Cái gì gọi là mùi vị thất bại?
Có lẽ rất nhiều người khi gặp phải vấn đề này, sẽ tranh giành nói mình thất bại như thế nào. Nhưng tin tưởng có một loại tình huống khắc cốt ghi tâm nhất, chính là sau khi anh thành công, lại đột nhiên gặp phải ngăn trở, lúc đó sẽ càng thêm biết rõ, cái gì gọi là thất bại.
Có câu nói rất hay, đứng càng cao thì rơi cũng càng đau.
Cấp trên sở dĩ trở thành cấp trên, là vì giẫm lên vô số người thất bại mà thành công. Khi thất bại như vậy phủ xuống trên người hắn, hắn tuyệt đối không thể chịu được. Chẳng những không thể chịu được, hơn nữa còn có cảm giác càng trầm trọng bi ai.
Trạng thái hiện tại của Hầu Số Căn chính là như vậy.
Có Hầu Bách Lương chiếu cố, Hầu Số Căn luôn gặp thuận lợi trong huyện Ân Huyền, làm sao cũng không nghĩ tới, thất bại sẽ đến nhanh như vậy. Trong hội nghị thường ủy huyện ủy, Hầu Bách Lương lại thất bại dưới tay Tô Mộc.
Hầu Bách Lương là ai? Đó là người chấp chưởng quyền bính của huyện thành này, người như vậy làm sao có thể nói thất bại là thất bại? Tất cả những chuyện này xảy ra đều hết sức bất ngờ.
- Dư Thuận chết tiệt! Nếu như không phải ngươi phản bội, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy. Xem ra ban đầu làm cho con gái ngươi bị viêm não, thật sự không sai!
Hầu Số Căn âm tàn nói.
Lời này từ trong miệng Hầu Số Căn nói ra, tạo thành hiệu quả kinh người. Nếu những lời này truyền đi, sợ rằng Dư Thuận sẽ gϊếŧ chết Hầu Số Căn, cho dù thân là phó Huyện trưởng thường vụ, hắn cũng có thể làm như vậy.
Sự kiện ban đầu kia, Dư Thuận vẫn cho là ngoài ý muốn, bây giờ xem ra, không phải là ngoài ý muốn!
Khi Hầu Số Căn nói ra lời này, trong phòng còn có một người, Hầu Số Căn có thể không có bất kỳ kiêng kỵ gì với hắn, đã nói rõ người này chính là tâm phúc của Hầu Số Căn. Đó là một nam nhân mặt mũi âm tàn, vừa nhìn đã biết tuyệt đối là loại ác độc. Cho dù ở trong phòng, cũng đeo kính đen, che khuất dung mạo của mình, làm cho người ta thực sự cảm giác quỷ dị.
Hắn chính là lão Ngũ.
Lão Ngũ là ai? Hắn chính là người Hầu Bách Lương đã gọi điện lúc trước. Lão Ngũ là thân tín của hai huynh đệ Hầu Số Căn và Hầu Bách Lương, Trương Mâu tự sát cũng xuất xứ từ trong tay lão Ngũ.
Bối cảnh của lão Ngũ rất thần bí, nhưng có thể khẳng định một điểm, hắn đã đoạt lấy địa vị rất cao từ trong tay Hầu Bách Lương và Hầu Số Căn.
- Có cần động đến Dư Thuận hay không?
Lão Ngũ hỏi.
- Không cần!
Hầu Số Căn lắc đầu:
- Ban đầu đã nói với đại ca, tôi chịu trách nhiệm chuyện buôn bán, về phần chuyện bên trong quan trường, không được đại ca gật đầu, bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối không thể làm. Tại sao Dư Thuận phải phản bội đại ca, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết, không thể tùy tiện động thủ. Hơn nữa Dư Thuận không phải là Trương Mâu, người như Trương Mâu, chết thì đã chết rồi. Nhưng nếu Dư Thuận chết, sẽ tạo ra oanh động.
Đó là dĩ nhiên!
Một tên thần côn làm sao có thể so sánh với một phó Huyện trưởng thường vụ?
- Được!
Lão Ngũ dứt khoát nói.
- Nhưng hiện tại cho dù không động đến Dư Thuận, cũng phải làm rõ tại sao hắn phải làm như vậy. Lão Ngũ, thời gian này ông hãy làm một việc, theo dõi Tô Mộc và Dư Thuận, tôi muốn biết quan hệ của bọn họ như thế nào.
Hầu Số Căn âm tàn nói.
- Tôi hiểu!
lão Ngũ vừa nói vừa đứng dậy rời đi.
Từ đầu đến cuối lão Ngũ cũng không hỏi thăm Hầu Số Căn, Huyện Nhất Xây xảy ra chuyện như vậy, kế tiếp nên làm như thế nào? Bởi vì lão Ngũ biết, giống như Hầu Số Căn đã nói, chuyện quan trường là do Hầu Bách Lương chịu trách nhiệm. Còn trên thương trường, Hầu Số Căn tuyệt đối có thể ứng phó.
Chẳng qua lão Ngũ không biết rằng, lần này Hầu Số Căn thật sự không ứng phó được!
Chính quyền huyện!
Phòng làm việc huyện trưởng!
Hầu Bách Lương đã sớm nên tan việc, nhưng hắn vẫn chưa ra về, ngồi ở đây còn có Mã Văn Tuyển và Ninh Biên Viễn. Lúc này vẻ mặt hai người cũng vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng. Hầu Bách Lương an vị phía sau bàn làm việc, sắc mặt đồng dạng cũng khó coi.
- Nói xem, hai người thấy chuyện này như thế nào? Dư Thuận tại sao phải làm như vậy? Tại sao hắn lại phản bội chúng ta?
Hầu Bách Lương quyết đoán nói.
Sự thật chứng minh hai người trước mắt chính là hai người trung thành nhất trong vòng tròn quan hệ của hắn, nếu chuyện đã như vậy, có mấy lời không cần phải che giấu. Nói đơn giản giữa bọn họ tồn tại quan hệ phúc họa cùng hưởng.
- Huyện trưởng, giống như tôi vừa nói, sau khi Tô Mộc gọi tôi vào, cũng không nói những lời chiêu dụ, chẳng lẽ hắn đối đãi với mọi người khác nhau hay sao? Còn nữa, tôi thật sự không nghĩ ra, tại sao Dư Thuận phải làm như vậy?
Mã Văn Tuyển nhăn mày.
- Tôi cũng nghĩ không thông!
Ninh Biên Viễn lắc đầu nói:
- Nhưng hiện tại chuyện tôi muốn biết hơn chính là, lần này Dư Thuận chỉ là ngẫu nhiên tỏ thái độ ứng phó Tô Mộc? Hay là sau này cũng sẽ có thái độ như vậy? Nếu là cái trước còn dễ nói, nếu là cái sau, tình hình sẽ vô cùng tồi tệ.
Đúng vậy, có một phó Huyện trưởng thường vụ không đồng lòng với mình tồn tại trong chính quyền huyện, nếu đổi lại là Huyện trưởng nào khác cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Chuyện này lão Ninh đi tìm Dư Thuận nói chuyện xem sao, xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hầu Bách Lương có chút lo lắng nói.
- Được, chuyện này cứ để tôi.
Ninh Biên Viễn quyết đoán nói.
- Huyện trưởng, hiện tại cái này vẫn chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là nếu năm hạng mục xây dựng đều dừng thi công, sẽ xuất hiện vấn đề lớn. Phải biết rằng Huyện Nhất Xây đã lấy đi một khoản tiền từ tài chính huyện, hiện tại lại sắp đến thời điểm phát tiền lương. Tháng trước đã thiếu tiền lương của tất cả giáo viên và công nhân viên trong huyện, nếu như lần này không giải quyết, sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.
Mã Văn Tuyển chần chờ nói.
Đây thật sự là chuyện phiền toái!
Hầu Bách Lương biết chuyện này thật ra không tới phiên Tô Mộc chịu trách nhiệm, dù sao chuyện này phải do hắn chủ trì mới đúng, hơn nữa cục trưởng cục tài chính huyện Khúc Hằng Tùng còn là do một tay hắn đưa lên. Ban đầu chuyện này lại là do mình trực tiếp trả tiền cho Huyện Nhất Xây.
Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ!
Sau khi Tô Mộc tiền nhiệm, lúc này còn chưa ngồi vững vàng đã trực tiếp đình chỉ năm hạng mục xây dựng của Huyện Nhất Xây, chuyện này Tô Mộc chẳng những không có bất cứ trách nhiệm nào, ngược lại còn nhận được khen ngợi. Cho nên nói chuyện này muốn giải quyết, chỉ có thể dựa vào Hầu Bách Lương.
Hơn nữa tuyệt đối không thể khất nợ, nếu không sẽ cho Tô Mộc lý do đả kích.
- Còn mấy ngày nữa?
Hầu Bách Lương hỏi.
- Tôi nghe Khúc Hằng Tùng nói, còn một tuần lễ!
Mã Văn Tuyển nói.
- Một tuần!
Hầu Bách Lương thấp giọng rù rì :
- Được, trong một tuần này tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, các vị đi đi!
- Vâng!
Khi ở bên này Hầu Bách Lương đang tức giận và nôn nóng, bên phía tòa nhà huyện ủy, cả buổi trưa đều rất náo nhiệt. Giống như bọn họ đã hẹn ước, bí thư ban Kỷ luật thanh tra huyện Cố Diễn Lý, bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy Phan Úy Nhiên, Bộ trưởng bộ mặt trận thống nhất Trương Đạc, còn có phó bí thư phụ trách khối Đảng Phí Mặc đều lần lượt tới chỗ Tô Mộc.
Bất kể nói thế nào, tối thiểu bây giờ nhìn lại, bọn họ đều đã đứng về phía Tô Mộc, là người trong hàng ngũ của Tô Mộc.
Giống như bọn họ có thể chủ động đến đây, chờ đợi bọn họ cũng là tràng diện rất hài hòa. Tô Mộc vui vẻ nói chuyện với mọi người, trong đó còn vận dụng hai lần quan bảng, biết được bí mật của Cố Diễn Lý và Phan Úy Nhiên. Duới tình huống như thế, Tô Mộc đương nhiên sẽ có kiểu nói chuyện trọng điểm, như vậy sẽ mang đến hiệu quả khả quan.
Quan hệ giữa bọn họ thoáng cái đã gần gũi hơn không ít!
Cho đến lúc tan việc, trong phòng làm việc của Tô Mộc mới xuất hiện thân ảnh của Dư Thuận. Lúc này khi Dư Thuận xuất hiện trước mặt Tô Mộc, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và ánh mắt kỳ vọng.
- Tô bí thư, cám ơn!
Dư Thuận gấp giọng nói.
- Lão Dư à, chuyện của anh không phải là chuyện gì lớn. Chỉ cần kiểm tra kỹ càng, sau đó tiến hành trị liệu, chắc chắn sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Tôi nghĩ tốt nhất anh nên xin phép nghỉ, sau đó trị liệu cho xong.
Tô Mộc cười nói.
- Đúng vậy, tôi có thể làm như vậy. Nhưng Tô bí thư, cậu xem lúc nào đó có thể đến nhà tôi một chuyến? Tôi muốn cậu khám cho Dư Đào.
Dư Thuận thấp giọng nói, ánh mắt nhìn Tô Mộc, toát ra một loại gấp gáp.
- Được, tôi sẽ nhanh chóng tới đó một chuyến.
Tô Mộc nói.
- Vậy thì đa tạ Tô bí thư rồi.
Dư Thuận thoáng cái buông lỏng.
Bây giờ Dư Thuận đã ký thác tất cả hi vọng vào Tô Mộc, nếu lúc này Tô Mộc cự tuyệt hắn, hắn thật sự không biết phải làm sao. May là Tô Mộc đáp ứng, mà Tô Mộc đáp ứng như vậy, càng khiến cho Dư Thuận càng thêm tin tưởng, Tô Mộc khẳng định có thể đến giúp mình.
Sau khi Dư Thuận rời đi, Mộ Bạch từ bên cạnh lại đi tới, thấp giọng nói:
- Bí thư, đã làm xong rồi, hiện tại năm hạng mục xây dựng bên trong huyện thành đều đã đình công, chờ tiến hành phê duyệt một lần nữa.
- Theo dõi chặt, tôi nghĩ bọn họ không thể đi vào khuôn khổ như vậy.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Vâng, tôi biết phải làm sao.
Mộ Bạch gật đầu.
Đợi sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Tô Mộc cuối cùng mới có thể dễ dàng thở ra một hơi. Những thứ khác không nói, tối thiểu là hiện tại hắn đã phá vỡ cục diện huyện Ân Huyền, mặc dù phương thức có chút xiên vẹo, nhưng kết quả lại là thứ quan trọng nhất. Chuyện còn lại dễ nói hơn rất nhiều.
Cho dù Hầu Bách Lương muốn tiếp tục gây chuyện, mình cũng sẽ chơi đến cùng.
Còn Huyện Nhất Xây sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén kề vào cổ họng hắn.
Trong trạng thái tâm tình kích động này, khi Tô Mộc về đến nhà, đã tự mình xuống bếp làm cơm tối.
Đột nhiên khi Tô Mộc mới vừa cắt xong cà chua, đang chuẩn bị xào, điện thoại của hắn bỗng vang lên chói tai. Sau khi Tô Mộc phát hiện ai gọi tới, liền mỉm cười nghe máy. Chẳng qua khi hắn còn chưa nói gì, bên kia điện thoại liền truyền đến một giọng nói lo lắng mang theo chút tức giận.
- Tô Mộc, cứu mạng!