Một trăm ngàn!
Một chiếc phong linh giá trị cao nhất chỉ khoảng hai mươi ngàn lại bị hô giá một trăm ngàn, tình cảnh như thế thật không thấy nhiều. Dù sao người nào cũng biết đây chỉ là tiệc từ thiện mà không phải hội đấu giá chân chính.
Hơn nữa trừ phi bên tổ chức cố ý tô lên không khí, bằng không sẽ biến thành thái độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đây tuyệt đối không thể thực hiện.
Nhưng chuyện như vậy vẫn cứ phát sinh, hơn nữa còn xảy ra với Tôn Nghênh Thanh, điều này càng làm người ta khϊếp sợ. Nếu để chuyện như vậy tiếp tục kéo dài, đêm nay sẽ phát sinh kịch hay!
Một trăm ngàn?
Tên lừa gạt vừa nghe vậy thoáng do dự, liếc mắt nhìn Quách Hồng Châu. Phát hiện mặc dù sắc mặt Quách Hồng Châu có chút ngoài ý muốn, nhưng không có ý tứ cho hắn dừng lại, bèn cắn răng tiếp tục hô giá.
- Một trăm mười ngàn!
Nhưng lúc này Tôn Nghênh Thanh thậm chí không suy nghĩ, quyết đoán hô:
- Hai trăm ngàn!
Hoa!
Lúc này mọi người đều cảm giác được Tôn Nghênh Thanh đã thật sự tức giận. Hiện tại chuyện chủ yếu không phải chiếc phong linh, mà là Tôn Nghênh Thanh muốn trút ác khí.
- Cho hắn tranh, Nghênh Thanh, chúng tôi ủng hộ cô!
- Tôi thật sự không tin có ai dám tranh với chúng ta!
- Lấy tiền đè chết hắn!
Mấy cô gái ngồi cùng Tôn Nghênh Thanh đã bị chọc tức, họ không nghĩ tới với địa vị của mình vẫn có người dám trêu chọc họ.
Kỳ thật lúc này đáy lòng Quách Hồng Châu cũng dâng lên bất an, trực giác nói cho nàng biết thân phận cô gái kia không đơn giản. Nếu là người đơn giản sao có thể ngồi chung với nhóm quan nhị đại phú nhị đại kia.
Nhưng nghĩ tới cái tát trong thương trường, Quách Hồng Châu lại bỏ mặc. Cho dù con nhỏ kia có bối cảnh, nhưng còn lớn hơn được nàng sao? Nàng có chức vụ, nàng là phó hội trưởng thường vụ hội chữ thập đỏ!
Dù sao gần đây nàng thiếu tiền xài, gặp được kẻ ngu ngốc như vậy tội gì không cạo xuống một lớp da!
Tiếp tục đi, nàng muốn xem tiện nhân kia có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?
- Ba trăm mười ngàn!
- Bốn trăm ngàn!
- Bốn trăm mười ngàn!
- Năm trăm ngàn!
Mỗi lần đối phương chỉ thêm một vạn, mà Tôn Nghênh Thanh không chút do dự hô số chẵn. Chỉ nháy mắt ngắn ngủi chiếc phong linh đã bị hô giá năm trăm ngàn. Hoàng Luận Địch nhìn thấy, nụ cười trào phúng càng thêm dày đặc.
- Tô ca, anh thật sự muốn đùa chết người đàn bà ngu xuẩn kia sao?
- Nếu cô ta thật sự vì từ thiện mà lừa gạt, tôi cũng nhận biết. Nhưng cậu nhìn đi, tôi luôn có cảm giác cô ta lừa tiền tham ô mà thôi.
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Vậy sao?
Hoàng Luận Địch có chút ngoài ý muốn.
Cho dù biết Quách Hồng Châu không sạch sẽ, thì tính sao? Không có chứng cớ, chẳng lẽ còn hi vọng nàng chủ động thừa nhận tội lỗi? Quả thật là không thể nào!
- Năm trăm mười ngàn!
Khi tên lừa gạt hô giá cả này, Tôn Nghênh Thanh đột nhiên bưng ly trà lên nhấm nháp. Vào lúc này thái độ của nàng khác hẳn khi nãy, ngược lại trở nên yên tĩnh lại.
Không tiếp tục sao?
Thật sự không hô giá tiếp sao?
Nàng không phải rất muốn chiếc phong linh kia sao?
Khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Nghênh Thanh, thoáng ngẩn người, xác định nàng không có ý định tiếp tục hô giá, lúc này mới bật cười vang. Nguyên lai là như vậy, Tôn Nghênh Thanh rõ ràng là chơi xấu đối phương.
Quách Hồng Châu muốn phát điên!
Theo kế hoạch của nàng, chỉ cần Tôn Nghênh Thanh tiếp tục hô giá, kéo lên sáu trăm ngàn nàng sẽ yêu cầu chủ trì tuyên bố chấm dứt, mà tên lừa gạt cũng không tiếp tục hô giá. Nhưng hiện tại sao lại như vậy?
Nghe được tiếng cười vang đại sảnh, Quách Hồng Châu cảm giác đều là tiếng cười trào phúng đối với mình. Nhưng điều này còn chưa trọng yếu nhất, bởi vì Quách Hồng Châu gặp phải phiền toái.
Phải biết rằng đêm nay là tiệc từ thiện, không cần biết là dùng thẻ hay dùng tiền mặt, đều phải lập tức chi trả. Bởi vì tiệc từ thiện vốn chỉ là diễn kịch mà thôi.
Hội chữ thập đỏ được chân kim bạc trắng, làm hồi báo chính là đem thanh danh tặng cho người quyên tiền. Đây là hành động song doanh, là do Quách Hồng Châu tự mình an bài.
Nhưng hiện tại chính là mua dây buộc mình!
Tên lừa gạt đứng dậy muốn bỏ chạy, nói đùa sao, năm trăm mười ngàn, bảo hắn đi đâu lấy ra số tiền này. Trên người hắn chỉ có vài chục đồng, là vợ hắn đưa cho hắn tiền xài vặt trước khi tới nơi này.
Nhưng ngay khi hắn muốn rời khỏi, Hoàng Luận Địch đã đứng dậy ngăn cản đối phương, trên mặt hiện nụ cười miệt thị.
- Tiên sinh, hình như ngươi đã quên làm việc gì sao? Nên nhớ đây là tiệc từ thiện, không thể tùy tiện bỏ đi như vậy đâu. Ông còn chưa quyên tiền, nhanh chóng lấy tiền ra đi. Là tiền mặt hay quét thẻ, năm trăm mười ngàn, nhất định không có bao nhiêu. Dựa theo thân phận của ông chỉ là hạt bụi mà thôi a!
Quách Hồng Châu nhìn thấy Hoàng Luận Địch, lập tức đổ mồ hôi trán. Nàng nhận thức hắn, ở trong Thương Thiền thị hắn tuyệt đối là nhân vật nổi danh.
Sở dĩ Quách Hồng Châu không biết Tôn Nghênh Thanh, là vì xưa nay nàng làm việc điệu thấp, hơn nữa còn đi huyện Ân Huyền nhậm chức cho nên ít xuất hiện công khai bên ngoài.
Nhưng hiện tại nên làm sao bây giờ?
Tuyệt đối không thể để cho Hoàng Luận Địch bắt được nhược điểm, nghĩ tới đây Quách Hồng Châu lập tức đi tới. Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Quách Hồng Châu cười nói:
- Hoàng tổng, để tôi lo thủ tục quyên tiền của ông ấy!
Những chuyện khác đều là giả, trước tiên đem người này rời đi mới là tốt nhất. Chỉ cần đi khuất, ai quản tới số tiền kia có hay không. Chẳng qua sau này dùng lý do người quyên tiền hối hận, không quyên nữa là được.
Nhưng Quách Hồng Châu đã đánh sai bàn tính.
Hoàng Luận Địch nhíu mày:
- Quách hội trưởng, cô làm vậy không đúng. Đêm nay tiền của mọi người đều công khai quyên ra, cô lại muốn vị tiên sinh này quyên riêng một bên, chẳng phải muốn quét mặt mũi của mọi người sao?
- Nên nhớ đây chính là chuyện tốt, nếu là chuyện tốt chẳng có gì không thể gặp người. Tôi nói rồi, năm trăm mười ngàn, không thiếu một đồng. Vị tiên sinh này, vừa rồi ông đã thống khoái hô giá, nhanh chóng quyên tiền đi!
- Phải đó, đừng giả nghèo!
- Anh bạn, phong linh đang chờ anh đâu!
- Nếu không lấy ra, chính là có ý định quấy nhiễu trật tự dạ hội, bắt lại!
…
Lúc này không khí biến thành náo nhiệt, đừng nói là Hoàng Luận Địch nháo sự, cho dù là người nào cũng bắt đầu ồn ào. Hiện tại thấy cơ hội tốt như vậy, có ai không muốn tráng thanh thế cho Hoàng Luận Địch.
Tô Mộc vẫn ngồi yên lặng không mở miệng nói chuyện.
Tôn Nghênh Thanh nhìn vẻ mặt của Tô Mộc, liền hiểu được chuyện này do hắn làm ra. Nhưng nàng cũng không có bất cứ ý kiến gì, ai bảo người này xứng đáng bị như vậy!
Nghĩ tới bản thân mình bị người gài bẫy, Tôn Nghênh Thanh bật dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn Quách Hồng Châu.
- Quách phó hội trưởng, tôi hi vọng cô phải làm rõ thái độ của mình, hiểu được mục đích từ thiện tối nay. Nếu hắn dám hô giá như vậy, hiện tại phải lấy ra năm trăm mười ngàn tiền quyên góp, tôi sẽ xem như việc này chưa phát sinh. Nếu không lấy ra được, là cô muốn gây phiền phức cho tôi.
- Tôn Nghênh Thanh này lớn như vậy, cũng chưa bao giờ sợ phiền toái. Cô tốt nhất nên hỏi thăm xem tôi là ai, tôi sẽ ngồi ở đây, nếu cô dám không cho tôi cách nói, tôi cam đoan sẽ cho cô biết tay!
Khí thế đại tiểu thư của nàng lập tức phóng thích.
Là ai?
Cô rốt cục là ai?
Ngay lúc Quách Hồng Châu nhíu mày, lời của Hoàng Luận Địch vừa nói ra giống như chậu nước lạnh hung hăng xối lên đầu cô ta, lập tức hoàn toàn tưới tỉnh. Sau khi bị tưới tỉnh, Quách Hồng Châu ngây người tại chỗ.
- Cô không biết vị này là ai sao? Vị này chính là thiên kim bảo bối của Tôn bí thư!
Là con gái của bí thư thành ủy Tôn Mai Cổ!
Khi Quách Hồng Châu nghe được thân phận này, ánh mắt nhìn Tôn Nghênh Thanh mang theo vẻ sợ hãi.
Nếu như nói trước đó còn có chút ý tưởng thông qua quan hệ giải quyết việc này, nhưng hiện tại cô ta lập tức thất thố.
Mình lại dám đắc tội con gái của Tôn Mai Cổ!
Vừa rồi còn muốn vét một số trên người nàng ta!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Dễ làm thôi!
Đúng lúc này, khóe môi Tô Mộc chợt nhếch lên, bắt đầu thi triển thôi miên. Ngay khi đáy mắt Quách Hồng Châu đột nhiên biến thành mờ mịt, hết thảy tình huống đều nằm trong lòng bàn tay Tô Mộc.
- Tôi là kẻ lừa gạt, tôi không có tiền, Quách hội trưởng cứu tôi a!