Không khí trong phòng nhất thời biến thành vi diệu.
Kỳ thật cũng không có gì, phải dùng từ càng xác thực chính là miệt thị cùng khẩn trương. Khẩn trương chính là Mục Thanh, miệt thị chính là Toàn Cẩm Lý. Phải biết rằng Toàn Cẩm Lý thật sự muốn kết giao với Tô Mộc. Hơn nữa còn vỗ ngực cam đoan sẽ hoàn thành việc hôm nay cho Tô Mộc.
Nguyên nhân chính là vì Toàn Cẩm Lý kiến thức được nhân mạch rộng rãi của Tô Mộc.
Trước đó khi Lý Nhạc Thiên gọi Toàn Cẩm Lý tới, trong lòng hắn vốn không vui. Dù sao Tô Mộc chỉ là một bí thư huyện ủy, cán bộ cấp chính xứ ở trong mắt hắn muốn gặp bao nhiêu thấy bấy nhiêu.
Nhưng nghĩ đây là do Lý Nhạc Thiên an bài, Toàn Cẩm Lý liền miễn cưỡng đi qua. Ban đầu hắn chỉ có ý nghĩ, làm tốt quan hệ với Lý Nhạc Thiên là được.
Ai ngờ sau khi vào phòng, Toàn Cẩm Lý mới biết ý nghĩ của mình ngu ngốc bao nhiêu.
Lý Nhạc Thiên đi cùng Bạch Mặc, còn có Từ Long Tước, Dương Quyền, Mông Thái. Thân phận của Lý Nhạc Thiên ở trước mặt những nhân vật này còn có chút không đủ trọng lượng, càng khỏi nói là chính bản thân Toàn Cẩm Lý.
Mặc dù là như vậy, thái độ nói chuyện của Tô Mộc vẫn thật tùy ý. Thái độ như thế cũng đã nói rõ rất nhiều tín hiệu. Càng khỏi nói Toàn Cẩm Lý biết rõ thân phận của Dương Quyền, hắn là người của Dương gia. Mà hiện giờ bộ trưởng Bộ tài chính chính là nhị thúc của Dương Quyền.
Tô Mộc không tìm Dương Quyền mà đi tìm hắn, đây tuyệt đối là cho mình cơ hội, bằng không Tô Mộc cũng không cần tìm hắn. Nếu đã có cơ hội, Toàn Cẩm Lý tuyệt đối sẽ nắm chắc.
Cho nên Toàn Cẩm Lý thật sự muốn kết giao với Tô Mộc.
Mà lúc này thì sao?
Ở trong căn phòng này, thậm chí có người không cho Tô Mộc mặt mũi, còn nghĩ Tô Mộc chỉ là con tôm nhỏ, tùy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng nhục nhã. Nhưng người kia còn nhận biết hắn, điều này làm cho Toàn Cẩm Lý vô cùng ngoài ý muốn.
Anh biết tôi là ai?
Toàn Cẩm Lý nhíu mày hỏi.
Biết!
Mục Thanh vội nói.
Anh là ai?
Toàn Cẩm Lý lại hỏi.
Mong không phải người quen biết, nếu không hắn thật không biết nên làm sao giải quyết việc này. Cũng không thể ở trước mặt Tô Mộc ngang nhiên nói giúp cho người này đi? Nếu thật làm như vậy, hắn đúng là tên ngu ngốc.
Tôi là Mục Thanh của Bộ tài chính!
Mục Thanh bên Bộ tài chính?
Toàn Cẩm Lý nghiêng người nhìn Tô Mộc:
Tô ca nhận thức người này sao?
Phanh!
Trái tim Mục Thanh nhảy dựng, mẹ nó, đừng chơi người kiểu như vậy! Tại sao ngay cả Toàn Cẩm Lý cũng phải xưng hô Tô Mộc là Tô ca, mà vừa rồi mình lại mắng Tô Mộc như vậy, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Tôi trèo cao không nổi, người ta là ai, người ta chính là phó trưởng phòng cục nông nghiệp Bộ tài chính, tôi sao có thể nhận thức nhân vật lớn như vậy đâu!
Tô Mộc xem thường ánh mắt ra vẻ đáng thương của Mục Thanh, lửa cháy đổ thêm dầu nói.
Nếu đổi lại là người khác, Tô Mộc sẽ không làm như vậy, dù sao chỉ một lời của hắn dựa theo tâm tư trí tuệ của Toàn Cẩm Lý, sao có thể không biết nên xử lý như thế nào. Nếu Mục Thanh còn muốn tiếp tục hỗn trong Bộ tài chính quả quyết là không thể nào.
Nhưng nghĩ tới thái độ vừa rồi của Mục Thanh, nghĩ tới hành vi miệt thị của hắn đối với Thường Vân, Tô Mộc lại tức giận.
Không phải có thù tất báo, mà báo thù không cách đêm.
Phó trưởng phòng cục nông nghiệp?
Toàn Cẩm Lý khinh thường đảo mắt qua Mục Thanh:
Tôi còn tưởng là cục trưởng đâu, chỉ là phó trưởng phòng đã dám hiêu trương như vậy, thật sự không nghĩ ra! Tô ca, việc này để tôi giải quyết là được, chúng ta qua bên kia đi.
Đi!
Tô Mộc cười gật gật đầu:
Lão Thường, anh cũng không cần ở lại đây, đi thôi, cùng tôi đi qua chào hỏi.
Dạ!
Thường Vân vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, vội đáp.
Lúc này Thường Vân đã biết thanh niên kia tuyệt đối có năng lượng vô cùng, nếu không với tính cách cao ngạo như Mục Thanh cũng không cần làm vẻ mặt khẩn trương như thế. Nhưng người như vậy vẫn cung kính đối với Tô Mộc, điều này thật sự có vấn đề.
Chẳng lẽ lần này Tô Mộc chủ động yêu cầu đi thủ đô, thật sự còn có lá bài tẩy?
Đương!
Cửa phòng bị đóng sầm lại, chỉ còn Mục Thanh cô đơn đứng ở đó. Toàn Cẩm Lý chỉ cần nhớ kỹ tên của hắn là được, dựa theo thân phận Mục Thanh, cũng không có tư cách giải thích gì với hắn.
Xong đời, lần này thật sự xong đời!
Mục Thanh ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt sợ hãi.
Bên trong căn phòng thật tao nhã.
So sánh với căn phòng vừa rồi, căn phòng này rõ ràng lịch sự hơn rất nhiều, khi Thường Vân đi theo Tô Mộc vào phòng, quan sát trang trí bên trong liền biết giữa các phòng cũng có phân chia cấp bậc.
Hội quán Bát Kỳ kinh doanh đúng là tinh tế.
Tô Mộc gọi Thường Vân ngồi xuống bên cạnh mình.
Từ Long Tước nhìn nhìn, có chút khó hiểu hỏi:
Tô Mộc, có chuyện gì vậy? Cậu ra ngoài một chuyến, còn dẫn theo hai người trở về, cậu không định giới thiệu sao?
Tước ca, hai vị này đi cùng tôi tới thủ đô, là nhân viên công tác cục tài chính huyện, vị này là cục trưởng cục tài chính Thường Vân, vị này là Dương Linh Động. Nhắc tới anh cũng biết, không phải tôi đã nói với anh sao, họ đang dùng cơm với một phó trưởng phòng Bộ tài chính, là vì chuyện mà tôi mới nói vừa rồi.
Tô Mộc giải thích.
Vậy sao không ăn nữa?
Từ Long Tước hỏi.
Không ăn nữa, ăn không vô, ai bảo vị phó trưởng phòng kia mắt cao hơn đầu đây? Chẳng những không xem Thường Vân vào trong mắt, cho dù tôi đi qua còn bị người mắng một trận!
Tô Mộc cười nói.
Vẻ mặt Từ Long Tước lập tức âm trầm, nhìn qua Toàn Cẩm Lý, khóe môi lộ vẻ nghiền ngẫm.
Xem ra người Bộ tài chính làm việc thật giỏi, ngay cả người của Từ gia cũng dám trách mắng. Tiểu Cẩm Lý, nếu cậu không có biện pháp thu thập người như vậy, hay là tôi giúp cậu ra tay?
Không, Từ ca, anh nghiêm trọng, chuyện nhỏ thôi, tôi đã thu phục!
Toàn Cẩm Lý vội nói.
Vậy sao? Nói vậy thì tốt rồi, nếu huynh đệ của tôi bị người Bộ tài chính tiếp tục nhục nhã, tôi không dám cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì!
Từ Long Tước ngạo nghễ nói.
Dạ, dạ!
Toàn Cẩm Lý vội vàng gật đầu.
Được rồi, anh cũng không cần khẩn trương như vậy, không nhìn thấy Tô Mộc cũng không có chuyện gì sao? Nếu anh còn nói nữa, tiểu Cẩm Lý cũng không biết làm sao bây giờ!
Dương Quyền cười nói.
Ha ha!
Mọi người bật cười, không tiếp tục nhắc tới đề tài này.
Hiện tại Thường Vân sợ ngây người!
Dù Thường Vân không biết những người này là ai, nhưng có thể suy đoán được họ đều là quan nhị đại trong truyền thuyết. Chỉ một mình Toàn Cẩm Lý cũng đủ làm cho hắn cảm thán, mà chính Toàn Cẩm Lý vẫn vô cùng cẩn thận, điều này còn chưa nói rõ vấn đề sao?
Đây đều là những ai?
Những người này lại có quan hệ gì với Tô Mộc?
Chỉ ngồi xuống vài phút, Thường Vân đứng lên kính một vòng rượu liền nói với Tô Mộc mình cần rời khỏi. Tô Mộc cũng không ngăn cản, biết trường hợp như vậy Thường Vân sẽ câu nệ khó xử. Nhưng không sao cả, hiệu quả cũng đã đạt tới, nếu Thường Vân không ngu ngốc nên biết làm như thế nào.
Tôi đi phòng vệ sinh!
Khi Thường Vân cùng Dương Linh Động rời khỏi phòng, Toàn Cẩm Lý cũng đi ra ngoài. Tô Mộc nhìn lướt qua, biết Toàn Cẩm Lý có việc cần xử lý, cũng không nghĩ nhiều.
Bên ngoài phòng.
Thường cục trưởng phải không?
Toàn Cẩm Lý gọi Thường Vân.
Thường Vân!
Thường Vân vội vàng đáp.
Vừa rồi không có dịp giới thiệu, tôi là Toàn Cẩm Lý, cha tôi là Toàn Long Thiên, là phó bộ trưởng Bộ tài chính. Chuyện đêm nay ông cũng đừng truyền ra ngoài, ngày mai chuẩn bị tốt tư liệu, cùng Tô ca đi Bộ tài chính là được.
Toàn Cẩm Lý nói.
Dạ!
Trái tim Thường Vân đập như sấm.
Thường cục trưởng, tôi thật xem trọng ông, sau này đi theo Tô ca làm việc cho tốt nhé!
Toàn Cẩm Lý cười nói vỗ vỗ vai Thường Vân, xoay người trở vào phòng.
Thường Vân mơ mơ màng màng đi ra hội quán Bát Kỳ, mãi tới khi có một trận gió thổi qua mới thanh tỉnh lại.
Dương Linh Động cũng kích động nói:
Thường cục, đó là công tử Toàn phó bộ trưởng Bộ tài chính, hắn lại gọi bí thư là Tô ca. Còn có những người kia, nhìn họ không phải nhân vật đơn giản, lại xưng hô huynh đệ với Tô bí thư.
Trấn định!
Thường Vân nhìn vẻ mặt kích động của Dương Linh Động, vội thấp giọng quát:
Đừng đắc ý phô trương như vậy, cần trấn định!
Dạ, dạ, Thường cục, tôi biết phải trấn định, nhưng tâm tình thật sự quá kích động. Nguyên bản nghĩ là chuyện thật khó khăn, nhưng cứ như vậy đã giải quyết. Ngài có thể tưởng tượng hay không, chúng ta mang theo số tài chính này quay về trong huyện, ánh mắt những người đó nhìn Tô bí thư sẽ thế nào sao? Nếu để cho bọn hắn biết, Tô bí thư ở trong thủ đô…
Dương Linh Động còn chưa nói xong, liền bị Thường Vân mạnh mẽ ngắt lời, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm vô cùng nghiêm túc.
Linh Động, anh là người mà tôi xem trọng nhất, cho nên tôi mới nói điều này với anh. Anh nhớ kỹ, chuyện quan hệ với Tô bí thư tuyệt đối không thể cho người khác hay biết hay nói thêm chuyện gì. Anh cần đem bí mật này giấu kín trong bụng, nên nhớ có một số việc càng ít người biết thì càng tốt.
Cho dù là muốn cho người khác biết, cũng không nên thông qua miệng chúng ta nói ra. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình, làm tốt công tác của mình, lấy thái độ cùng hành động thực tế chứng minh điểm ấy, biết không?
Dạ, Thường cục, tôi đã biết!
Dương Linh Động nhanh chóng thu liễm, cung kính nói.
Tuy lời này nói với Dương Linh Động, nhưng ở trong lòng Thường Vân làm sao không kích động? Tình cảnh trước mắt thật sự làm cho hắn chấn kinh.
Không cần phải nói, từ nay về sau hắn nhất định thề chết, máu chảy đầu rơi đi theo sau Tô bí thư!