Thẩm Nhạn mở mắt, đau đớn như trong
xương có
nhọt độc, nhức nhối
tuần hoàn. Gân mạch máu thịt toàn thân không chỗ nào là không đau tận xương tủy, nhưng khóe môi hắn vẫn nở nụ cười thoải mái.
Chống đỡ qua được một đêm, tuy đau đớn không thể tả, nhận hết tra tấn nhưng hắn vẫn không
bị cổ độc hàng phục, vì chính mình thắng được
thêm
một ngày.
Nhưng không biết lần này lại để Nhiêm bà đuổi theo bao nhiêu lộ trình…
Thị lực chưa hoàn toàn khôi phục lại, chóp mũi đã ngửi được một mùi thơm, đó là mùi nấm hỗn hợp thịt đậm sệt, hai ngày chưa từng được ăn bữa nào ra trò, chỉ là ngửi mùi thơm thôi đã làm bụng
kêu
ùng ục.
Sau đó là mùi thoang thoảng của thảo mộc, hoa dại, đống lửa nổ tí tách, còn có tiếng ngựa thở phì phì đạp đề.
Thẩm Nhạn chớp mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh.
– Huynh
tỉnh.
Trong nắng sớm, một thanh niên tuấn mỹ đang ngồi bên đống lửa, ngọn lửa đỏ cam, mặt trời sáng sủa, chiếu lên áo đen của
y
làm y êm dịu vài phần, ngón tay tựa như bạch ngọc đang cầm cán muôi gỗ dài, nhẹ nhàng khuấy trong nồi, hương canh thịt là từ đó bay tới.
Bên
cây cạnh nam nhân còn buộc một con nô mã*, không
chút
nhìn ra thần tuấn, ngược lại giống con la cỡ lớn.
*ngựa chạy chậm.
Người thì hắn
biết, nhưng mà cảnh tượng sao không hợp lắm. Dòng Hoàng Hà đâu? Chiếc thuyền lá đâu? Sao hắn
lại ở trong khu rừng này…
Thẩm Nhạn lại trừng mắt nhìn, đột nhiên liền cười ra tiếng:
– Nghiêm huynh.
Nghiêm Mạc quay đầu lại, nhìn về phía lãng tử nằm dưới
đất. Lớp lớp mồ hôi lạnh đã khô, máu bẩn
và tro bụi đã được lau đi, nụ cười trên gương mặt người nọ vẫn như trước, màu sắc trong mắt càng hơn ngày xưa, trừ giọng nói hơi khàn khàn ra thì như chưa
xảy ra chuyện gì vậy, cười dài nhìn về phía mình.
Chỉ là nụ cười sang sảng là
thế cũng giấu không được vẻ mệt mỏi sắp dầu hết đèn tắt của hắn. Nghiêm Mạc cầm cán muôi siết lại, đứng dậy:
– Canh chín rồi, uống nhuận nhuận hầu chút trước đi.
Một cánh tay hữu lực đỡ sau lưng, để Thẩm Nhạn nhẹ nhàng tựa vào cây bên cạnh. Bát canh bốc
hơi nóng đặt vào bàn tay hắn còn có thể sử dùng được.
Ý cười trong mắt lãng tử càng đậm, cố gắng bưng lên chén gỗ, hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi hương trong canh:
– Nấm núi, tể thái, thiên ma… con chim này là…
– Quạ đen, quạ đen thiên ma canh. – Nghiêm Mạc nói thẳng tên.
Thẩm Nhạn kinh ngạc nhìn sang, trên mặt có chút cảm kích, cũng có chút bất đắc dĩ, cười khổ than thở một câu:
– Bổ âm hư? Ta cũng thành hậu sản phụ nhân sao…
Quạ đen thiên ma canh có công hiệu thông đàm hóa ứ, bổ sung âm huyết, rất có lợi cho hư lao quá độ, khí huyết không đủ, còn có hiệu quả thông sữa.
Thẩm Nhạn đích xác chưa ăn quạ đen, thế nhưng kì hoàng chi thuật* vẫn là lược thông. Nay Nhâm mạch hắn bị hao tổn, đã hư nặng, thực bổ này cũng coi như đúng bệnh, chỉ là… Cười bưng lên bát nhấp một ngụm, hắn chậc lưỡi.
* y thuật.
– Quả thực vừa chua lại đắng, bỏ ít gừng thì tốt hơn nhiều…
Thẩm Nhạn không
hỏi cái nồi đó từ đâu mà đến, nấm rừng, thiên ma, quạ đen đã phải tốn bao nhiêu công sức mà có, còn có mảnh rừng cây ẩn nấp này, nô mã buộc ở trên cây bất an đạp đề, hắn thậm chí không biết mình ngất đi bao lâu, nhưng tất cả những thứ này đều là Nghiêm Mạc làm, mà còn làm rất cẩn thận tỉ mỉ, không hề thiếu sót.
Tình cảnh này, sao có thể không khiến hắn tươi cười rạng rỡ.
Nghiêm Mạc lại không bị nụ cười của hắn lây nhiễm, đợi hắn uống một chén canh xong thì
vớt ra ít nấm và thịt quạ đen
từ trong nồi, lại là một chén đầy đưa tới.
Thẩm Nhạn nhìn y
hồi lâu mới nhận bát, chậm rì ăn tiếp.
– Đêm qua ta ngủ bao lâu?
Vừa ăn, Thẩm Nhạn vừa xem mặt trời đỉnh đầu, có chút do dự hỏi.
– Ba canh giờ.
– Cái gì? –
Đũa trúc trong tay Thẩm Nhạn ngừng lại, hơi
không thể tin nhìn qua.
– Đã chậm trễ ba canh giờ?
Từ khi bị Nhiêm bà hạ độc cổ, thời gian đối Thẩm Nhạn mà nói đã mất đi ý nghĩa.
Mỗi ngày cứ giờ Tý chính là một khắc sống còn của hắn, phát tác còn chưa tính, còn phải đề phòng Nhiêm bà đuổi theo bày
độc thủ.
Khinh công Nhiêm bà tuy tệ hại, thế nhưng nhẫn nại lại tuyệt không phải thường nhân có thể địch nổi. Bởi vậy mỗi một lần kiềm chế cổ độc, hắn đều sẽ giãy dụa đứng dậy, chạy ra chút khoảng cách.
Nhưng lần này, hắn lại thϊếp đi, còn ngủ đến không biết trời trăng
gì, quên mất địch nhân đang đuổi theo phía sau.
Trong lòng có chút ngũ vị tạp trần, Thẩm Nhạn cười cười, động tác ăn cơm lại nhanh rất nhiều.
Bất luận bổn ý của mình thế nào, nay hắn thật tha hai người lui về sau, đã không thể chấp nhận chậm trễ một xu một hào nào nữa.
So với Thẩm Nhạn lo âu, Nghiêm Mạc có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều. Đợi đối phương cơm nước xong, y lại vươn tay đưa qua một bộ quần áo:
– Thay cái này đi.
Đó là bộ trường sam màu thiên thanh, vải dệt không quá tốt, nhưng được cái là sạch sẽ, Thẩm Nhạn trừng mắt nhìn, cười hỏi:
– Đồ mới rồi ngựa, chẳng lẽ huynh
đi cướp?
Đây là câu vui đùa, Nghiêm Mạc lại gật đầu:
– Đáng tiếc không thể đi quá xa được.
Ác… Thật đúng là cướp?
Nghe âm điệu đối phương hơi mang tiếc nuối, Thẩm Nhạn quả thực không còn lời nào để nói, sau một lúc lâu mới thở dài, nhận lấy bộ quần áo:
– Thật không nghĩ tới… Thôi, không làm người ta bị thương là tốt rồi.
Lãng tử cũng không cổ hủ, có thể đổi áo quần bẩn không khác gì dưa muối này đương nhiên vui vẻ vô cùng.
Khóe môi Nghiêm Mạc cũng lộ ra hơi mỉm cười mơ hồ, y là sát nhân
vô tính, không có hứng thú tàn sát dân chúng tay trói gà không chặt, điểm ấy những kẻ gọi y là “Diêm Ma” chẳng hề
tin tưởng, mà nam nhân trước mặt này lại không hỏi đã tự hiểu.
Quần áo trên người Thẩm Nhạn quả thật
không còn gì để mặc nữa, kéo nhẹ một phát, nửa ống tay áo còn lại liền rách.
Khác với thân hình trắng nõn như ngọc của Nghiêm Mạc, màu da hắn thì sẫm hơn một tí. Cơ bắp cân xứng săn chắc, mang theo sự
mạnh mẽ của võ giả. Nhưng nay trên thân thể lại có nhiều vết thương đỏ đỏ đen đen, hơn phân nửa còn bị chứng viêm, thoạt nhìn thê thảm vô cùng.
Vết thương ở vai trái là nặng nhất, sưng vù
chừng gấp hai, giữa miệng vết thương đen thùi còn có máu chầm chậm
chảy ra.
Nghiêm Mạc nhíu mày, đột nhiên vươn tay đè lại đầu vai Thẩm Nhạn. Lãng tử đang định thay quần áo sửng sốt, theo ánh mắt y nhìn về phía vai trái, nhẹ giọng cười:
– Lúc trước dùng một cánh tay đổi lấy hai canh giờ của Nhiêm bà, đã đủ rồi.
Nghiêm Mạc siết chặt tay lại, lớn tiếng:
– Trong vết thương có gì đó!
Cái này Thẩm Nhạn đương nhiên biết, cây gậy của Nhiêm bà, tuyệt không thể chỉ đơn thuần là một cây gậy.
Nghiêm Mạc chưa cho hắn thời gian biện giải liền xoay người cầm tế kiếm hơ trong lửa, cắm xuống
đất rồi dùng nước sạch rửa một chút, lại đặt ở lửa hơ một lát, mang kiếm trở về.
– Có chút đau, huynh kiên nhẫn một chút.
Theo tiếng, ngay cả thời gian phản ứng đều không cho, mũi kiếm nóng bỏng liền cắm vào miệng vết thương.
Trong nháy mắt, da thịt phát ra tiếng cháy khét xì xì, Thẩm Nhạn hơi run rẩy đôi mày, thân hình lại không nhúc nhích. Cánh tay trái hắn đã phế đi hai ngày, nếu có thể trừ bệnh căn cũng là chuyện tốt.
Thanh kiếm này tựa hồ có thể thấy được tâm tư chủ nhân, không lưu tình chút nào quấy vết thương hai phát, phốc một tiếng lấy ra một miếng thịt thối từ
trong đó.
Khối thịt rơi xuống đất rồi còn giật giật hai phát, ở trong chui ra mấy con ấu trùng nhỏ như hạt gạo.
Cái này mới làm Thẩm Nhạn ngạc nhiên hơn chút, có chút buồn nôn nhe răng:
– Nhiêm bà đúng thật
là không lãng phí, cho nhiều như
vậy…
Lời này chỉ nói một nửa, Thẩm Nhạn đột nhiên ngừng miệng.
Một cái gì đó mềm mại lạnh lẽo lại gần đầu vai, dùng sức hút vết thương, máu đen lập tức bị hút đi hơn phân nửa, Nghiêm Mạc quay đầu phun xuống đất lại cúi đầu hút vài lần, đợi máu đen tan hết chảy ra màu đỏ tươi mới cầm một mảnh vải mịn nhanh chóng quấn lại vết thương.
Khi y
lại ngẩng đầu thì phát hiện trong mắt Thẩm Nhạn có chút hoảng hốt, không khỏi hỏi:
– Còn đâu khó chịu nữa không?
Nhìn trên cánh môi đối phương có một tia đỏ sẫm, Thẩm Nhạn sửng sốt một chút, chợt cười rũ mi mắt:
– Đa tạ Nghiêm huynh, thế này thoải mái hơn nhiều rồi. Chúng ta có phải nên khởi hành rồi không?
– Đương nhiên. Chỉ là Hoàng Hà phía Bắc ta không quen thuộc, sợ là phải nhờ huynh
dẫn đường mới được.
– Bọc này để bên ta.
Thẩm Nhạn giãn ra bả vai cứng ngắc một chút, lần nữa mặc vào bộ đồ mới màu thiên thanh.
– Chỉ tiếc ngựa không vào được rừng núi, chắc
có thể sử dụng cũng không nhiều…
Trong tiếng lải nhải có chút cố ý của lãng tử, hai người thu dọn xong hành lý tiếp tục lên đường.
Nửa canh giờ sau, bên bờ một nơi khác cũng truyền đến tiếng người.
– Ngươi nói cái gì? Bọn chúng
lại trốn? Hạc lão quỷ, đều tại ngươi hôm qua chậm chạp lâu quá!
Nghe Nhiêm bà mắng to, Hạc Ông khinh thường mắng nói:
– Cũng không biết là ai chân què, làm trễ thời gian mọi người! Tiểu Yêu, hay chúng ta tự đuổi theo là được.
Yêu Thư sinh nhẹ nhàng hít hít cánh mũi:
– Giờ không thể được, Truy Hồn tán đã bị bay
hết, Thiên Lý Triền ăn vào bụng cũng sắp tiêu hết rồi, nếu hai tên đó vẫn chưa tách ra
thì
cổ Nhiêm bà vẫn còn dùng tốt.
– Có thời gian ở đây nói nhảm, nhanh chóng lên ngựa đuổi theo đi! Có Tử Mẫu cổ cản trở, bọn chúng
còn chạy được bao xa!
Mãng hán sớm đã không kiên nhẫn, hùng hùng hổ hổ nói.
Yêu Thư sinh mỉm cười:
– Vẫn là Liêu lão Tam nói có lý.
Hắn quay đầu hỏi kẻ áo đen
vẫn đứng ở bên cạnh:
– Quanh đây
có bố trí của lâu chủ không?
Kẻ áo đen
lúc này mới mở miệng:
– Lăng huyện
ngoài hai mươi dặm có cứ điểm, có thể điều ngựa đến.
– Thế là xong rồi! – Mãng hán ha ha cười.
– Để ta nói cho bà già con ngựa, không cần phải đi qua đi lại như vậy.
– Lão thân không thể cưỡi ngựa. –
Nhiêm bà lại nhàn nhàn hất chậu nước lạnh.
– Ngựa không chịu nổi độc tính, cưỡi cũng như không.
Ba người bên cạnh lập tức đều nhướn mày, cuối cùng vẫn là Yêu Thư sinh thở dài.
– Bọn
ta cõng mụ
gấp rút lên đường được không? Đừng dùng độc.
– Ta không làm! Liêu lão Tam hô ra trước.
Hạc Ông cũng u u cười:
– Cõng độc vật lên
người, không thì
tự tìm chết.
– Ta đến, ta đến.
Bất đắc dĩ lại đánh gãy mấy người, Yêu Thư sinh dùng gương mặt rất giống súc vật kỳ dị nhìn về phía Nhiêm bà:
– Không biết ý bà thế nào?
Nhiêm bà ghét bỏ nhìn gương mặt khó coi đến cực điểm của Yêu Thư sinh, bĩu môi:
– Đừng để hắn chạy đến chỗ Tôn Bình Thanh là được.
Rốt cuộc dẹp ổn mấy người, Yêu Thư sinh cũng coi như thở ra một hơi, dặn dò nói với kẻ áo đen bên cạnh:
– Bảo Thiên Xu qua ngăn cản đi, đừng chạy đến chỗ đó.
Kẻ áo đen
gật gật đầu, xoay người liền biến mất vào rừng cây.
Yêu Thư sinh xoay qua, như bi như thương thở dài:
– Bà bà, chúng ta đi thôi…