Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 15: Tế ti đại nhân xinh đẹp tao nhã?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: NhãDọc theo đường đi, Lâm Thông Bảo gặp rất nhiều thú nhân thân mật với nhau, trừ bỏ những thú nhân nhiệt tình đến chào hỏi, lần này hắn còn phát hiện rất nhiều “Giống cái”! Một giống cái thân cao hai mét, mang theo một cái thùng gỗ đựng gì đó từ phía đối diện đi tới, có lẽ là đi mệt rồi, nên hắn cúi người đấm đấm cái chân, phía sau nối gót theo là một người thân cao cũng khoảng chừng hai mét, trên vai còn vác thêm một con dã thú thật lớn, nhìn thấy được liền vội vàng chạy lại đem cái thùng gỗ trong tay giống cái treo ở trên sừng dã thú đang khiêng trên vai, sau đó dùng tay kia ôm lấy giống cái, cúi đầu hôn một chút lên khuôn mặt giống cái, giống cái kia thuận theo mà nép vào trong ngực thú nhân, hai người cùng tựa vào nhau tiếp tục đi tiếp, nhìn ra đây là một đôi.

Lâm Thông Bảo lại nhìn đến bên phải mình rõ ràng cũng là một nam nhân giống cái, đang ngồi trên một tảng đá trước cửa nhà, trong tay ôm một hổ thú so với Tiểu Lạc lớn hơn một chút chơi đùa, mà thú nhân trong nhà thì đang quét tước dọn dẹp xung quanh. Nhìn lại Viêm đang cẩn thận ôm mình, nhịn không được suy nghĩ, nơi này giống cái đều thật cao nga, đều so với mình cao hơn rất nhiều, trách không được lão Viêm coi mình như tiểu hài tử, bất quá, đãi ngộ của giống cái quả thật là rất tốt a.

Lại đi tiếp vào trong, liền nhìn thấy rất nhiều phi thú nhân cùng thú nhân ở bãi quán, trong đó có một số thú nhân còn trẻ, một số đã có bầu bạn, một số thì vẫn còn độc thân. Thế giới thú nhân của họ, cách ăn mặc đều rất là đơn giản, trực tiếp dùng lông thú quấn quanh thắt lưng là xong, mà những giống cái có bầu bạn thì dùng da thú cùng gân thú mà thú nhân săn về làm thành quần áo, đương nhiên không thể khéo léo tinh xảo như thợ ở hiện đại, nhưng tốt xấu cũng bọc được thân thể, cái váy da thú che phần dưới tương đối khá dài, đến trên đầu gối, chỉ lộ ra cẳng tay cùng tiểu thối

(cẳng chân).

“Đây là chợ, mọi người sẽ mang những đồ vật không dùng đến để đổi những đồ vật mà họ muốn.” Viêm mở miệng giải thích, gặp Lâm Thông Bảo nhìn chằm chằm xem, liền hỏi: “Nếu ngươi thích, chờ chúng ta theo tế ti trở về, lại đến lựa chọn?”

“Vẫn là thôi đi, để lần sau vậy.” Lâm Thông Bảo không nghĩ sẽ làm phiền Viêm, hơn nữa không có thú nhân mà ngay cả phi thú nhân ánh mắt nhìn hắn cũng giống như muốn ăn tươi hắn luôn. Xem đi! Giống cái vừa mới đi qua kia, một bộ dáng rất muốn đi lên sờ soạng, nếu không có Viêm lạnh mặt, chỉ sợ phi thú nhân kia đã nào đi rồi!

Qua khỏi chợ, đi tiếp ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, liền đi tới một ngôi nhà bằng đá, thú nhân đưa tay gõ cửa, bên trong liền truyền ra thanh âm ôn nhuận: “Vào đi, cửa không có khóa.”

Vào phòng, liền thấy một giống cái đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, lúc này, hắn đang làm bước cuối cùng, dùng một mảnh da thú băng bó miệng vết thương trên bả vai cho một thú nhân bị thương.

“Tốt rồi.”

Thú nhân kia cảm kích rời đi.

Giống cái vỗ vỗ tay đứng lên, một mái tóc dài thủy sắc phủ trên vai hạ xuống, xoay người, quay mắt nhìn về phía bọn họ, Lâm Thông Bảo biết mình đã từng thấy vài giống cái đều rất xinh đẹp, Lạp Á đáng yêu, Khải Đạt sáng sủa, Tử xinh đẹp, mà vị tế ti trước mắt này thì làm cho người ta cảm thấy ôn nhuận như nước, tao nhã như hoa. Lâm Thông Bảo trộm nói với Viêm: “Hắn cùng Tử xinh đẹp như nhau.”

“Phốc, a!” Tế ti đại nhân thính lực vô cùng tốt, nhịn không được cười rộ lên, tên tiểu tử này chẳng những vóc người nhỏ nhắn đáng yêu, ngay cả nói chuyện cũng làm cho người khác thấy thoải mái. Hắn đi tới, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Thông Bảo, nói: “Lời này của người không nên để cho Tử nghe được nha. Còn có, ta gọi là Lan.”

“A? Vì cái gì?” Lâm Thông Bảo hỏi, chẳng lẽ Tử không thích người khác nói mình xinh đẹp? Nhưng thực sự rất đẹp a!

“Bởi vì Tử là giống đực thú nhân! Hắn ghét nhất bị người khác nói hắn giống giống cái!” Viêm hướng Lâm Thông Bảo giải thích: “Tử tuy rằng nhìn qua như vậy, kỳ thực hắn rất mạnh”

“Ha ha, tiểu gia hỏa thực mềm ~” Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị mình nắn đến hồng hồng, nhịn không được một bên sờ lại sờ, một bên nói cho Lâm Thông Bảo biết, trước đây Tử bởi vì nhìn bề ngoài rất giống giống cái, cho nên không ít thú nhân hướng hắn cầu ái, thậm chí có một ít thú nhân muốn cường ngạnh, tuy rằng giống cái rất thưa thớt, thú nhân cùng thú nhân kết hợp cũng không ít, nhưng loại sự tình này lại không được Tử đồng ý, dù sao những thú nhân đó cũng không thực hiện được, nhưng sau này, phàm là thú nhân nào hướng Tử cầu ái sẽ bị Tử chỉnh đến nửa sống nửa chết.

Lâm Thông Bảo run lên, may mắn ngày hôm qua hắn không đối với Tử nói hắn xinh đẹp, nếu không………..

“Yên tâm đi.” Gặp vật nhỏ sợ, Lan mỉm cười nói: “Tử sẽ không động thủ với giống cái, huống chi ngươi đáng yêu như thế. Nhưng không nói sẽ tốt hơn nga~”

Viêm ngăn bàn tay còn muốn đi sờ tiếp của Lan, nghiêm mặt nói: “Ta mang Bảo Bảo đến nhờ ngươi kiểm tra thân thể của hắn.”

“Nga? Vậy sao? Tiểu gia hỏa kêu là Bảo Bảo sao?” Lan ý bảo Viêm đem Lâm Thông Bảo phóng ở trên giường đá.

“Ta gọi là Lâm Thông Bảo!” Kháng nghị! Viêm gọi ta là Bảo Bảo coi như xong, vì cái gì tất cả mọi người phải gọi ta là Bảo Bảo.

“Hảo, Thông Bảo ngoan.” Lan ôn nhu cười hỏi: “Bao nhiêu tuổi? Biết năng lực của mình chưa?”

“25 tuổi, 25 tuổi! Đã trưởng thành!” Lâm Thông Bảo tỏ vẻ mình là đại nhân, lại không biết cử chỉ này của hắn so với tiểu hài tử còn ngây thơ hơn!

Lan cùng Viêm liếc nhau, có chút không tin nhóc con này nhỏ như vậy cư nhiên đã muốn 25 tuổi. Viêm đối với Lan gật đầu nói: “Ngươi kiểm tra một chút đi, còn có, năng lực của Bảo Bảo là không gian.”

“Cái gì?” Lan kinh hô, năng lực không gian đã rất nhiều năm không có xuất hiện qua, hiện tại cư nhiên xuất hiện trên người một giống cái, xem ra hắn cần phải hảo hảo kiểm tra một chút.

Lan kêu Lâm Thông Bảo nằm xuống, lấy ra một cây cốt châm

(cây kim làm bằng xương), đối với Lâm Thông Bảo nói: “Thông Bảo ngoan, để cho ta lấy một giọt máu là được rồi.”

Lâm Thông Bảo có chút sợ hãi, phải biết rằng cây cốt châm cùng cây châm ở thời hiện đại to hơn rất nhiều. Viêm nhìn thấy liền đau lòng, hắn vươn tay về phía trước, nghiêm trang nói: “Vẫn là lấy của ta đi!”

(ôi anh Viêm dễ xương quá đi >o