là Liêu Vũ, anh có thể đi nghe ngóng, tôi thật sự không nói sai. Tôi ở đây là vì khảo cổ, đây là danh thϊếp của tôi!

Nói xong Liêu Vũ thò tay cầm danh thϊếp đưa tới, vào lúc ngón tay hai người chạm nhau, quan bảng trong đầu Tô Mộc chuyển động.

Ban đầu Tô Mộc muốn dò xét Liêu Vũ, chuẩn bị dùng quan bảng thăm dò giai đoạn đầu. Chỉ cần Liêu Vũ vừa rồi nói các tin tức của hắn không sai thì có thể thực hiện, Tô Mộc muốn làm chính là tận khả năng bốc trần gương mặt thật Liêu Vũ.

May mắn Liêu Vũ thật sự không có nói sai.

Trên quan bảng xuất hiện một loạt tin tức, Liêu Vũ thật sự là người huyện Lâm Sơn, hơn nữa còn là phó hội trưởng hội bảo hộ văn vật thành phố Thương Thiện, còn có danh hiệu giáo sư danh dự học viện Thương Thiện.

Nhưng tất cả đều dùng tiền mua được, hoặc là nói tất cả đều chỉ vì ngụy trang mục đích thật của mình.

Hắn muốn đạt được bảo tàng này bằng mọi giá, cho dù cái giá này lớn cỡ nào! Chậm thì sinh biến, tốc chiến tốc thắng! Hắn từ khi bắt đầu đã làm tất cả mọi việc, hắn trước đây đã từng làm qua các hoạt động kiểu này rồi.

Có lẽ Liêu Vũ thật sự có một ít bổn sự, có nghiên cứu về lịch sử. Nhưng mà trên quan bảng đã hiện rõ mục đích thật của hắn, tên này quả thật là phần tử buôn lậu.

Hơn nữa còn mượn danh nghĩa học thuật trao đổi đưa nhiều đồ cổ ra bên ngoài, như vậy tính chất càng thêm ác liệt!

Có tư liệu trong tay, Tô Mộc đưa mắt nhìn qua Liêu Vũ, hắn càng nắm chắc thắng lợi trong tay. Cái gì chó má nhà khảo cổ học, phó giáo sư rác rưởi, trong lòng Tô Mộc không đáng một đồng.

- Anh là ai?

Liêu Vũ hỏi lại.

Nói thật hiện tại Liêu Vũ trước khi đến đây đã có nắm chắc nhất định. Nhưng hiện tại nhìn thấy đám người đột nhiên xuất hiện, lại cảm thấy đã có chút ít không nắm chắc. Nhiều người như vậy, chỉ dựa vào bảy người của hắn là không đủ.

Sớm biết như thế đã mang theo nhiều người tới đây rồi. Đúng vậy, nên cân nhắc hành sự ban đêm, mau chóng lấy đồ vật ra ngoài.

- Tôi là ai không trọng yếu, trọng yếu là các người đang đào móc phần mộ tổ tiên của người ta. Nếu mộ tổ tiên của các người bị đào móc, trong lòng các người nghĩ như thế nào? Không nên dùng ánh mắt kia nhìn tôi, cũng không nên dùng cái gì khảo cổ qua loa xong việc.

- Thứ nhất, tôi không biết thân phận chân thật của các người là cái gì, chỉ bằng hành động của các ngươi đã nói rõ nhiều vấn đề. Đầu năm nay, thứ gì không thể làm giả, huống chi chỉ là một tấm danh thϊếp. Các người xuất giấy chứng minh công tác ra, tôi còn hoài nghi thật giả đấy.

- Thứ hai, các người không cách nào chứng minh được nơi đây là cửa vào cổ mộ. Cho dù các người có chứng cớ cũng cần dựa theo trình tự chính quy báo cáo. Các người có hay không?

- Thứ ba, chính là nghiêm trọng nhất, giữa ban ngày ban mặt, dưới tình huống không được hậu nhân phần mộ cho phép, hành vi của các ngươi cực kỳ ác liệt. Các người hiện tại muốn đi cũng không được, các người phải theo tôi đi tới huyện Ân Huyền một chuyến!

- Thứ tư, nếu các người không dựa theo pháp luật làm việc, như vậy các người muốn công nhiên đối kháng tổ chức? Hành vi của các người là bán nước, nếu các người bị quốc gia trừng phạt, người nhà các người nghĩ như thế nào? Về sau bọn họ có thể sống tốt hay không?

Đưa mắt nhìn qua bảy người bên cạnh, thần sắc Tô Mộc không kiêu ngạo không siểm nịnh, lời nói trật tự rõ ràng.

Thời điểm ngay cả Long Chấn Thiên cũng âm thầm thở dài!

Tô Mộc có thể với tuổi này trở thành bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền, hơn nữa còn được rất nhiều đại lão kỳ vọng, thực sự có bổn sự. Diệp An Bang có con rể như thế, không nói trước sau này là ai giúp ai.

Nhưng bất kể là ai giúp ai, có thể khẳng định, sau này Diệp An Bang cùng Tô Mộc đều có tiền đồ vô lượng. Trong thời gian ngắn, thông qua lời của Tô Mộc, Long Chấn Thiên mặc dù nhìn qua phần mộ trước mặt, nhưng trong đầu đang nghĩ tới chuyện khác, những chuyện chính trị.

Liêu Vũ cũng bị Tô Mộc nói làm sửng sốt, hắn không nghĩ tới gia hỏa trước mặt tuổi tác không lớn, nói ra những lời bức thẳng nhân tâm. Phải biết rằng không nói chứng cớ gì đó, chỉ nói uy hϊếp phía sau đã làm nhiều người lau mắt mà nhìn rồi.

Trong đó có ba người đi theo, tất cả đều dừng hành động không nói, trên mặt mang theo thần sắc kiêng kị.

Đúng vậy, bọn họ không giống Liêu Vũ có bối cảnh thâm hâu, bọn họ chỉ được Liêu Vũ thuê đến, một ít người có nghiên cứu về khảo cổ. Bọn họ thật sự không phải trộm nộ, chính thức nếu trộm mộ thì tình thế sẽ khắc, hoàn toàn không phải chuyện đùa, bọn họ càng không dám làm chuyện này vào ban ngày.

Nếu thật sự đúng như lời Tô Mộc nói, bọn họ thật sự bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Như vậy nhân sinh của bọn họ sẽ ảm đạm vô quang.

Bây giờ tỉnh táo lại, nhìn rõ tình huống rồi nói sau!

Ngược lại có ba gia hỏa khác rõ ràng nhất là đứng chung với Liêu Vũ, là Liêu Vũ tùy tùng. Nghe Tô Mộc nói vậy, bọn họ không có bao nhiêu sợ hãi, ngược lại đứng bên người Liêu Vũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, tùy thời sẽ động thủ.

- Ha ha!

Liêu Vũ ngây người, đột nhiên cười ha hả, giơ ngón tay chỉ vào Tô Mộc hô:

- Tuy tôi không biết anh là ai, nhưng ta biết rõ nơi này là huyện cảnh huyện Lâm Sơn, tôi mua nơi này rồi, cho nên nói tôi muốn làm như thế nào thì làm thế nào, các người có thể làm gì được tôi chứ?

Ngang ngược càn rỡ!

To gan lớn mật!