Quan Bảng

Chương 217: Khó nhận nhất là ơn của mỹ nhân

Chương 178: Khó nhận nhất là ơn của mỹ nhân.

Đây là thái độ của Vương Vĩ Hoa?

Vương Vĩ Hoa nói câu này là sao?

Tô Mộc cúi đầu suy tư. Tô Mộc không cho rằng Vương Vĩ Hoa sẽ rộng lượng như thế, đến nỗi buông quyền to. Tô Mộc càng lo là ảnh hưởng về sau. Nếu Vương Vĩ Hoa không làm gì, không cần quyền lực gì thì Tô Mộc sẽ là loại người gì?

Ai đến Hắc Sơn trấn đều không công tác được, Hắc Sơn trấn thành mảnh đất của riêng Tô Mộc, lời hắn nói là trời. Nếu vậy Tô Mộc sẽ bị chụp mũ vô tổ chức vô kỷ luật. Cái mũ quá lớn, Tô Mộc không đội lên đầu được.

Vương Vĩ Hoa nhìn bộ dạng Tô Mộc, không nói tiếp. Tô Mộc xoay xoay ly rượu, nhìn Vương Vĩ Hoa. Yên lặng không kéo dài quá lâu, chốc lát kết thúc. Tô Mộc ngước đầu lên, lại mỉm cười nâng ly rượu.

- Vương chủ tịch huyện, Hắc Sơn trấn tuyệt đối sẽ công tác dưới sự dẫn dắt của tiểu tổ giám thị lãnh đạo. Sau này Vương chủ tịch huyện đừng nói lời như thế nữa.

Thiếu niên già dặn, trong đầu Vương Vĩ Hoa hiện ra chữ này. Mới rồi Vương Vĩ Hoa nói câu đó để biểu đạt thái độ, nhưng gã biết giữa gã và Tô Mộc không có quan hệ gì, Tô Mộc dựa vào cái gì lần đầu tiên gặp mặt đã móc ruột móc gan cho Vương Vĩ Hoa?

Ban đầu là Anh Vương giờ đổi giọng sang Vương chủ tịch huyện đã nói rõ vấn đề.

Thôi, lâu ngày gặp lòng người, sau này từ từ ở chung là được.

Vương Vĩ Hoa bưng rượu lên, cười nói:

- Nào, chúng ta uống rượu.

Tiếng cụng ly trong trẻo vang lên. Tô Mộc cố ý vận chuyển, Quan Bảng xoay tít. Tô Mộc muốn xem phó chủ tịch huyện Vương Vĩ Hoa định làm gì.

Tên: Vương Vĩ Hoa.

Chức vụ: Phó chủ tịch huyện huyện Hình Đường.

Yêu thích: Thu tàng lá trà.

Độ thân mật: Ba mươi.

Trong Quan Bảng lộ ra tin tức, Tô Mộc thầm suy ngẫm. Không có số lên chức nghĩa là vị trí trống phó chủ tịch huyện thường vụ huyện Hình Đường vô duyên với Vương Vĩ Hoa.

Mặc dù Quan Bảng chỉ cho thấy dấu hiệu một tháng nhưng thời hạn nhiêu đó đủ làm rất nhiều chuyện. Tô Mộc không tin vị trí phó chủ tịch huyện thường vụ cứ trống mãi, nếu quyết định trong vòng một tháng thì đúng là không có duyên với Vương Vĩ Hoa.

Trừ phi trong một tháng này không quyết định chức phó chủ tịch huyện thường vụ.

Thái độ của Vương Vĩ Hoa chẳng lẽ muốn thông qua hắn nói vun vào cho gã, để Nhϊếp Việt thăng chức Vương Vĩ Hoa làm phó chủ tịch huyện thường vụ? Khả năng này rất lớn.

Tô Mộc cười thầm:

- Độ thân mật ba mươi, Vương chủ tịch huyện này suy tính giỏi thật.

Hai mươi là tiêu chuẩn, hảo cảm của Vương Vĩ Hoa đối với Tô Mộc chỉ có ba mươi nghĩa là người này không đáng tin với hắn. So với Chu Chính độ hảo cảm tám, chín chục thì Vương Vĩ Hoa quá thấp. Đối với loại người này Tô Mộc chỉ cần đối xử bình thường là được, hắn tuyệt đối không móc ruột móc gan ra.

Tô Mộc và Vương Vĩ Hoa tùy ý trò chuyện, đừng thấy đối thoại bình thường, nhiều chuyện moi móc được từ cuộc tán gẫu. Trò chuyện là một môn học vấn, nếu ngươi giỏi môn này sẽ biết được nhiều thứ.

Nhìn như Vương Vĩ Hoa không đề phòng Tô Mộc, đơn thuần muốn nịnh hắn, chuyện gì cũng kể. Đặc biệt là liên quan mỗi lãnh đạo huyện trực cơ quan, Vương Vĩ Hoa luôn miệng nói. Vương Vĩ Hoa từng bước leo lên vị trí phó chủ tịch huyện, trong huyện Hình Đường không có chuyện gì giấu được gã.

Làm người quá cẩn thận, dư thừa thủ đoạn, khai thác không đủ, không đủ quyết đoán. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Mộc sau khi trò chuyện với Vương Vĩ Hoa.

Tiểu tổ giám thị lãnh đạo thành lập, Hắc Sơn trấn phát triển càng có thứ tự. Vương Vĩ Hoa không suy nghĩ gì, trừ mỗi ngày bình thường thị sát, công tác ra, gã không nhúng tay những chuyện khác. Đỗ Kiện làm trưởng trấn đến bây giờ còn chưa bình tĩnh lại, gã không nói nhiều.

Trong tình huống đó nhiều lý niệm chấp chính của Tô Mộc được thực hành không chút cản trở.

Khu du lịch tập đoàn Cự Nhân đã rất có quy mô, thêm ba tháng hoàn thiện là có thể bắt đầu kinh doanh. Chờ tuyên truyền đúng dịp, có thể một phát pháo nổ vang.

Thủy sản Hồng Phong xây dựng khu viên sinh thái công nghệ cao cũng gần xong. Nuôi dưỡng oa oa ngư và hoang dã đều đi vào quỹ đạo. Nuôi dưỡng thủy lục nguyên bộ, các hạng mục khác cũng bắt tay vào thực hiện. Hà Sanh chưa từng kích động như bây giờ.

Căn cứ lá trà của tập đoàn Chu thị xây xong trước nhất. Có điều kiện tiện lợi Hắc Sơn trấn, tập đoàn Chu thị qua hai, ba mùa tiêu thụ lá trà thì duẫn tiêm trà sẽ nổi tiếng vang dội.

Kiến trúc Lạc thị phụ trách sửa đường làm theo từng bước, thêm mấy tháng là bảo đảm các con đường cho xe qua lại. Kiến trúc Lạc thị vốn sắp đóng cửa bây giờ nổi bật thành xí nghiệp danh tiếng nhất huyện Hình Đường, cá khô xoay người.

Trừ mấy hạng mục đầu tư lớn ra xí nghiệp các nơi lần lượt đến Hắc Sơn trấn khảo sát. Hiện tại đã có hơn mười xí nghiệp muốn ký tên đầu tư, chờ Hắc Sơn trấn hoàn thành nguyên bộ phương tiện cơ sở là bọn họ sẽ không chút do dự bỏ vốn lớn vào, nhờ đó Hắc Sơn trấn được đẩy lên độ cao mới.

Có ai ngờ trước kia Hắc Sơn trấn hẻo lánh bần cùng lại tỏa sáng sức sống trong tay Tô Mộc, đây là công tích lớn làm người ta trợn mắt há hốc mồm.

Kim Bích Huy Hoàng.

Trong không khí này Tô Mộc, Lạc Lâm ngồi trong một phòng riêng, Dương Tiểu Thúy cũng có mặt. Một đống rượu bày trước mắt, có đủ loại. Dương Tiểu Thúy tự nhận rất thân với Lạc Lâm, Tô Mộc, cô chiêu đãi hai người rất chu đáo.

Dương Tiểu Thúy cười nói:

- Tô Mộc, bây giờ ngươi là nhân vật phong vân trong huyện, thử hỏi có ai không biết đến Tô đại bí thư. Tô Mộc, ngươi đúng là rất giỏi, Hắc Sơn trấn từ một vùng đất nghèo nàn phát triển thành hiện tại. Ta rất khâm phục ngươi, nếu được thì ta muốn mở Kim Bích Huy Hoàng trong trấn các ngươi.

Có loại nữ nhân trời sinh thích hợp giao thiệp, Dương Tiểu Thúy là loại người này. Nhìn như nói bâng quơ, mặt mày quyến rũ làm người động lòng. Sự quyến rũ không ma mị, làm người nhìn thấy thoải mái, du͙© vọиɠ manh động.

Tô Mộc cười nói:

- Tiểu Thúy tỷ làm ơn đừng trêu ta.

Ngồi trong Kim Bích Huy Hoàng Tô Mộc thấy rất thoải mái, không cần lo ngươi lừa ta gạt chốn quan trường, Thể xác và tinh thần tạm thời cách xa quan trường, thả lỏng thoải mái nhất.

Tô Mộc biết Kim Bích Huy Hoàng đã trở thành nơi ăn chơi số một trong huyện Hình Đường, có Từ Tranh Thành giúp đỡ, không ai gây hấn chỗ này. Dương Tiểu Thúy có ánh mắt sắc bén, kinh doanh Kim Bích Huy Hoàng náo nhiệt. Trong tiệm trang hoàng xa hoa hơn trước, diện tích cũng khuếch trương.

Dương Tiểu Thúy cười nói:

- Ui chao, Lạc Lâm sao hôm nay ngoan thế, như con mèo nhỏ. Sao vậy, chẳng lẽ Tô Mộc là cọp? Hù ngươi sợ vậy?

Bộ ngực lắc lư theo điệu cười.

Lạc Lâm hung dữ lườm Dương Tiểu Thúy:

- Tiểu Thúy, ngươi . . .!

Lạc Lâm cầm ly rượu lên, nghiêng người giơ rượu hướng Tô Mộc:

- Tô Mộc, uống đi!