* * *
Buổi tối thị trấn yên lặng, không có sự náo nhiệt ồn ào như thành phố lớn. Gió đêm thổi ngoài khung cửa sổ, hai bóng người trong phòng đã ngừng vật nhau, không gian yên lặng.
Tô Mộc dựa vào gối sau lưng, ngực ôm Lạc Lâm trần trụi.
Tô Mộc ngập ngừng xin lỗi:
- Lạc Lâm, chuyện đêm nay . . .
Lạc Lâm giơ tay chặn môi Tô Mộc lại:
- Tô Mộc, em nói rồi, chuyện đêm nay không trách ai, anh cũng đừng mắng Tiểu Thúy. Đây là điều em muốn, là em tự nguyện. Em không bao giờ thích bị hôn nhân trói buộc, như hiện tại là em đã thỏa mãn. EmTa từng mất một lần, em không muốn bỏ lỡ nữa.
Tô Mộc nghe Lạc Lâm dịu dàng tâm tình, vẻ mặt hắn tràn đầy cảm động. Tô Mộc không phải loại người do dự chần chừ, chuyện đã xảy ra thì mặc kệ vì lý do gì, hắn không muốn phủ nhận.
Hơn nữa gút mắc giữa Tô Mộc, Lạc Lâm đã cởi bỏ từ lâu, hắn không hận cô. Huống chi từ đáy lòng Tô Mộc không cách nào quên được Lạc Lâm, hắn không quên thanh xuân rực rỡ như hoa, thiếu nữ mặc váy trắng làm hắn động tâm.
Tô Mộc ôm Lạc Lâm, ngửi mùi thơm đặc biệt, Quan Bảng xoay tròn.
Tên: Lạc Lâm.
Chức vụ: Phó chủ nhiệm phòng quảng cáo đài truyền hình huyện huyện Hình Đường.
Yêu thích: Hoa lan.
Độ thân mật: Chín mươi.
Tô Mộc biết Lạc Lâm có hảo cảm với hắn nhưng không ngờ sẽ cao như vậy. Độ hảo cảm chín mươi có ý nghĩa gì? Nghĩa là từ bây giờ trái tim Lạc Lâm đặt trên người Tô Mộc, hai người càng ở chung lâu thì con số sẽ lên nữa, có thể sẽ đến độ thân mật một trăm.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Lạc Lâm, anh biết bây giờ có nói gì cũng đã xong. Anh chỉ muốn em biết một điều, nếu em đã trở thành nữ nhân của anh thì trước khi em chủ động rời đi, anh tuyệt đối không buông tay. Không ai được cướp em khỏi anh, ai dám ăn hϊếp em thì anh sẽ đòi lại cho em, hãy tin anh.
Lạc Lâm không kiềm được kích động, nước mắt rơi lã chã:
- Em tin, tin mà, em luôn tin tưởng.
Nước mắt nóng bỏng tan trên l*иg ngực Tô Mộc, hắn ôm chặt Lạc Lâm. Điều nên nói đã nói xong, bây giờ giữ im lặng cũng là hưởng thụ.
- Tô Mộc, em . . . em muốn nữa.
- Thật không vậy?
- Đương nhiên thật, không tin thì anh sờ xem.
- Được.
Ngừng chiến một lúc sao cảm xúc Lạc Lâm kích động lại điên cuồng, khí thế làm Tô Mộc thấy phải sợ. Mỹ nhân có lệnh, Tô Mộc nào dám không nghe?
Yên lặng ngắn ngủi sau là giường lớn lại rung lắc dữ dội, kèn chiến trận lại vang lên.
Nắng sớm vén tấm màn đen, Tô Mộc nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra. Nỗi lòng Lạc Lâm kích động, cô tưởng tượng hình ảnh tô vẽ trong mộng bao nhiêu lần sắp xuất hiện trước mắt. Nhưng khi Lạc Lâm mở mắt ra thì như bị sét đánh, lòng đau nhói, rơi lệ như mưa.
Đi rồi, Tô Mộc vẫn đi. Chẳng lẽ đêm qua chỉ là giấc mơ? Mộng xuân không dấu vết sao? Đúng rồi, hiện tại Tô Mộc đã là bí thư trấn ủy, dù cô và hắn từng có gì thì đó là chuyện quá khứ. So với đoạn tình cảm từng có thì Lạc Lâm tổn thương Tô Mộc sâu đậm hơn, hắn làm sao dễ dàng tha thứ cho nàng?
Lạc Lâm chưa từng thấy đời mình phập phồng lớn như vậy. Tối hôm qua còn ngọt ngào thủ thỉ, giờ đã là hồi ức lạnh băng.
Lạc Lâm đau lòng muốn chết.
Nhưng khi Lạc Lâm khóc lóc thảm thương thì một thanh âm dịu dàng vang bên tai:
- Mới sáng sớm em khóc cái gì? Ai ăn hϊếp em, nói đi, anh bảo đảm sẽ trút giận cho em.
Lạc Lâm kinh ngạc kêu lên:
- A? Anh không đi?
Khuôn mặt Tô Mộc quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lạc Lâm rung động. Không còn cảnh nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim Lạc Lâm hơn bây giờ, đầu óc cô trống rỗng.
Tô Mộc nói:
- Đi cái gì, anh nấu bữa sáng cho em. Hay em rất muốn anh đi? Nếu vậy anh đi đây.
Tô Mộc đứng lên định đi.
Lạc Lâm vội vươn tay ra kéo tay Tô Mộc lại:
- Không!
Lạc Lâm sốt ruột nói:
- Không, em không cho anh đi!
Tô Mộc ngồi xuống, cười nói:
- Đây mới là Lạc đại mỹ nữ anh muốn.
Lạc Lâm hờn dỗi:
- Hừ! Anh dám ăn hϊếp em, không tha cho anh!
Đổi lại trước kia Lạc Lâm không dám tin miệng cô sẽ nói ra lời như vậy. Nhưng sau một đêm phong lưu, Lạc Lâm hoàn toàn thay đổi. Tặng lần đầu tiên của mình cho người mình yêu, cảm giác sung sướиɠ đến mức sống không bằng chết đó làm Lạc Lâm thay đổi.
Tính cách lạnh băng đã hết, bây giờ Lạc Lâm chỉ muốn ở bên cạnh Tô Mộc, làm bất cứ chuyện gì vì hắn. Dù Tô Mộc yêu cầu Lạc Lâm mặc đồng phục mây mưa với hắn thì cô cũng chiều.
Tô Mộc dìu dàng nói:
- Đi, ăn cháo.
Tô Mộc biết lúc này nữ nhân nhạy cảm nhất nên hắn không rời đi, đêm qua hắn đã nghĩ thông, chuyện đã quyết định Tô Mộc sẽ không thay đổi.
- Ưm . . . A . . .
Lạc Lâm định xuống giường, nhưng mới nhúc nhích thì chỗ riêng tư đau như bị xé rách, cả người khó chịu, xương cốt tan rã. Lạc Lâm té xuống giường không dậy nổi.
Lạc Lâm chu môi:
- Cười gì mà cười, toàn lỗi tại anh!
Lạc Lâm nhìn Tô Mộc cười gian, giận dỗi nói:
- Em đói, mau bưng cháo lên đây.
Tô Mộc cười nói:
- Tuân lệnh! Nương tử chờ chút, vi phu bưng cho nàng ngay.
Lạc Lâm nhìn bóng lưng Tô Mộc vội vã, nhìn hoa hồng đỏ dưới thân, nở nụ cười hạnh phúc. Làm nữ nhân đến bước này Lạc Lâm không còn gì tiếc nuối.
Sinh nhật năm nay là sinh nhật khiến cô hạnh phúc, cảm động nhất từ lúc sinh ra đến bây giờ.
Thân thể Lạc Lâm không khỏe, không đi làm được, chỉ có thể xin nghỉ phép. Tô Mộc ở nhà với Lạc Lâm nửa ngày, đến buổi chiều xác định cô không sao mới đi.
Tô Mộc trở về Hắc Sơn trấn, vừa bước vào tòa nhà trấn ủy thì một nam nhân lao tới ngay khi hắn bước vào.