Sau khi đến Thành phố K mấy ngày, Tống Hàng Hàng cũng chưa quen thuộc.
Ngôn ngữ không quen, khí hậu không quen, ngay cả ra cửa, bắt xe buýt cũng
không quen, cô nhốt mình trong trường học tận năm ngày.
Tống Hàng Hàng là thuộc nhóm đến trường học trước, nên trong sân trường trống
rỗng không có mấy người, tâm tình cô buồn bực lại càng thêm nghẹn uất
không hiểu được, chỉ có thể mỗi ngày phát tiết tâm tình với Cố Ngự Lâm ở bên kia điện thoại, lúc này, cô càng thêm cảm nhận được tầm quan trọng
của chàng trai này.
Truyệ┬nn-ch┬ỉ-đ┬ượcc-đă┬ng-t┬ại-Di┬ễnn-đà┬n-L┬ê-Q┬uý-Đô┬n
Tống
Hàng Hàng tới thành phố K trước để tham dự một số tiết học tâm lý, đặc
biệt là khóa học năng lực thích ứng dành cho học sinh du học, văn hóa
thành phố K và văn hóa quốc tế có nhiều điểm tương đồng hơn, lúc ấy cô
đánh giá phạm vi nghien cứu của khóa học này rồi.
Trên khóa,
giảng viên đã nói qua, tiến vào một hoàn cảnh hoàn toàn mới, người bình
thường phải trải nghiệm cả bốn giai đoạn: giai đoạn mới mẻ, giai đoạn
chán nản, giai đoạn trốn tránh, cuối cùng mới là giai đoạn thích ứng kỳ.
Thứ nhất và thứ tư đều không khó lý giải, nhưng cái gọi là
"Giai đoạn chán nản", chỉ là hết sức chán ghét với hoàn cảnh mới, nhưng
vẫn miễn cưỡng chính mình tự tiếp nhận, tự thích ứng, "Giai đoạn trốn
tránh" là trực tiếp từ che giấu cái tôi không thích ứng với hoàn cảnh,
chỉ lựa chọn chỉ một vài yếu tố quen thuộc để tiếp thu, tỷ như du học
sinh trong cộng đồng người Hoa, chỉ đi phố người Hoa mua đồ, chỉ xem một chương trình tivi quốc gia, dần dần.
Nhớ tới những lý luận trên khóa, Tống Hàng Hàng rất nghi hoặc, chẳng lẽ cô
không phải người bình thường sao? Sao cô lại có cảm giác mình không tuân theo quy tắc này, mà trực tiếp tiến vào"Giai đoạn trốn tránh” rồi?
Ký túc xá thuộc dạng công cộng, điều kiện rất tốt, tủ lạnh máy điều hòa
không khí TV tất cả đầy đủ hết, còn có một phòng bếp nhỏ kèm ban công. Bạn cùng phòng còn chưa tới, vì vậy ở nơi
này trong năm ngày, Tống Hàng Hàng chiếm cứ hoàn toàn, trở thành một
“trạch nữ” thời đại mới, trốn trong ký túc xá xem phim truyền hình đại
lục, đống đồ ăn mẹ cô mang đến cũng không ngại thiếu rồi.
Không
phải cô không muốn ra khỏi cửa, thật sự là không thể ra cửa, cô nghe
người ta nói tiếng Quảng Đông thật không hiểu! Không "Trốn tránh" còn có thể dùng từ gì?
Cô chỉ có thể chờ kì học chính thức, mặc dù có
hơn phân nửa khóa trình là toàn giảng bài bằng tiếng Anh, nhưng theo ý
cô, so với tiếng Quảng Đông còn dễ hiểu hơn!
Thật ra, Tống Hàng
Hàng không phải hoàn toàn không hiểu tiếng Quảng Đông, ngày trước cô xem không ít phim truyền hình TVB, nhưng ra cuộc sống thực, tốc độ nói của
họ quá nhanh,cô nhất thời nghe không rõ ràng lắm, muốn nói tiếng Quảng
Đông thì khó càng thêm khó rồi.
Sinh hoạt kiểu "Trạch" ngày thứ
ba, vũ trụ nhỏ của Tống Hàng Hàng cuối cùng cũng đột phá thành tự suy
ngẫm và tự giác, cô quyết định đổi loại phương thức "Trạch" – từ phim
truyền hình Đại lục đổi thành phim Hồng Kông, cô thề phải đánh hạ của ải tiếng Quảng Đông này!
Sau khi xem phim truyền hình tiếng Quảng
Đông hai ngày, ngày này gần tối, Tống Hàng Hàng thói quen đưa tay muốn
đi lấy lương khô trên bàn, không ngờ lại chỉ mò đến một cái bàn trống,
được, đã xong rồi.
Được rồi, Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, cũng nên
ra cửa tôi luyện một chút khẩu ngữ rồi. Cô quyết định đi đường mười phút đến căn tin mua bữa ăn tối nóng hổi.
Đến căn tin, ấp úng nửa
ngày, cuối cùng cũng khiến đối phương thành công nghe rõ lời của cô...,
thời điểm trả tiền bì bõm gắng nghe nửa ngày mới nghe rõ giá tiền.
Nhưng bước đầu tiên đã thành công, trong lòng Tống Hàng Hàng có cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Ở trong căn tin giải quyết xong bữa ăn chân chính đầu tiên của mình ở
Thành phố K, Tống Hàng Hàng quyết định trở về tiếp tục thao luyện tiếng
Quảng Đông của mình.
Thời điểm đến ký túc xá lại phát hiện có điểm không đúng, ah? Chẳng lẽ lúc ra cửa cô không tắt đèn sao?
Lại đến gần, không đúng, sao cửa cũng không đóng? Chẳng lẽ… là bạn cùng phòng trở lại?
Tống Hàng Hàng nghi ngờ đến gần cửa phòng, xuyên thấu qua khe hở nhìn vào,
lại chỉ thấy một bóng lưng gầy gầy cao cao, một cái đầu tóc đỏ.
Cái này, là bạn cùng phòng của cô? Cô đang muốn đẩy cửa ra, trong cửa
đầu"Ầm" một tiếng dọa cô giật mình, đợi cô phục hồi tinh thần lại nhìn
lên, phát hiện bên trong không ngờ không chỉ một người!
Lúc này
Tống Hàng Hàng mới thấy rõ, trước mặt cô gái buộc tóc đuôi ngựa còn đứng một chàng trai, âm thanh "Ầm" vừa rồi, là chàng trai kia ~~~ cô gái,
đẩy ngã tượng Quan Âm bằng ngọc mẹ cho cô để phù hộ bình an!
Mẹ nó! Tống Hàng Hàng nổi giận, cư nhiên đồ của mẹ cô cũng có người dám đυ.ng?
Tống Hàng Hàng đang muốn vọt vào, không tốt, cô phát hiện chàng trai kia
chợt có động tác tiến thêm một bước, cô bị sợ đến nhất thời tâm hoảng ý
loạn.
Đàn ông kia blah blah blah~~~ âm thanh kia…
Này, này, này, cũng quá kí©ɧ ŧìиɧ đi, phiền toái bọn họ làm ra màn biểu diễn kí©ɧ ŧìиɧ này cũng nên đóng cửa lại!
Tống Hàng Hàng nhất thời đỏ mặt không biết làm gì, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn tránh trước.
Ngay vào lúc này, khuôn mặt của chàng trai xoay tới đây, vừa đúng lộ ra một
đôi mắt, thẳng tắp nhìn về hướng cô, vừa vặn xuyên thấu qua khe cửa đối
mắt với Tống Hàng Hàng!
Thấy Tống Hàng Hàng đứng ở cửa, chàng
trai hơi kinh ngạc, nhưng chỉ là trong nháy mắt, trong nháy mắt, tròng
mắt thoáng qua ánh sáng thâm ý, Tống Hàng Hàng rõ ràng nhìn thấy khóe
miệng anh ta cong nhẹ, ngay sau đó... lần này, khuôn mặt chàng trai hoàn toàn lộ ra ánh sáng đứng trước mặt Tống Hàng
Hàng.
Chậc chậc, Tống Hàng
Hàng đã gặp qua nhiều chàng trai đẹp mắt cũng không khỏi lên tiếng khen
ngợi, gương mặt này thật đúng là xinh đẹp vô cùng, mày nhỏ mắt xếch môi
mỏng, ngay cả làn da cũng tốt đến nỗi cô cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn thế nào có chút quen mắt, nhưng là một chàng trai yêu nghiệt như vậy, nếu
cô đã gặp qua thì sao có thể quên? Tống Hàng Hàng nhất thời sửng sốt,
ngây ngốc đứng ở cửa miệng không nhúc nhích.
Chàng trai nở một nụ cười yếu ớt mập mờ, tiếp tục cúi đầu xuống, có phần cuồng dã.
Dựa vào tủ giầy bên cửa, Tống Hàng Hàng nghe thấy rất rõ ràng, khóe môi cô gái ~~~.
Từ góc độ của Tống Hàng Hàng, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô gái,
nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt chàng trai rõ ràng, cô nhìn thấy trên
khuôn mặt của chàng trai xuất hiện rất nhiều mồ hôi ~~~ tới gần.
Cái tay kia càng không ngừng ~~~ rêи ɾỉ.
Chàng trai ~~~ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Trái tim nhỏ của Tống Hàng Hàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lợi hại, mặc dù kiếp trước cô
chưa từng làm chuyện yêu đương, vẫn có xem qua mấy cuộn phim Nhật Bản
với nhóm bạn xấu xa thời Đại học! Tống Hàng Hàng nhất thời đứng hình,
không chút nào ý thức được “diễn viên” ở đây đang chú ý đến cô, cô cũng
chỉ còn lại một đôi mắt là phát huy công hiệu của mình.
Tay của
chàng trai cũng không nhàn rỗi, ~~~, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, dường như cũng khiến Tống Hàng Hàng căng thẳng theo, khụ khụ, cô lại có chút
mong đợi đó.
Nhưng cái tay kia đột nhiên thu về, sau đó ý thức
cũng bay đi~~~, chàng trai tùy tiện nhét cái áo T shirt cô gái vừa mới
cởi ra, lạnh lùng mở miệng, "Mặc vào đi, cửa còn không đóng, cũng không
sợ cảm lạnh."
Cô gái ~~~ mặt, "Thực… tiếp tục đi…"
Khóe miệng chàng trai nở nụ cười xấu xa, thoáng nghiêng đầu ~~~, "Tôi không ngại, nhưng, em gái ngoài cửa sẽ bị dạy hư đó."
"Mặc vào!" Nam nhân chợt trở nên nghiêm nghị. Cô gái nghe thấy lời này, có
chút kinh nghi nhìn về phía ngoài cửa, nhất thời vẻ mặt ngượng ngùng,
vội vàng mặc áo T shirt vào.
Tống Hàng Hàng mắt thấy xem kịch hay không thành, thế này mới ý thức được dường như trong lúc vô tình trở
thành người nhìn lén, mặt trắng xanh rồi đỏ, ngượng ngùng vào cửa.
"Cái đó, ngượng ngùng, quấy rầy hai người, cái đó, tôi, tôi vào phòng trước, hai người, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục ha."
Cô thẳng tắp đi về trước, nghe nói làm chuyện đó bị người khác cắt đứt
nhưng là sẽ tổn hại đến năng lực XX, khụ khụ, cô cũng không muốn gánh
cái tội này.
"Tống Hàng Hàng."
"A!" Cô vội vã quay đầu lại, "A, còn có chuyện gì sao?"
"Ký túc xá của mình cũng không thèm quan tâm, cư nhiên không cần hỏi tiến vào phòng là người nào?"
"À?" Tống Hàng Hàng ngốc lăng, nhìn chàng trai đang hỏi cô, nhìn lại cô gái
làm bộ không lên quan đến anh đang đứng bên cạnh, "Cô, không phải cô,
cái đó, cũng ở phòng túc xá này sao?"
"Chuyện cười!" Cô gái ngẩng đầu lên chê cười, "Loại địa phương tồi tàn này tôi mới lười phải ở."
Lúc này Tống Hàng Hàng mới thấy bộ dáng cô gái, nói thật, đứng gần như vậy, cô vẫn không có thấy rõ, mặc dù mũi cao mắt to khiến ngũ quan hết sức
tinh xảo, nhưng lại lớp trang điểm phấn son nồng nặc lại che dấu đi vẻ
mĩ lệ đó, cô gái này xa không bằng chàng trai xinh đẹp bên cạnh.
"Cô, cô không ở phòng túc xá này? Vậy cô muốn đi bên ngoài ở?" Tống Hàng
Hàng lần nữa nhìn hai người, không phải là cô gái này muốn dọn ra ở
chung với người khác, hôm nay tới thông báo cho cô đấy chứ?
"Tôi
không ở nơi này, tôi theo Honey của tôi tới." Cô gái nói xong, chuyển
ánh mắt nhìn về chàng trai, "Honey, anh tán gẫu với cô ta đi, em ra bên
ngoài chờ anh, đừng quên Party tối nay đó."
Cô gái tặng một cái hôn, lắc lắc eo nhỏ đi ra khỏi phòng.
Ặc, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ bạn cùng phòng của cô, là chàng
trai trước mắt này? Tống Hàng Hàng lại mờ mịt một lần nữa, không thể nào, cô phải ở với một gã đàn ông
suốt bốn năm?
"Khụ!" Nam nhân dùng sức ho một tiếng, Tống Hàng Hàng hoàn hồn.
"Anh, anh mới là bạn cùng phòng với tôi?" Tống Hàng Hàng khó có thể tin hỏi.
"Khụ khụ! Bạn học Tống Hàng Hàng, mời nghiêm túc một chút, tôi tới thông báo cho cô." Chàng trai thay đổi giọng điệu nói chuyện.
"Thông báo? Thông báo gì?"
"Giấy thông báo đã để trên bàn rồi, ngày mai chính thức nhập học, vốn là bạn
cùng phòng bởi vì tạm thời chọn một trường Đại Học quốc nội khác, nên
tạm thời gian phòng này chỉ có một mình cô ở."
"A, tốt." Tống Hàng Hàng gật đầu, đi về phía phòng khách cầm lên giấy thông báo.
Nam nhân đợi đã lâu đều trầm mặc, anh nhất thời có chút nhức đầu, muốn mở miệng.
"Honey, xong chưa?" Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của cô gái.
Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, "Bạn gái của anh gọi anh kìa, yên tâm, tôi biết chuyện ngày mai rồi, cám ơn anh đã cho tôi biết."
"…Cô cũng không hỏi xem tôi làm thế nào tiến vào phòng?"
"A? Không phải là tôi quên đóng cửa sao?"
"…" Chàng trai nhất thời cứng họng.
"Vậy anh nói với tôi đi, sao anh tiến vào được?"
“Cô không sợ tôi là người xấu?"
"Anh đã hỏi như thế tại sao có thể là người xấu?"
Tống Hàng Hàng lại lên tiếng: "Nhiều lắm là không phải có chút háo sao?
Trong nhà người khác mà cũng gấp đến nỗi khó nhịn nổi như vậy…"
"…"
Chàng trai tức giận đá cửa đi ra ngoài, đoán chừng là anh ta đi cùng honey dự party gì đó rồi.
Trái lại Tống Hàng Hàng lại hân hoan kích động rồi, hắc hắc, về sau nhà trọ
này chỉ có một người cô độc bá rồi, có thể không vui mừng sao! Những
việc vớ vẩn khác thì vứt một bên đi!