Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Chương 30: Tấm thân xử nam

“Tôi nghĩ kỳ thật các người đều đã đoán được, không sai, tôi chính là Saga.”

Tư Lạc và Lăng Viễn hai người sau khi nghe câu đó, biểu tình không có bất cứ biến hóa nào, chỉ có Jack há há miệng, muốn nói gì đó rồi lại nuốt xuống.

Saga cầm tách, nhấp một ngụm cà phê, Lăng Viễn phát hiện người này trong hiện thực cũng giống như trên mạng, làm gì cũng như đang chiếu phim quay chậm.

“Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường…” Cậu ta đột nhiên dừng lại, chính mình nghĩ nghĩ không khỏi bật cười “phụt” một tiếng, “Mở đầu này cũng thật cảm động.”

“Tôi nghĩ các người khẳng định vừa nghe liền biết đây là không thể nào, nhưng trong nhân sinh của tôi mười tám năm trước, tôi quả thật cho là thế, bất cứ ai ở vào vị trí của tôi, cũng nhất định sẽ nhận định như vậy.”

“Đối với thân thế của mình, tôi cũng không biết nhiều hơn các người là bao, nếu các người muốn biết, đừng ngại đến hỏi cha của Jack.” Cậu ta dùng ba chữ để hình dung một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

“Gia đình tôi cũng không có gì bất đồng với người khác, nếu nhất định phải nói điểm khác biệt, thì chính là cha của tôi không thích tôi, ông ta thường xuyên vì chút chuyện nhỏ mà mắng tôi, đánh tôi, đánh tàn nhẫn đến mức tôi bắt đầu hoài nghi tôi không phải do ông ta thân sinh.”

“Tôi nhớ có một lần mẹ tôi tức giận nói bừa, bà nói cha tôi căn bản không phải cha ruột, tôi còn có anh trai. Bất quá hết giận rồi bà lại nói đó chỉ là lời trong lúc tức giận, vô luận tôi hỏi thế nào bà đều một mực chắc chắn.”

“Mẹ tôi bệnh, tốn rất nhiều tiền vẫn không chữa khỏi, lúc bà ra đi nhà chúng tôi đã chỉ còn lại bốn bức tường, lại còn thiếu nợ rất nhiều. Cha tôi nghiện rượu, vừa uống say vào là đánh tôi, về sau tôi thật sự chịu không nổi ông ta nữa, mười ba tuổi bỏ nhà đi.”

“Tôi nhỏ như vậy, căn bản không thể tìm được việc làm gì đàng hoàng, đành phải cái gì cũng làm, ăn xin, ăn cắp, khuân vác,” cậu ta xòe bàn tay đánh giá ngón tay chính mình, chính là những vết chai đã gợi lên hoài nghi của Lăng Viễn đó, “Thật là buồn cười, mỹ phẩm dưỡng da sang quý bao nhiêu cũng không tiêu trừ được dấu vết bần cùng lưu lại trên người tôi, dù có tướng mạo phụ họa, thay đổi quần áo, vẫn sẽ bị nhận ra.”

Lăng Viễn cúi đầu.

“Đoạn thời gian đó thật sự gian nan, mỗi ngày tỉnh dậy chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là hôm nay làm thế nào sống sót, ngày tháng như vậy cứ tiếp diễn đến khi tôi mười sáu tuổi, có người thấy cái vẻ ngoài này nhìn được liền bảo tôi đến câu lạc bộ đêm làm thiếu gia mới bắt đầu cải thiện. Tuy lúc ấy tôi còn vị thành niên, bất quá tôi nói dối bảo mình đã mười tám tuổi, dù sao ông chủ cũng không để ý.”

Ba người thần sắc đều có chút mất tự nhiên, Saga sau khi nhìn thấy ngược lại cười cười, “Các người không cần đồng tình với tôi, so với cuộc sống màn trời chiếu đất, lo lắng đề phòng, bữa đói bữa no, tôi đã rất thỏa mãn với kết quả như vậy.”

“Có thể là lưu lạc bên ngoài lâu, thấy qua nhiều người, tôi rất tin tưởng vận mệnh, có những người trời sinh chính là cậu ấm, có những người trời sinh bần cùng, tôi ít nhất còn chưa phải loại tệ nhất, ngay cả thời điểm quỳ gối bên đường ăn xin, tôi cũng tốt hơn ông chú không có hai chân sát bên không phải sao?”

“Sau khi nhận rõ hiện thực, tôi đều sống rất hài lòng, cho đến khi…”

Saga dời tầm mắt lên Jack - người mà từ đầu chí cuối cậu ta chưa liếc qua lần nào, “Cho đến một ngày, tôi tình cờ gặp được anh ta tại Dạ Đế.”

Jack biểu tình kinh hoàng, cậu ta tuy bị Tư Lạc quản rất nghiêm, nhưng Dạ Đế nói ít thì cũng tới hơn mười lần, trong đó không ít lần đi cùng Tư Lạc, chưa từng gặp qua người giống hệt mình.

“Rất kinh ngạc hả?” Saga chủ động trả lời nghi vấn của đối phương, “Lần nào tới anh cũng ở lầu hai chọn tiểu thư, tôi làm ở bộ thiếu gia trên lầu ba, anh đương nhiên chưa từng gặp tôi, ngày đó tôi chỉ là trùng hợp giúp người khác đưa đồ xuống, không nghĩ tới… Có lẽ đây là cái gọi là duyên phận?”

“Đến tận thời điểm đó tôi mới biết lời mẹ tôi nói lúc trước có ý gì, nhưng cho dù biết tôi còn có thân nhân trên thế giới này, tôi cũng không dám cùng các người nhận quen biết, tôi chỉ có thể ở bên cạnh hỏi thăm về chuyện của anh.”

“Có mấy chị ở lầu hai thậm chí tới hỏi tôi, bất quá lúc tôi ở câu lạc bộ đêm đều trang điểm rất dày, tôi nói chúng ta chỉ là trông tương tự nhau, bọn họ cũng không hoài nghi, dù sao chuyện thế này mà nói ra nghe rất hoang đường.”

“Chỉ có một người bạn của tôi biết chân tướng sự tình, các người có lẽ đã gặp qua, cô ấy tên Tô Mã Lệ…”

Jack nghe vậy kêu một tiếng: “A!”

Tư Lạc quét mắt nhìn cậu ta một cái, cậu ta lại ngoan ngoãn câm miệng.

“Rất nhiều chuyện về các người đều là Mã Lệ nói cho tôi, bao gồm cả chuyện các người có một công hội trong game, lúc ấy tôi đã nghĩ, có lẽ thông qua mạng không biết diện mạo đối phương, tôi có thể đến gần các người thêm một chút.”

“Tôi báo danh gia nhập công hội các người, cùng các người chuyển chiến vài trò chơi. Các người một đám đều là con nhà giàu, trong game tiêu tiền như nước, đốt tiền vô số, để không chênh lệch quá lớn với các người, tôi phải nghĩ cách kiếm tiền, nhưng không nghĩ tới, tôi dường như về phương diện này rất có thiên phú.” Khi cậu ta nói lời này không có một điểm kiêu ngạo, ngược lại có chút tự giễu.

“Sau đó thì các người đều đã biết, tôi được anh Tư Lạc nhìn trúng, đề bạt làm quản lý, vị trí càng ngồi càng cao, tiền càng kiếm càng nhiều, nhưng mà… Tôi càng kiếm được nhiều tiền, lại càng cảm thấy người khác đều là một lũ ngu, nhất là gia hỏa nào đó, chỉ biết ở trong game đốt tiền, mua loa mắng chửi người, mướn người gϊếŧ người, cưới vợ lại bị nhân yêu lừa sạch.” Tầm mắt Saga trắng trợn dừng trên người Jack, không chút che giấu sự khinh thường của mình.

Lăng Viễn đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, “Cain kia là?”

“Acc nhỏ của tôi.”

“...” Lăng Viễn hết biết nói gì, phải biết là Caribbean lúc ấy vừa mới dùng cái giá trên trời 65 vạn mua xưởng đóng tàu, Saga cư nhiên còn có năng lực cá nhân bỏ ra 30 vạn mua tiệm vải, tiền riêng của người này so với Lăng Viễn tưởng tượng phải hơn rất nhiều, anh ta rốt cuộc biếи ŧɦái bao nhiêu chứ?

“Mấy người còn gì muốn hỏi, thừa dịp tôi cao hứng hỏi hết luôn đi, qua hôm nay có lẽ tôi không muốn nói nữa.”

“Bài post trên diễn đàn là cậu đăng?” Tư Lạc hỏi.

“Phải.”

“Vì cái gì?”

“Lý do anh không biết sao?” Saga hỏi lại.

“Vậy, vì sao nhân vật chính lại là tôi? Thoạt nhìn anh ấp ủ cũng rất lâu, chẳng lẽ từ lúc đó đã nghĩ tới việc lợi dụng tôi?” Lăng Viễn hỏi.

“Tôi làm gì có tài tiên tri như vậy,” Saga nghiêng đầu nói với cậu, “Tôi chỉ góp nhặt tất cả những chứng cứ có khả năng có giá trị lợi dụng về sau, tôi cũng không nghĩ tới từ cậu lại có thể phát sinh nhiều cố sự phấn khích đến vậy. Nói thực ra, cậu thực vô tội, cũng thực xui xẻo, bất quá cũng nhờ cậu ban tặng, tôi suýt chút nữa đã thành công rồi.”

Jack vẫn luôn cố nén giờ phút này cũng nhịn không được, nơm nớp lo sợ hỏi: “Vậy Rose là…”

Nghe thấy Jack quan tâm nhất vẫn là chuyện này, sắc mặt Tư Lạc trầm xuống.

“Tôi bỏ tiền thuê một tay luyện thay mà thôi, tên đó diễn cũng không tệ lắm nhỉ.” Saga lại nhấp một ngụm café, “Còn gì nữa không?”

“Có,” Tư Lạc biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Đêm đó, đêm mà tôi uống rượu tại Dạ Đế, có phải là nằm mơ không?”

Saga thẳng tắp nhìn anh, ánh mắt sáng lóe, khóe môi dần dần hình thành một cái mỉm cười thật sâu, cậu ta chậm rãi lắc đầu, “Không phải nha, cho dù miệng anh gọi là tên của anh trai tôi, tôi cũng không để ý.”

Dù Tư Lạc ngoài mặt biểu tình bất biến, nhưng Lăng Viễn phát hiện câu nói kia của Saga rõ ràng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ta thật lớn, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt đến không thể chặt hơn nữa.

Jack dù có trì độn hơn nữa, giờ phút này cũng nghe ra điểm không thích hợp, bất quá toàn bộ lực chú ý của cậu ta đã đặt trên một sự kiện khác, “Vậy, tôi, tôi đêm đó, có phải cũng là…”

Tư Lạc khϊếp sợ quay đầu nhìn cậu ta, Jack sợ tới mức run lên, bất quá loại thời điểm này cũng không thể né tránh được nữa.

Saga cười nhạo, “Đương nhiên chỉ là dọa anh một phen, chính anh không cảm giác được sao? Ngu ngốc.”

Lúc đó Jack chịu trùng kích tâm lý quá lớn, nào còn tinh thần mà nghĩ tới loại chuyện phía sau có đau hay không đau, lúc này ngẫm lại, sau khi cậu ta rời giường liền trực tiếp chạy về nhà, thân thể quả thật không có bất cứ phản ứng khó chịu nào.

Saga thấy cái bộ xuẩn ngốc của cậu ta, nhịn không được nói, “Anh là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục cao cấp, tôi tốt nghiệp tiểu học, sơ trung bỏ học, nhưng mà mỗi lần tôi nhìn thấy anh, đều cảm giác anh ngu đến hết thuốc chữa, tôi thường xuyên hoài nghi, chúng ta thật sự hưởng chung một bộ gene sao?”

Cậu ta dựa ra ghế, “Xét đến cùng, anh là một thằng ngốc,” cậu ta lại chuyển hướng Tư Lạc, “Mà anh, cuối cùng vẫn lựa chọn anh ta, này cho thấy anh cũng cả đầu triệt để ngu ngốc. Đời tôi hận nhất là người ngu, hiện tại tôi đối với anh đã hoàn toàn không còn hứng thú.”

Saga lại liếc xéo qua Lăng Viễn, “Về điểm này, cậu ngược lại cao minh hơn bọn họ một chút, tôi rất tán thưởng cậu.”

Lăng Viễn dở khóc dở cười, không biết mình nên vì câu này mà vui hay buồn đây.

“Được rồi, nên nói tôi đều đã nói,” Saga khoát tay, “Tôi đi.”

“Cậu không thể đi.” Tư Lạc đứng lên ngăn cậu ta.

“Nga? Vì cái gì?” Saga cười khẽ, “Anh muốn bắt tôi tới cảnh cục sao? Lấy tội danh gì, dụ dỗ gian da^ʍ?”

“Phỉ báng chị dâu chúng tôi có tính không a?” Một thanh âm xa lạ đột nhiên xen ngang, Lăng Viễn quay đầu, một người đàn ông không biết từ đâu chui ra, hai tay khoát lên lưng tựa ghế của Lăng Viễn, cười đến đầy mặt sáng lạn.

Người đó mở áo khoác lắc lắc giấy chứng nhận bên trong, sau đó nói với Saga, “Trương Tiểu Cường đồng chí.”

Saga phốc một tiếng vui vẻ, “Hình như đúng là tên tôi trên chứng minh thư, chỗ chúng tôi có bốn Trương Tiểu Cường, còn có ba Lý Tiểu Cương, cả sinh nhật chúng tôi cũng giống nhau, đều là ngày 1 tháng 1.”

Hồ Trí Viễn nghe xong cũng thấy vui thật, “Đầu năm nay làm giả chứng minh cũng có sản xuất dây chuyền, một chút cũng không chuyên nghiệp, bất quá này không phải phạm vi nghiệp vụ của ngành chúng tôi, vậy thì,” Cậu ta hất đầu về phía cửa, “Theo tôi về hỗ trợ điều tra?”

“Dẫn đường đi, cảnh quan.” Saga thoải mái đi ra ngoài.

“Đợi đã!” Tư Lạc gọi cậu ta lại, ngữ khí có chút bức thiết, “Đến đó đừng nói gì cả, tôi lập tức sắp xếp luật sư qua giải quyết bảo lãnh.”

Saga thần sắc phức tạp nhìn anh một cái, “Không phiền anh lo, chúng ta không quen.”

Hồ Trí Viễn thấy hai người còn nói thêm mấy lời thừa nữa, len lén vỗ vỗ Lăng Viễn, “Ách, ông chủ Kỳ.”

Lăng Viễn kinh ngạc quay đầu nhìn, tin tưởng mình chưa từng gặp qua người này.

“Nói tới cái thuyền u linh đó của cậu thật là ngầu muốn ngất luôn, ạch, hay là cậu suy xét bao dưỡng tôi thử coi sao? Tôi cam đoan năng lực tác chiến của tôi không thua gì sếp tôi đâu, thế nào, cân nhắc chút đi?”

Lăng Viễn: “...”

Saga cũng nghe thấy lời Hồ Trí Viễn, quăng một cái liếc mắt xem thường, “Có đi nữa không? Không đi tôi đi à.”

“Hắc, đầu năm nay tội phạm so với cảnh sát còn tích cực hơn, đi đây thưa ngài.” Hai người một trước một sau rời đi.

Tư Lạc rút từ ví da ra hai tờ tiền đặt lên bàn, cũng vội vã lôi kéo Jack đi, Lăng Viễn chỉ cảm thấy chuyện xảy ra trong hôm nay quá nhiều, bản thân không thể tiêu hóa ngay được, mà tâm tình trong lòng giờ phút này cũng chỉ có thể dùng lời của vị hủ nữ nào đó nói lúc trong hội trường mà khái quát:

Mình bất quá là tới tham gia buổi họp mặt game thủ mà thôi…

Saga quả nhiên làm theo lời dặn của Tư Lạc, vào cảnh cục không nói một lời, mặc cho Hồ Trí Viễn hỏi đến rách họng, cậu ta vẫn sừng sững bất động.

Kỳ thật thiệt tình không phải cậu ta không phối hợp, mà là mấy câu Hồ Trí Viễn hỏi cậu ta đều không biết trả lời thế nào, thí dụ như…

Chế tạo một chiếc thuyền u linh cần bao nhiêu tiền?

Bằng năng lực kiếm tiền của Cổ Nguyệt

(cho bạn nào không nhớ, đây là tên acc của Hồ Trí Viễn)

thì phải tích cóp bao lâu mới mua được?

Làm sao kiếm tiền nhanh trong game?

Có bí quyết nào giúp tiền vào nhanh nhanh không?

Cậu là người hot nhất trong bốn Trương Tiểu Cường hả?

Cậu thích ăn cái gì?

Cậu buổi tối làm việc, ban ngày còn chơi game không thấy mệt sao?

Saga không đếm xỉa gì liếc mắt về phía máy quay trong phòng thẩm vấn một cái, quả nhiên không ngoài cậu sở liệu, cái đèn biểu thị máy đang thu hình hoàn toàn không sáng.

Trong lòng cậu ta thầm mắng một câu, không có chứng cớ để tố cáo tên cảnh sát này chểnh mảng công tác rồi.

Hồ Trí Viễn nhạy bén nắm bắt được động tác đó, nhất thời rõ tâm tư của của cậu, liền cong gối gác chân lên ghế, ngón tay cái cắm vào túi quần, nhấc hổng hai cái chân ghế lắc lắc trước sau, tùy tiện nói: “Cậu đừng khẩn trương nha, chỉ là tìm cậu đến tán gẫu thôi.”

Saga lại như có như không liếc mắt nhìn y một cái.

“Kỳ thật cậu cũng biết bản thân cậu chưa làm gì ha, không thì cũng sẽ không thoải mái theo đến đây, về phần cái giấy chứng minh giả ngụy tạo của cậu, vị thành niên bán da^ʍ linh tinh,” Hồ Trí Viễn phất phất tay, “Này vốn cũng không phải tổ chúng tôi quản, cậu không cần lo lắng.”

“Kỳ thật cậu đắc tội chị dâu, anh đại chỉ là muốn dọa dọa cậu thôi, vốn không định mang cậu đến cảnh cục.”

“Nhưng tôi có cảm giác cậu lúc ấy không muốn ở lại đó thêm nữa, giống như hy vọng có ai có thể nhảy ra giúp cậu giải vây, cho nên liền tự chủ trương tìm lý do đem cậu đi.”

“Trước đó không biết thì thôi, cậu cho là sau khi bọn họ biết rồi còn có thể mặc kệ người trong gia tộc mình quay lại làm việc ở cái loại chỗ đó sao?”

“Tình huống như vừa rồi nếu tự cậu đi, đối phương khẳng định không cho, nhưng lại không thể làm gì với cậu, nhưng đổi thành luật sư tới đón cậu về thì khác, vừa lúc bọn họ có thể mượn cơ hội này bình tĩnh lại, nghĩ coi trong nhà đột nhiên thêm một miệng ăn thì làm sao.”

Saga lúc này mới nâng mắt, một lần nữa đánh giá tên cảnh sát ồn ào trước mặt.

Hồ Trí Viễn xòe bàn tay, “Nói trước nha, tôi không có lệnh bắt người a, lát nữa cậu được bảo lãnh ra cũng không thể trách ngược lại tôi đó.”

Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, “Chào ngài cảnh quan, tôi đến bảo lãnh đương sự của tôi Trương Tiểu Cường tiên sinh.”

Hồ Trí Viễn nhún nhún vai, làm một động tác ‘mời’.

Từ lúc vào cửa liền không nói một lời Saga giờ phút này đột nhiên cười nhạo lên tiếng, “Anh cũng là một tên ngu ngốc, một tên ngu ngốc tự cho là đúng.”

Cậu ta đứng dậy liền đi ra ngoài, lúc đi tới cửa lại dừng lại, quay đầu nói, “Tôi nghe anh nói muốn tìm ông chủ Kỳ cầu bao dưỡng phải không? Thế nào, Thanh Kỳ như vậy mà cũng gọi là có tiền sao?”

Dứt lời cũng không đợi đối phương trả lời, không quay đầu lại rời khỏi đó.

Để lại Hồ Trí Viễn tại phòng thẩm vấn nghệch đầu tự hỏi, gì? Cái câu cậu ta nói trước khi đi là ý gì đây?

Lúc Lăng Viễn về tới nhà sắc trời đã không còn sớm, trải qua một ngày đầy hài kịch như vậy, cậu cả người đều mỏi mệt không chịu nổi.

Giống như thường ngày lấy ra chìa khóa mở cửa, vào nhà, xoay người đóng cửa, ngay sau đó liền có một người từ phía sau lưng ôm cậu, cậu thậm chí có thể cảm thấy hơi thở đối phương cường ngạnh vô lễ áp lên.

Lăng Viễn cả kinh, theo bản năng bắt đầu giãy dụa.

Người đó ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói hai chữ, “Là anh…”

Lăng Viễn cứng người hai giây, thân thể chậm rãi trầm tĩnh lại, bắt đầu như có như không đáp lại nụ hôn của đối phương, tay cũng bất tri bất giác ôm cổ đối phương.

Tất cả trùng hợp, tất cả hiểu lầm, đều được giải thích trong hai chữ này.

Không cần thêm ngôn ngữ, giờ khắc này hai người đều đã đợi thật lâu thật vất vả, dù là một phút một giây bọn họ cũng không mong lãng phí.

Lý Vân Đình một đường mang theo Lăng Viễn hôn đến phòng ngủ, đè cậu ngã lên giường, rất nhanh hai người cởi đồ cho nhau.

Đây là lần đầu tiên bọn họ toàn tâm toàn ý kết hợp, là lần đầu Lăng Viễn triệt để đem thể xác và tinh thần giao phó cho đối phương, đó là tấm thân xử nam ở nơi sâu nhất trong tinh thần mà cậu giữ lại vì ai đó, vô cùng thánh khiết, vô cùng tinh thuần.

Không có bất kỳ hình thức cầu kỳ nào, không có bất kỳ tiền diễn tình thú nào, có chăng chỉ là phương thức tính ái bản năng nhất nguyên thủy nhất của con người, chỉ có tiếp xúc trực tiếp nhất như vậy mới có thể biểu đạt tâm tình mừng rỡ như điên của hai người giờ phút này.

-- nếu thời gian có thể trở lại một khắc gặp nhau đó, em tuyệt đối sẽ không đi một đường vòng lớn như thế…

-- may mà lần này, chúng ta không lần nữa lỡ mất nhau.

… …

Lý Vân Đình vừa lòng thỏa ý hôn nhẹ Lăng Viễn đang gối trên l*иg ngực mình thở dốc, thanh âm lúc nói chuyện khàn khàn đến mê người, “Biết người mình ngưỡng mộ trên tinh thần và say đắm trên thân thể là cùng một người, có phải rất vui vẻ không?”

Mặt Lăng Viễn hơi nóng lên, “Ai say đắm thân thể anh?”

“Hửm? Phải không? Em vẫn là ở trên mạng thẳng thắn hơn.”

Nói tới đây, Lý Vân Đình đột nhiên nhớ tới cái gì, ngồi bật dậy, đánh mông Lăng Viễn một cái.

“Ngồi dậy, có chuyện hỏi em.”

Lăng Viễn không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vã theo lời ngồi ngay ngắn, như một học sinh đang đợi thầy dạy bảo.

Lý Vân Đình nhìn cậu một cái, chưa vừa lòng, hướng một bên hất hất đầu, “Xuống đó quỳ.”

Lăng Viễn ngoan ngoãn nghe theo, quỳ gối trên sàn nhìn lên Lý Vân Đình.

“Anh hỏi em, bạn lữ của Thanh Kỳ là chuyện gì?” Lý Vân Đình mở miệng liền hỏi.

“Cái đó là kết hồi trước…”

“Em mang cái danh hiệu bạn lữ của người khác tỏ tình với anh, coi anh là cái gì, tình yêu ngoài giá thú sao?”

“Em không có…”

“Hai người kết thúc lâu rồi phải không, sao không ly hôn?”

“Ly không được.”

“Vì sao ly không được?”

“Giáo đường ở Thiên Đường không chịu thụ lý, xin ly hôn thì anh ta không đồng ý.”

“Vậy sao không tới chỗ hai người kết hôn mà ly?”

“Đi rồi, không đi thành…”

“Kết ở đâu?”

“Đảo Lưu Khắc.”

Lý Vân Đình trầm mặc một lát, nhất thời hiểu ra, thở dài, cúi người đỡ Lăng Viễn.

“Đứng lên đi.”

Anh lần nữa ôm người vào lòng hôn rồi lại hôn, “Ngày mai liền mang em đi ly phứt.”

Thuận tiện chúng ta cũng kết. Câu sau anh chỉ nghĩ trong lòng mà không nói ra.