Chuyện thế nào có thể làm cho Tô Mộc tức giận như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản. Chính là Mộ Bạch bị người ta đánh. Không phải loại xô đẩy gây sự, mà thật sự bị đánh. Về phần nói đến nguyên nhân gây ra chuyện này, tạm thời vẫn chưa biết. Chỉ có điều điều này không cản trở Tô Mộc có một khái niệm vào trước là chủ.
Tô Mộc biết Mộ Bạch chắc chắn sẽ không gây chuyện. Theo tính cách cẩn thận của Mộ Bạch, đừng nói là ở kinh thành, cho dù là ở thành phố Thương Thiện, ở huyện Ân Huyền, hắn cũng sẽ duy trì sự khiêm tốn tối thiểu.
Mà bây giờ, Mộ Bạch lại bị đánh.
Mặc dù nghe Đoạn Bằng nói, tình huống không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng dám đánh Mộ Bạch, chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối với Tô Mộc, là sự sỉ nhục đối với Tô Mộc.
Khách sạn Hào Diệp cấp năm sao.
Giống như đã nói trước đó, đi theo Tô Mộc đến kinh thành làm việc, hắn sẽ không bạc đãi đám người Mộ Bạch. Giống như loại khách sạn cấp năm sao này, nếu như thật sự để đám người Thường Vân chọn, bọn họ chắc chắn sẽ chọn nơi này. Quá đắt.
Nhưng đi theo Tô Mộc đến đây, đám người Thường Vân thật sự hưởng thụ được một lần xa xỉ. Không chỉ ở bên trong căn phòng tốt, tắm rửa một hồi, còn được Mộ Bạch dẫn đi, ăn trưa trong khách sạn. Bởi vì Tô Mộc đã nói qua, bất kể như thế nào, cũng phải hưởng thụ thật tốt.
Chính là ở trong sự hưởng thụ như vậy, tai họa ập tới.
Một phòng tiêu chuẩn tại tầng năm, bốn người Mộ Bạch, Đoạn Bằng, Thường Vân, Dương Linh Động đang ngồi ở đây.
Cửa gian phòng đóng chặt. Sắc mặt bốn người đều nghiêm túc. Trên mặt Đoạn Bằng lộ vẻ phẫn nộ.
- Thật sự là một đám đáng chết. Rõ ràng là đến đây gây chuyện. Còn muốn lấy ra lý do như vậy. Cũng bởi vì lúc đó tôi không có ở đó, nếu không, tuyệt đối sẽ không để như vậy.
Đoạn Bằng phẫn nộ nói.
Xuất thân là lính trinh sát, Đoạn Bằng nếu như thật sự động thủ, kiên quyết sẽ không chịu thiệt. Trừ phi là gặp phải loại biếи ŧɦái. Nhưng những người vừa rồi, hiển nhiên không phải như vậy. Cho nên Đoạn Bằng mới cảm thấy có lỗi. Dù sao trên người Thường Vân, Mộ Bạch và Dương Linh Động đều có vết thương.
Nếu để cho Tô Mộc nhìn thấy, đoán chừng sẽ quở trách mình.
- Làm sao bây giờ? Chung quy tôi vẫn cảm giác đối phương hình như có lai lịch không nhỏ. Dám ở chỗ này động thủ đánh người, giọng điệu lại ngang ngược như vậy, tuyệt đối không đơn giản.
Thường Vân cau mày nói.
- Thì đã sao? Dù sao cũng phải nói đạo lý!
Đoạn Bằng không hề động đậy nói.
- Tôi chính là lo lắng ở chỗ này. . .
Thường Vân nói, mặc dù không có nói hết, nhưng ai cũng biết hắn có ý gì? Rõ ràng là đang lo lắng sẽ bị hung hăng trừng trị.
Phải biết rằng nơi này là kinh thành. Tùy tiện xuất hiện cũng là một kẻ quần áo lụa là một nha nội. Tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể chống lại.
Dưới chân thiên tử, từ xưa đến nay đều có tính thần bí. Loại thần bí này, cho anh, anh cũng thật sự không dám tùy tiện gây chuyện ở nơi này.
Trên thực tế cũng chính là như thế. Dù sao đám người Thường Vân cũng là phía bị hại. Bị người đánh thành như vậy, còn chưa tính là bị hại sao?
- Tất cả đều chờ đến khi bí thư qua rồi hẵng nói.
Thần sắc Mộ Bạch nghiêm túc và trang trọng nói.
Thịch thịch!
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ. Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi cửa đầy kiêu ngạo, hoàn toàn không để đám người Mộ Bạch ở trong lòng.
- Tao biết chúng mày đang ở bên trong. Bây giờ lập tức lăn ra đây cho tao. Vật tao muốn, nếu chúng mày không đưa cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày!
- Đúng vậy. Dám cầm đồ của Cao thiếu chúng tao, chúng mày thật sự chán sống rồi. Một đám nhà quê, nhanh đi ra cho chúng tao!
- Mở cửa, nhanh bảo đám nhân viên của khách sạn Diệp Hào tới mở cửa. Khốn kiếp, nơi rách nào gì vậy, dám dây dưa, đập!
...
Khi tiếng quát tháo như vậy vang lên, thần sắc Mộ Bạch căng thẳng.
- Lại là Cao thiếu gì chứ? Hắn thật sự đủ kiêu ngạo, lại dám trực tiếp tìm tới cửa!
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Thường Vân vội vàng nói.
- Tôi xem ai dám xông vào? Xem ra vừa rồi đánh bọn họ còn chưa đủ nặng!
Đoạn Bằng lại không để ý, đứng dậy đi về phía cửa, rất có tư thế của một kẻ làm quan.
Ầm!
Đúng lúc này, cửa gian phòng liên tục bị đá trúng, bị đá văng ra. Người đứng ở phía ngoài, nhất thời nối đuôi nhau xông vào. Đúng lúc này, người gọi là Cao thiếu cuối cùng mới lộ ra mặt mũi thực.
Đây là một gia hỏa ăn mặc áo quần chỉnh tề. Nếu như nhìn từ bên ngoài, thật sự không nhìn ra có bất kỳ ý tứ càn rỡ nào. Hơn nữa gia hỏa này còn có một gương mặt khá tốt, khiến người ta nhìn cảm giác rất đẹp mắt.
Hắn chính là Cao thiếu, cũng chính là Cao Phù Soái.
- Ai da, đây là muốn làm chủ nghĩa anh hùng đúng không? Là muốn lấy sức một người ngăn cản những người bên cạnh tôi sao? Được lắm. Anh thật lợi hại. Vừa rồi chính là anh đánh người của tôi sao? Anh thật sự đủ kiêu ngạo hống hách. Chỉ có điều tôi không muốn nghe anh nói gì cả. Hiện tại cho các anh một lựa chọn. Giao đồ ra đây cho ta.
Cao phú soái ngạo nghễ nói.
- Thứ gì? Chúng ta căn bản cũng không biết anh nói là vật gì. Chính là anh một mực ở đây nói.
Mộ Bạch quả quyết nói.
- Các người không biết? Các người còn muốn gạt tôi sao? Tôi rõ ràng nhìn thấy các người và cái tên kia nói chuyện. Nếu không phải là các người, vậy thì là ai? Gia hỏa kia hiện tại đã bị tôi bắt, cũng khai ra chính là các người. Cho nên, các người sớm chịu thua đi. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người.
Cao Phù Soái miệt thị nói.
Cái tên kia?
Nói?
Khi từ đó xuất hiện, sắc mặt Mộ Bạch thật ra thoáng động. Chẳng lẽ là người đàn ông nói chuyện với mình lúc ăn cơm, đã gây tới phiền toái này. Chỉ có điều thật ra lúc đó, mình không có nhận được thứ gì từ chỗ hắn, gia hỏa này tại sao lại nhận là mình chứ?
- Tôi nghĩ anh sợ rằng đã hiểu lầm rồi. Có thể hắn trộm đồ của các người, nhưng món đồ kia thật sự không ở trong tay chúng tôi. Hắn không chừng đã sớm chuyển cho người khác. Hắn nói đồ ở chỗ của chúng tôi, chỉ là một loại thủ đoạn che giấu mà thôi.
Mộ Bạch nói.
Là như thế phải không?
Ánh mắt Cao Phù Soái thoáng động. Khả năng này thật ra không phải là không có. Nhưng hắn thật sự không thể nào tin được. Hắn tin tưởng đồ ở ngay trong tay Mộ Bạch hơn.
- Được, nếu nói như anh, vậy chúng ta áp dụng biện pháp giải quyết đơn giản nhất. Để chúng tôi lục soát đồ của các người. Chỉ cần không tìm được đồ của chúng tôi, xem như chúng tôi nhầm. Tôi sẽ nhận lỗi với các người!
Cao Phù Soái nói.
Lục soát đồ?
Sắc mặt bốn người Mộ Bạch chợt trầm xuống. Thường Vân nhỏ giọng quát:
- Các người cũng không phải là cảnh sát, dựa vào cái gì đòi lục soát đồ của chúng tôi. Lại nói, cho dù là cảnh sát, muốn lục soát cũng phải dựa theo quy định mà làm.
Nếu như thật sự bị bọn họ lục đồ, chuyện này truyền đi, mặt mũi của đám người Mộ Bạch sẽ mất sạch.
- Không phối hợp đúng không? Vậy xem ra các người thật sự có cổ quái! Lên cho tôi. Tôi muốn hành lý của bọn họ. Một người cũng không thể buông tha.
Cao Phù Soái lớn tiếng nói.
- Vâng!
Theo mệnh lệnh của Cao Phù Soái, đám người bên cạnh bắt đầu động thủ. Bọn họ đã sớm chờ đợi cơ hội như vậy, nên sẽ kiên quyết không bỏ qua . Theo bọn họ, chuyện ở trong nhà hàng, là bởi vì không đề phòng, mới bị Đoạn Bằng ném ngã xuống đất. Hiện tại nhiều người như vậy, thật sự không cần phải e ngại Đoạn Bằng.
- Mộ Bạch, các người đứng ở phía sau đi!
Đoạn Bằng nhìn tư thế của đám người trước mắt này, đã biết chuyện này không có khả năng hóa giải. Đã như vậy, phải bảo đảm đám người Mộ Bạch không có việc gì, sau đó nên làm như thế nào thì làm như thế.
Ầm!
Đoạn Bằng đứng ở nơi đó, tất cả đám người muốn tới gần, đều bị hắn lập tức ném ngã xuống mặt đất. Lần này động thủ, hắn hoàn toàn không lưu tình chút nào. Đám người kia rõ ràng là muốn tìm phiền toái. Nếu như lại nương tay, không chừng sẽ mang đến tổn thương cho đám người Mộ Bạch.
Vốn ba người Mộ Bạch đều đã bị thương. Nếu lại tiếp tục như vậy, thật sự sẽ xảy ra vấn đề. Nghĩ đến chuyện nếu như bản thânba người này đều bị trọng thương, Đoạn Bằng cũng không biết nên ăn nói thế nào với Tô Mộc.
- Đánh chết cho tôi. Lại còn dám động thủ!
- Ai da, gia hỏa này vẫn thật sự đủ lực.
- Đừng loạn. Phải từng người tới, xa luân chiến, đánh chết hắn!
...
Cao Phù Soái đứng ở phía ngoài cánh cửa, nhìn cục diện bên trong, trên mặt lộ ra vẻ xem thường.
- Đánh rất giỏi đúng không? Biết khách sạn Hào Diệp là do người nào mở hay không? Chính là do nhà tôi mở. Ở địa bàn của tôi, anh nói tôi có thể thu thập hết các người hay không? Tiếp tục gọi người qua cho tôi. Tiếp tục đánh hắn cho tôi!
Trong phòng.
Thần sắc ba người Mộ Bạch trầm xuống. Thường Vân nhìn tình cảnh như thế, giọng điệu sốt ruột nói:
- Chúng ta có cần giúp một tay hay không?
- Không cần, Đoạn Bằng có thể giải quyết được. Nếu như chúng ta đi lên, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, ảnh hưởng đến khả năng phát huy của hắn.
Mộ Bạch nói.
- Nhưng người ở đây cũng quá nhiều. Nếu không báo cảnh sát?
Dương Linh Động mặc dù có chút sợ hãi, nhưng trước sau cũng không làm rối loạn đầu trận tuyến.
- Báo cảnh sát nếu như thật sự có tác dụng, mới là lạ. Chỉ có điều bây giờ cũng chỉ có thể báo cảnh sát. Chỉ có báo cảnh sát mới có thể giải quyết được vấn đề ở đây. Để tôi báo cảnh sát!
Mộ Bạch nói xong, lấy điện thoại cầm tay ra bấm 110.
Điều khiến Mộ Bạch có chút bất ngờ chính là, khi bên kia nghe nói ở khách sạn Hào Diệp phát sinh chuyện này, giọng nói rõ ràng có chút trầm xuống. Chỉ có điều bên đó vẫn đáp ứng sẽ mau chóng phái người qua.
Ầm!
Ở nơi này, không những Đoạn Bằng đã đánh ngã tất cả những người đã xông vào trong căn phòng, người còn xông tới, đứng ở cửa, nhìn lướt qua đám người hai bên đang nóng lòng muốn thử, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt đầy xem thường.
- Tới đi, tiếp tục tới đi!
Tiếp tục tới? Anh thật sự cho rằng chúng ta đều là người ngu sao? Nhìn anh thoáng cái đã đánh ngã những người đó, không phải gãy tay chính là gãy chân. Nói rõ không cùng trình độ. Lẽ nào còn muốn tiến lên để chịu chết sao?
Chỉ có điều phía sau có Cao Phù Soái, bọn họ không muốn cố gắng cũng không được.
- Đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục lên cho tôi. Dụng gậy đánh!
Cao Phù Soái hét to.
- Vâng!
Ở nơi này, lúc những người này mang theo gậy xông lên phía trước, một giọng nói hờ hững từ hành lang vang lên.
- Người của tôi, ai dám động?