– Không chém chết thủ phạm, lão phu thề không làm người!
Bên trong Đạp Tuyết sơn trang, một tiếng rống giận dữ từ chính đường truyền ra.
Chỉ thấy trong viện rộng lớn, xếp một hàng mười hai thi thể. Bởi chuyện
đột nhiên, ngay cả quan tài cũng chưa chuẩn bị, chỉ dùng vải trắng phủ tạm
thân thể, nhìn hết sức thê lương.
Thấy
cảnh
như vậy, Đinh trang chủ sao
không kinh không giận được?
Chỉ mấy ngày thôi, đầu tiên là truyền đến tin tức da^ʍ tặc dạ đạo*, sau đó một đám trang đinh và khách quý tự dưng chết thảm, dù là Đinh Lịch Đan tung hoành giang hồ hơn mười năm đi nữa, cũng chưa bao giờ bị bẽ mặt
ở trước cửa nhà mình như thế!
*tối đi trộm.
– Trang chủ! – Nhị quản sự Đinh Bân đầu quấn vải
bố trắng, đôi mắt hổ hiện tơ
máu.
– Hôm qua đại ca dẫn người vây đổ Ngọc Diện tặc, hôm nay chính ngọ tuần sơn mới phát hiện thi thể bọn họ. Đại ca… đại ca y người đầu đôi nơi, chết thật sự không nhắm mắt!
Đinh Bân và Đinh Hoảng đều không phải anh em ruột rà gì, nhưng Đinh Hoảng nhập phủ mười lăm năm, vẫn luôn quan tâm chỉ bảo Đinh Bân, hai người sớm liền “Tình đồng thủ túc”*, bỗng nghe tin huynh trưởng đã chết, còn rơi vào thảm trạng người đầu một
chỗ, sao có thể không
làm hắn bi thương muốn chết?
*như tình anh em.
Đã kiểm tra vết thương xác chết, Đinh Lịch Đan nén
lửa giận cuồn cuộn trong lòng, lạnh lùng nói:
– Hành hung không phải Diêu Lãng. Tên tặc đó chỉ là thứ da^ʍ tham hoa háo sắc, khinh công điểm huyệt còn tạm được, kiếm pháp không cao siêu đến vậy, đừng nói Thiên La đao trận, sợ là ngay cả khoái kiếm của A Đại cũng không tránh được! Nhưng kiếm pháp hung thủ thật quá quỷ mị, ngay cả lão phu cũng
đoán không ra là kẻ
phương nào làm…
Nhíu mày suy tư một chốc, lão cắn răng:
– Thôi được, ngươi đi an bài gia đinh, nhân thủ tuần tra tăng gấp đôi, nhất là đình viện tiểu thư và phu nhân, nhất định phải bảo vệ nghiêm chặt! Đợi ta tu* bức thư này, phái người đưa cho Khưu huynh, nói cho huynh ấy biết tai họa nơi đây.
*viết thư (từ trong Bạch thoại thời kỳ đầu nên mình không sửa, Bạch thoại là văn viết bằng tiếng địa phương).
Thê tử Nhu Nhàn của Đinh trang chủ chính là em họ
của Khưu Vân Hải –
Trang chủ Tê Phượng sơn trang, cho nên hai tòa sơn trang Đạp Tuyết, Tê Phượng càng thân nhau, trong ngoài giúp đỡ lẫn nhau.
Xảy ra chuyện như vầy, đương nhiên phải mời rộng rãi đồng đạo, hợp lực kháng địch. Chỉ tiếc ái nữ chọn rể phải dời lại rồi.
Đinh Lịch Đan không khỏi sinh chút ảo não, nếu không phải lão trước kia mắt
quá cao, chưa từng nhận một đệ tử thân truyền, có lẽ sẽ chẳng rơi vào
hoàn cảnh không ai có thể dựa vào thế này.
Cầm lại đau buồn trong lòng, Đinh Bân trầm giọng đáp vâng, ánh mắt lại rơi xuống một thi thể bên ngoài:
– Chỉ là Nhiễm công tử lần này ở trong trang làm khách chết không rõ ràng… Trang chủ, chúng ta có nên tra một chút không ạ?
Đinh Lịch Đan thoáng nhướn mày, Nhiễm Phong người này tuy xuất đạo chưa lâu, nhưng danh tiếng rất tốt, lại kết giao thân thiết với Ngụy Lăng Vân đứng đầu Tứ Công tử trong giang hồ.
Vị thiếu hiệp xuất thân hàn môn* lại thiên tư trác tuyệt này, phẩm hạnh đều tốt như thế, vốn nên là con rể tốt nhất trong lựa chọn của lão, nhưng
sự xuất hiện của Nhiễm Phong, không khỏi quá khéo.
*môn phái nghèo.
Đến nhà bái phỏng, đúng lúc lão không ở, ở lại
hai ngày liền gặp phải da^ʍ tặc tập kích trang, đả thương ác tặc rồi theo đám Đinh Hoảng đuổi theo ra trang, kết quả Ngọc Diện tặc chưa săn được, lại bồi cả đám mạng.
Khéo đến thế này, liền không khỏi khiến người ta suy nghĩ. Hơn nữa trong thảm án này, ngoại trừ Đinh Hoảng bị chém đứt đầu ra, những trang đinh khác đều là một kiếm mất mạng, không có vết thương gì khác, Nhiễm Phong lại bị tra tấn đến cùng một trận, xem ra không giống như bị liên lụy, ngược lại như cố ý trả thù.
Chẳng lẽ kẻ gian muốn hại không phải là Đạp Tuyết sơn trang, mà là chính Nhiễm Phong?
Trầm ngâm một lát, Đinh Lịch Đan rốt cuộc đáp:
– Thôi được, trước đem tin tức tới
Nhiễm phủ, tạ lỗi cho tốt. Âm thầm phái thêm vài người, xem xem những
nhân sĩ giang hồ có
quan hệ thân thiết với
Nhiễm Phong có
động tĩnh gì không lại bàn bạc kỹ hơn. Còn nữa, nghiêm tra tung tích tên
Ngọc Diện tặc, sống phải thấy người chết phải thấy xác
!
Bên này Đạp Tuyết sơn trang phát mật lệnh truy nã, ngoài trăm dặm, bản tôn bị truy nã lại đang ngồi xổm bên một con suối.
Lúc này trời đang nắng, nước chảy lăn tăn, bóng ngược trong nước càng thêm rõ ràng. Chàng trai này dung sắc thượng giai*, mặt trắng không râu, thoạt nhìn chỉ vừa đôi
mươi, tuy quần áo xộc xệch, cả người nhếch nhác, nhưng lại chẳng tổn hao gì phong tư hoặc nhân* của y. Nếu như đặt ở hoan trường*, tất được vô số kĩ gia ái mộ.
*rất đẹp.
*mê hoặc người khác.
*chốn vui chơi.
Nhưng
khuôn mặt tuấn tú này, lại chẳng liên quan gì đến y.
Y – Nghiêm Mạc tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm, bộ chúng dưới trướng hai ngàn có hơn, sớm đã dưỡng thành tác phong dung mạo uy nghi, chẳng hề giống tên mặt trắng trai lơ này nửa phần.
Khóe môi cong
lên thành nụ
cười lạnh, cái dung mạo đẹp ấy tức khắc hiện vài phần tà nịnh.
Chuyện hôm nay thật sự đầy cổ quái, không nói đến cái túi da như
ma
này, nội lực toàn thân
y
cũng mất hơn phân nửa, còn bị nhận thành một da^ʍ tặc tên là “Diêu Lãng”.
Buồn cười y gây thù hàng vạn, gọi y “Diêm Ma”,“Ma đầu”,“Ô Y* tặc” vô số kể, mắng y “Tham hoa háo sắc” lại chưa tới một nửa. Chỉ hận tên phế vật buổi sáng bắt được không chịu nổi thẩm vấn, chỉ nói linh tinh, không hỏi ra được thứ gì hữu dụng…
*ô y: áo đen.
Nghiêm Mạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía dãy núi phương xa.
Phía trước
hẳn chính là đỉnh Đãng sơn, trước kia y đã
từng đi tới đây làm ăn, đương nhiên biết nơi này cách thành Từ Châu không bao xa, nhưng
thôn xóm vốn trong trí nhớ đã biến mất hoàn toàn, thôn quê cũng hoang tàn vắng vẻ, chẳng lẽ bọn Thát lại quay lại
tàn sát?
Nghĩ đến đây, y không có hứng thú suy nghĩ việc lạ giờ đang tao ngộ nữa. Dù sao tính mạng còn đây, dung mạo thay đổi thì sao, vừa lúc có thể né tránh huyền hồng*, việc quan trọng trước mắt
là mau chóng tới thành Từ Châu thăm dò tin tức.
*bị treo thưởng.
Lòng có tính toán, Nghiêm Mạc không chần chừ
nữa, thu dọn
một chút quần áo trong người, sải bước hướng quan đạo* phương xa.
* đường lớn.
Năm ngày sau.
Giữa
trưa, Duyệt Lai khách điếm theo thường lệ
ồn ào tiếng người, đại sảnh lầu một sớm đã chật ních
khách, lầu hai nhã tịch cũng bị chiếm hơn phân nửa, mùi thơm thức ăn rượu thịt giống như khói
bốc lên,
huân người dào dạt muốn say, rượu đến say sưa, không biết bàn ai truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
– Nghe gì chưa? Thất Cầm Kiếm quyết của
Bạch Loan phong mất trộm, giang hồ đồn là bị Cam Tam trộm đi!
– Cam Tam? Tiếu Vô Thường Cam Tam Lang? Sao hắn ta lại đi đυ.ng cái đám lỗ mũi trâu xui xẻo đó chứ, mọi người đều biết Thiên Môn lão nhân là kẻ khó chơi…
– Ai nói hắn muốn
! Cũng có người nói Cam Tam là bị người vu hãm, Thẩm Nhạn liền đích thân lên Bạch Loan phong cầu tình cho hắn, còn đánh cược với Lăng Vân công tử kìa!
Đề tài này dường
như có chút mê người, tiếng bên đó lập tức lớn vài phần.
–
Ha, Thẩm Nhạn
mới
trước không phải cãi nhau với vị hồng nhan tri kỷ của gã
sao, sao còn rảnh rang lo việc vớ vẩn của Cam Tam Lang… Không đúng, Lăng Vân công tử sao lại bị kéo vào chuyện này?
– Ha ha, vậy
ông anh
không biết rồi! Nghe tôi từ từ nói cho anh
nghe…
Giang hồ thú văn* đương nhiên là món ngon nhắm rượu, Duyệt Lai khách điếm
mấy năm gần đây là tửu quán lớn nhất Dương thành, mỗi ngày không biết phải tiếp đãi bao nhiêu giang hồ hào khách, đàm tư* đương nhiên dẫn không ít kẻ
chú ý.
*tin tức thú vị trong giang hồ.
*đàm tư: những đề tài để nói chuyện.
Những
người khác nghe thích thú vô cùng, trong nhã gian lầu hai có một vị công tử hắc y lại hờ hững nâng lên chén rượu, từng hớp
uống vào vật trong chén.
Khác với phần lớn
người giang hồ trong khách điếm, bên hông vị công tử này không hề có bội kiếm, cũng không trang phục làm dáng, thoạt nhìn ngược lại giống vị vương tôn quý tộc phong độ nhẹ nhàng nào đó, ngoại trừ chút lệ khí mơ hồ khó nhận ra
giữa hai hàng lông mày ra, thì như là chẳng quan hệ gì tới giang hồ này vậy.
Người này chính là Nghiêm Mạc.
Bởi vì đổi xác, không thể giả là vân du bốn phương hay thợ săn, y cố ý mặc quần áo văn sĩ lẫn vào thành, nhưng bước vào nơi đây, y lập tức phát hiện nơi này khác rất nhiều tưởng tượng của y.
Từ Châu chính là vùng đất tứ chiến, mấy năm trước quan binh vứt bỏ Thương Khưu, nơi đây đã rơi
vào tay địch, cho dù nơi này
còn một chút sức sống, cũng tuyệt không ca vũ thăng bình*.
*ca múa ấm êm hòa bình.
Nhưng hôm nay điều nhìn thấy trong mắt y thì thế nào
? Thành lâu to lớn, cửa hiệu hưng vượng, tiểu dân thăng đấu* đi lại giữa phố phường vô ưu vô lự*, còn có vô số giang hồ khách, mang đao đeo kiếm, thúc
ngựa giơ roi, người người hào khí can vân*.
*dân buôn bán.
*không lo lắng.
*hào khí xông lên tận trời.
Thịnh cảnh như thế, dù ở Lâm An, Dương Châu, sợ cũng không tìm thấy
được. Nhưng nay chiến sự căng thẳng, sao có thể xuất hiện
một thế ngoại đào nguyên thế này?
Lòng có băn khoăn, Nghiêm Mạc dằn tính cẩn thận tìm hiểu, nhưng càng tra lại càng kinh tâm, những tiểu dân thảnh thơi qua ngày, những hiệp khách khoe khoang khoác lác, trong miệng bàn là Tứ Đại sơn trang, Bát Đại môn tông, vô số nhân vật giang hồ.
Mạc Bắc không có thiết kỵ Mông Cổ, chỉ có Phi Ưng, Liệt Dương hai
Bảo, Giang Nam cũng không phải Nam Hạnh đế đô, mà là Ôn Nhu động
Anh Hùng mộ, diễm danh Viễn Dương Tần Hoài Thập Nhị Cảnh. Cái gì Tống Liêu chi chiến, cái gì Tịnh Khang* chi nạn, cái gì vó sắt xâm lược phương
nam, đều không ở trong tâm những người này. Đất nước này cũng không gọi là Đại Tống, mà gọi
là – Đại Sở!
*Tịnh Khang chi nạn: niên hiệu của vua Khâm Tông thời Tống 1126- 1127. Hay còn gọi sự biến
TruyenHD
Nghe được quốc hiệu này, ngay cả Nghiêm Mạc đều ứa mồ hôi lạnh, chẳng lẽ Ngụy Sở mà nhà Kim lập nay đã thành chính thống?
Nhưng cẩn thận hỏi thăm tiếp, hoàng đế Đại Sở chẳng phải
họ Trương, mà là họ kép Đông Phương, dựng nước đã hơn trăm năm!
Bên ngoài nhã, không biết ai ngãi
đúng
chỗ ngứa, mọi người cười vang. Khuôn mặt Nghiêm Mạc lại lạnh hơn vài phần, ném chén rượu rỗng lên bàn một cái, y
đứng dậy.
– Khách quan, ngài dùng xong rồi
ạ?
Điếm tiểu nhị mắt sắc bước nhanh lên nghênh, trên mặt mang
nụ cười mười phần khiêm cung.
Nghiêm Mạc cũng không trả lời, tùy tay vứt cho gã
một khối bạc vụn – nơi này
trả tiền đều dùng bạc, một
bữa cơm là mấy lượng bạc, như không hề có thứ như đồng. Điếm tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở, cung kính tiễn
y ra cửa.
Đứng ở ngoài cửa, Nghiêm Mạc hít một hơi thật sâu, trong điếm khói bếp và hương rượu bị một phồn hoa khác tiêu đi, Đông thị có tuấn mã, Tây thị đúc binh khí, dường như vốn chẳng có vương pháp, pháp lệnh.
Thế giới này sao mà quái dị, lại sao mà vô kê.
Mày nhíu chặt dần dần giãn ra, Nghiêm Mạc đưa mắt nhìn khách điếm vẫn ồn ào sau lưng, cất bước tới
chợ.
_________________________
Vô kê:
không có cơ sở, căn cứ, vô lý.
Mình xin giải thích sơ lược một chút
về phần lịch sử trong chương này. Ai muốn hiểu rõ hơn cứ GG nhé.
Nghiêm Mạc là người thời Tống (960 -1279)
Nhà Kim: do người Nữ Chân lập. Lúc đầu là phiên thuộc
(nước nhỏ bị nước lớn xâm lược)
của nước Liêu nhưng sau này thống nhất, lập ra nước Đại Kim.
Nhà Kim sau khi lập quốc, lập tức hợp sức với Tống để đánh Liêu và lập ra “Hải thượng chi minh” – tức Liên minh trên biển.
–
1125, nhà Kim diệt Liêu. Nhà Tống dẫn
quân đánh Liêu nhưng hai lần đều thất bại. Kim liền
nói Tống không tuân theo hiệp ước, rồi dẫn quân tấn công Tống. Vua lúc này sợ quá truyền ngôi cho con là Khâm Tông Triệu Hoàn.
-1126, năm Tịnh Khang 1, quân Kim lần thứ hai xuống nam, phân thành hai lộ tiến thẳng Khai Phong. Khai Phong bị vây khốn, trong thành dịch bệnh lan truyền, không ít người chết vì đói và dịch bệnh.
–
1127, thành bị phá, Tống bị Kim chiếm, Tống Huy Tông (thái thượng hoàng) và Tống Khâm Tông bị bắt
và bị phế làm thứ dân. Hậu cung nghìn người bị bắt đến Ngũ Quốc thành của Kim. Sử gọi Tịnh Khang chi nạn tức ” Sự biến Tĩnh Khang”.
–
Tống bị Kim chiếm, tách ra thành Bắc Tống và Nam Tống. Bắc đã bị Kim chiếm, triều Tống đành dời xuống Nam (nên gọi Nam Tống).
– Cùng năm 1127, nhà Kim lập Trương Bang Xương làm hoàng đế bù nhìn và gọi
là Đại Sở. Song triều đại này chỉ tồn tại rất ngắn ngủi, chỉ trong 1 năm do có người trong hoàng tộc còn sống và được thừa vị, Trương Bang Xương chấp thuận vị quân chủ này nhưng cuối cùng lại bị chính quân chủ gϊếŧ.
–
Lúc này còn có thêm kẻ thù nữa là Mông Cổ – Thành Cát Tư Hãn chỉ huy nhảy vào giành sân. Năm 1234, Kim bị Mông Cổ đá khỏi sân chơi, chiếm Bắc Tống, đe dọa Nam Tống. Nam Tống thì mài giũa vũ khí chiến một trận với Mông Cổ.
Nghiêm Mạc là trong trận đánh với Mông Cổ
mà chết.