Lý tưởng là lý tưởng, sứ mạng là sứ mạng.
Khương Mộ Chi xem đây là lý tưởng của mình, chính xác là không có gì đáng trách. Còn Tô Mộc xem đây là sứ mạng của mình, sẽ càng có thêm cảm giác trách nhiệm. So với lý tưởng, sứ mạng rõ ràng có phân lượng hơn rất nhiều.
Khương Mộ Chi đứng ở đây, có thể cảm nhận được khi Tô Mộc nói ra loại sứ mạng này tâm tình trầm trọng đến mức nào. Cũng vào lúc này, một lần nữa nàng lại cảm giác trên người Tô Mộc toát ra loại khí thế quan thanh liêm.
Trong lòng Khương Mộ Chi công nhận Tô Mộc, cũng bởi vì sự kiện giải cứu Mộc Thanh lần trước.
Nhưng bây giờ cảm giác trong lòng ngày càng tán đồng thưởng thức.
- Tôi mệt rồi!
Khương Mộ Chi nói.
- Đi thôi, tôi thấy trong phòng còn một ít củi, trong núi không giống như phía ngoài, mùa này đã hơi lạnh rồi. Chúng tôi đốt lửa, sau đó tôi sẽ ngồi trông, còn cô ngủ đi.
Tô Mộc nói.
- Được!
Khương Mộ Chi gật đầu.
Không có cách nào, nói đến chuyện nhóm lửa, Khương Mộ Chi thật sự không biết nên làm như thế nào. Chuyện nổi lửa nấu cơm..., nàng cũng không biết, chớ nói chi loại cao cấp giống như trước mắt. Nhưng chuyện như vậy đối với những người lớn lên từ nông thôn, thật sự không có gì khó khăn.
Khương Mộ Chi có lẽ thật sự rất mệt, sau khi lò lửa trong phòng bắt đầu nhóm lên, nhiệt độ ấm áp tràn ngập khắp phòng, nàng liền ôm lấy người, dựa vào cái ghế bên cạnh nhắm hai mắt lại.
Trong nhà chỉ có một cái giường, hiện tại Lưu Thắng đang nằm, nên nàng không có chỗ ngủ. Không thể làm gì khác hơn là nằm trên mặt đất, may là trên mặt đất còn lớp cỏ dại rất dày, hơn nữa hai người còn tìm được một tấm nệm, thật sự không thấy lạnh.
Trong ngọn lửa bập bùng, Tô Mộc và Khương Mộ Chi dính chặt lấy nhau. Lúc ban đầu hai người vẫn duy trì một khoảng cách, nhưng rất nhanh, ôm lấy nhau. Không ai có nhiều suy nghĩ, cứ như vậy tựa sát vào nhau sưởi ấm.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Khi ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu xuống thôn nhỏ, Khương Mộ Chi chậm rãi mở hai mắt ra, tối hôm qua nàng thật sự ngủ rất say.
Chẳng qua khi nàng mở mắt ra, phát hiện mình lại nằm trên một chân Tô Mộc, gương mặt đỏ bừng. Phải biết rằng tư thế của nàng rất mập mờ, nằm trên đùi, đầu hướng về phía đồng chí Tiểu Tô.
Đồng chí Tiểu Tô bởi vì buổi sáng, cảm giác rất có loại tư thế oai hùng.
Chẳng qua khi Khương Mộ Chi đứng lên, thấy Tô Mộc còn ngủ, hơn nữa trên mặt còn hiện ra vẻ khó chịu, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm động.
Trên người Tô Mộc không khoác y phục gì, ngay cả chiếc chăn lông, cũng choàng lên người Khương Mộ Chi. Cả đêm qua Tô Mộc còn bị Khương Mộ Chi gối lên bắp đùi, đoán chừng lát nữa tỉnh lại, bắp đùi sẽ mỏi nhừ.
- Khờ thật!
Khương Mộ Chi chậm rãi nói, nhìn vẻ mặt Tô Mộc, vẻ cảm động trên mặt bất chợt biến mất, thay vào đó là một loại vui sướиɠ, đúng lúc đó, Tô Mộc cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Đúng như Khương Mộ Chi suy nghĩ, bắp đùi cả đêm không nhúc nhích, giờ tê liệt, không thể nhúc nhích.
- Ai da!
Tô Mộc muốn đứng lên, nhưng đau đớn nhíu mày, ngay sau đó không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ. Khương Mộ Chi vội vàng ngồi chồm hổm xuống, hai tay không ngừng xoa bóp vuốt ve bắp đùi Tô Mộc, gấp giọng nói:
- Bây giờ anh tạm thời đừng cử động, khí huyết của anh không thuận, lúc này không có cách nào lưu thông, muốn đứng lên, thật sự sẽ cảm giác rất đau. Hãy để tôi đấm bóp cho anh, sau đó anh hãy đứng lên.
- Làm phiền vậy!
Tô Mộc cười nói.
- Không phiền đâu!
Khương Mộ Chi lắc đầu.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào phòng, Tô Mộc ngồi dựa vào cái ghế phía sau, Khương Mộ Chi ngồi chồm hổm trên mặt đất, không ngừng xoa bóp bắp đùi cho Tô Mộc. Ánh sáng ấm áp chiếu rọi xuống, càng khiến cảnh tượng này thêm tươi đẹp.
Răng rắc!
Đúng lúc này một tiếng chụp ảnh vang lên, ngay sau đó thân ảnh Mộc Thanh đi đến, nàng cười híp mắt cầm máy ảnh.
- Tô bí thư, anh và Khương lão sư vừa rồi cảm giác thật sự quá tốt, tôi không nhịn được chụp một tấm, lưu lại làm kỷ niệm cho hai người.
- Tiểu nha đầu!
Khương Mộ Chi đứng dậy nói.
Lúc này Tô Mộc cũng cảm giác khá hơn, liền đứng dậy. Mộc Thanh và Đoạn Bằng đã tới đây, hai người cầm trong tay đồ điểm tâm, tất cả đều mua sẵn trên thị trấn. Tô Mộc và Khương Mộ Chi thật sự có chút đói bụng, sau khi đánh thức Lưu Thắng, mấy người liền bắt đầu ăn uống ngon lành.
Chuyện tiếp theo rất thuận lợi tiến hành, Tô Mộc đưa tất cả mọi người đi, còn Mộc Thanh để lại học phí và sinh hoạt phí cho đám trẻ Tiểu Thảo.
Đợi sau khi trở lại huyện Ân Huyền, Mộ Bạch đã nhận được tin tức, liền bắt đầu giúp đỡ an bài thủ tục nằm viện. Có Mộ Bạch chuẩn bị ở bệnh viện, Tô Mộc không tiếp tục lưu lại nơi đó. Biết Khương Mộ Chi tối qua ngủ không ngon giấc, liền kêu nàng đến nhà khách huyện ủy ở.
Còn Tô Mộc trở lại tòa nhà huyện ủy đi làm.
Chín rưỡi sáng!
Phòng làm việc bí thư huyện ủy!
Khi Tô Mộc trở lại, phát hiện ở ngoài cửa đã có mấy bóng người, tất cả đều là các đầu lĩnh cơ quan trực thuộc huyện. Tô Mộc nhìn lướt qua, không có tâm tình đi vào trong văn phòng. Mạnh Thường Trực lắc mình đi vào, đứng trước mặt Tô Mộc, một mực cung kính.
- Lý Tế Dân của cục dân chính huyện đã tới đây từ sớm, nói là có công việc muốn báo cáo với cậu. Lý Linh Uyển cục giáo dục cũng chờ bên ngoài, còn lại là người của cục văn hóa, cục công thương, cục đất đai.
Mạnh Thường Trực cung kính nói.
Tô Mộc hơi chút suy tư, lạnh nhạt nói:
- Kêu Lý Linh Uyển không cần thiết vào đây, hiện tại chạy tới bệnh viện huyện đi, sau khi đến trực tiếp tìm một cô gái tên là Mộc Thanh, Mộc Thanh có chuyện giao đãi với cô ấy.
- Vâng!
Mạnh Thường Trực nói.
- Những người còn lại kêu lần lượt vào đây, đầu tiên là Lý Tế Dân.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Vâng!
Mạnh Thường Trực vừa nói vừa bước ra khỏi phòng làm việc, lúc này Mộ Bạch không ở đây, hắn làm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, chỉ có thể đảm nhận vị trí này. May là Mạnh Thường Trực rất thích làm như vậy, vì như vậy sẽ càng có cơ hội thân cận với Tô Mộc.
Sau khi Lý Tế Dân đi vào phòng làm việc, Lý Linh Uyển lại lôi kéo Mạnh Thường Trực thấp giọng nói:
- Lão Mạnh, nói cho tôi nghe đi, tại sao lại kêu tôi đến bệnh viện huyện, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Tôi nghe nói, hôm qua Tô bí thư gặp chuyện ở Đông Cương trấn. Chuyện này có quan hệ gì đến tôi? Lại có quan hệ gì với bệnh viện huyện?
Mạnh Thường Trực nhìn dáng vẻ của Lý Linh Uyển, nghĩ đến quan hệ của hai bên đều không tệ, liền thấp giọng nói:
- Tôi chỉ biết, hôm qua khi Tô bí thư đến Thủy Trưởng trấn, mang về một đứa trẻ cần phải phẫu thuật ở đó. Nghe nói ở đó, có một tổ chức từ thiện tên là quỹ Chim Yến Nhỏ, luôn trợ giúp mấy đứa trẻ trong thôn đi học. Cô nói xem, cục giáo dục các cô có phải quá mức không để ý đến giáo dục trong huyện hay không.
- Làm sao có thể? Tôi làm sao có thể không để ý? Nhưng anh cũng biết, giáo dục huyện chúng ta chính là như vậy, tiền lương của giáo viên đến hiện tại còn chưa có tin tức, anh kêu tôi phải làm sao?
Lý Linh Uyển nói.
- Chẳng lẽ trong mắt cô, chỉ có tiền lương giáo viên sao? Chẳng lẽ cô còn không rõ, mình nên làm những chuyện gì sao? Chẳng lẽ tiền lương giáo viên có quan hệ đến việc học của những đứa trẻ kia sao? Lý Linh Uyển, chúng ta vốn có giao tình, cho nên tôi mới nói cô như vậy, cô phải biết phân biệt nặng nhẹ. Chuyện cô phải quản, cô nhất định phải quản. Chuyện không cần cô quan tâm, cô cũng đừng phân tâm.
Mạnh Thường Trực chỉ điểm.
- Lão Mạnh, cám ơn anh.
Lý Linh Uyển vội vàng nói.
- Nhanh đến bệnh viện huyện đi.
Mạnh Thường Trực nói.
- Được!
Mạnh Thường Trực nhìn theo bóng lưng Lý Linh Uyển, không khỏi lắc đầu, lúc này Tô Mộc đã triển lộ phong mang. Mạnh Thường Trực càng ngày càng không thể biết được suy nghĩ của hắn, việc duy nhất phải làm không có gì ngoài phục tùng..
Bên trong phòng làm việc.
Lý Tế Dân cũng biết Tô Mộc nhất định sẽ kêu hắn vào đầu tiên, vì vậy hắn đã sớm chờ ở nơi này. Không có cách nào, ai bảo hôm qua xảy ra chuyện như vậy, cho nên Lý Tế Dân cũng không có thời gian phản ứng.
Phải biết rằng tối hôm qua sau khi Tô Mộc gọi điện thoại, Lý Tế Dân đã không dám chậm trễ, trực tiếp muốn tìm Tô Mộc báo cáo công việc. Đáng tiếc Tô Mộc không ở trong huyện thành, bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là đi tìm Trương Bắc Hạ.
Trương Bắc Hạ là người khôn khéo, làm sao có thể không nhìn thấu suy nghĩ của Lý Tế Dân, cho nên khi hắn nhìn thấy Lý Tế Dân, không chút do dự, đổ ập xuống một trận chửi mắng. Còn Lý Tế Dân, cả người run rẩy, im lặng lắng nghe.
Trương Bắc Hạ kêu Lý Tế Dân đừng do dự, lập tức đến tìm Tô Mộc, có lẽ còn có thể vãn hồi. Nếu không Lý Tế Dân cứ đợi bị bắt lại đi!
Cho nên lúc này Lý Tế Dân đứng ở đây, tâm tình vô cùng khẩn trương, nhìn gương mặt trẻ tuổi trước mắt, cảm thấy vô cùng bối rối.
Trong không khí căng thẳng như vậy, Tô Mộc chậm rãi mở miệng.