Editor: Nguyễn Hân Di
Cao ốc Tiêu thị chiếm giữ một khu vực phồn hoa nhất ở thành phố C, toà nhà hơn một trăm tầng làm cho người ta không thể không ghé mắt, một người phụ nữ với bộ tây trang đen, đầu tóc được tỉ mỉ chải gọn ra phía sau, dáng người cao khoảng 1m7, dưới chân mang một đôi giày cao khoảng 5cm, làm người ta không thể không nhìn được, “ Mẹ, chúng ta đến đây làm gì?”
Người phụ nữ đó dẫn một cậu bé khoảng 4 -5 tuổi, cậu bé đó mặc một bộ quần áo bóng chày màu xanh nhạt, tóc tơ xoăn xoăn, đôi mắt to tròn, không nhìn trái ngó phải là lại mang đôi mắt sáng long lanh nhìn mẹ mình.
Người phụ nữ đó lại cười cười, nhẹ nhàng nâng khoé miệng, nhưng lại thật tươi,”Chúng ta đến tìm ba ba của con!”
Người phụ nữ đó liền dẫn cậu bé hướng vào trong toà nhà.
“Xin chào tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?” Ở quầy tiếp tân một tiếp tân nhìn hai người trước mặt dịu dàng cười, trên mặt Đông Thu Luyện không có chút dao động nào, “Tôi đến tìm Tổng giám đốc của các người!”
“Này… Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Vậy nói tôi họ Đông…” Mấy cô tiếp tân còn đang bàn bạc về chuyện hai mẹ con đặc biệt này đến, nghe xong liền ngậm miệng.
Rất nhanh một người đàn ông mặc tây trang mang giày da vội vã chạy từ thang máy chuyên môn ra, nhìn thấy hai người lại cung kính cười: “Phu nhân, tiểu thiếu gia, hai người đến thành phố C khi nào, sao lại không nói cho chúng tôi biết, để chúng tôi đi đón hai người!”
“Không cần!” Cô vừa nói vừa dẫn cậu bé vào trong thang máy, thang máy từ từ đi lên, trong nháy mắt ở đại sảnh của Cao ốc Tiêu Thị nổ tung!
“Này uy uy ---- có thấy gì không, bã xã của BOSS đến, quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy nha! Quả nhiên rất xinh đẹp, các người có thấy bé trai đó không, vừa rồi trợ lí gọi là tiểu thiếu gia, quả thật cùng BOSS giống y như nhau!”
“Con trai ruột của BOSS có thể không giống nhau sao? Nhưng mà, gần đây BOSS cùng Bùi Tử Đồng có scandal ồn ào, chắc là phu nhân đến để khỏi binh hỏi tội!”
“Lần này có trò hay để coi…”
Bên kia đang thảo luận sôi nổi, thì bầu không khí bên này lạnh đến nổi rét run, Tiêu Hàn mặc bộ tây trang màu xám, ngồi trên ghế, vừa rồi anh cũng khϊếp sợ, anh không nghĩ sẽ gặp cô, Tiêu Hàn là con lai, mẹ của Tiêu Hàn là người Pháp, cho nên Tiêu Hàn có một đôi mắt màu lam tĩnh mịch, nếu có người nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy sẽ làm người đó chết đuổi trong đó! Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, lộ ra một tia gợi cảm cùng dã tính, góc cạch trên mặt rõ ràng không chút dao động nào!
Mà người phụ nữ đứng trước mặt anh không thể nghi ngờ là một mỹ nhân, vóc người cao gầy, tây trang được khoác trên người cô lại đem thân thể cô được phát họa lung linh hấp dẫn, tóc được búi gọn ra phía sau, đôi môi giống như được thoa một lớp son mỏng, sáng long lanh, hết sức mê người, đôi mắt tĩnh mịch giống như một cái giếng cổ không chút rung động nào, lộ ra sự mê hoặc!
Cậu bé có đôi mắt màu xanh giống như người đàn ông đó, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, nhưng lại sinh động mị hoặc, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, lại lộ ra vẻ non nớt!
“Ở đây tôi có một chút việc cần xử lý gấp, cha nói đem Tiểu Dịch đến cho anh!”
Người phụ nữ nói chuyện lạnh như băng, giống như bên ngoài của cô, nhưng không ai biết với vẻ ngoài bình tĩnh vậy nhưng bên trong lại cuồng loạn bất an, năm năm, đã năm năm không gặp, cô cho rằng cô sẽ bình tĩnh khi đối mặt với anh, nhưng lại là lừa mình dối người!
“Có thể, không thành vấn đề!” Tiêu Hàn dễ dàng đáp ứng, nếu lão gia tử lên tiếng, thì chính anh có thể nói cái gì!
“Tiểu Dịch tuổi còn nhỏ, tôi không hi vọng thằng bé thấy những chuyện không nên thấy, chuyện của anh ở bên ngoài tôi không xen vào, nhưng xin anh có chút trách nhiệm của người ba, tự quản chính mình cho tốt!” Đông Thu Luyện từ trước đến nay đều nói chuyện như vậy, không cho người cho một tia tình cảm nào, tựa như không có người nào địch nổi cô!
“Mẹ, khi nào đến đón con!” Tiểu Dịch ôm lấy bắp đùi của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cười cười, ngồi xổm xuống, “Khi mẹ hết bận sẽ đến đón con, Tiểu Dịch phải ngoan ngoãn nghe lời ba ba nha…”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hàn thấy Đông Thu Luyện cười, cho dù khi anh cùng cô kết hôn cô cũng không có cười như vậy đối với anh, thậm chí anh còn hoài nghi không biết người phụ nữ này có biết cười hay không, rất dễ nhận thấy chính là cô không cười cùng anh.
Lúc này bốn năm chiếc xe dừng ở cửa lớn của Tiêu thị, xung quanh người đi đường đều ngắm nhìn, có phải Tiêu thị xảy ra chuyện gì, rất nhiều cảnh sát từ trong xe đi xuống, các nữ tiếp tân ở quầy chưa từng gặp qua loại chuyện này, lập tức bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng tìm quản lí!
Quản lí cũng sợ hết hồn, nhưng lại nhanh chóng bình phục, cười nghênh đón:
“Cảnh sát, không biết ngài đến đây có việc gì?”
Cảnh sát đi đầu cầm một cái túi giấy, mở ra, là một tấm ảnh được đóng dấu đỏ, để trước mặt quản lí, “Có gặp qua cô gái này chưa?”
Khi nhìn thấy người trong ảnh, sắc mặt quản lí lập tức trắng bệch, người này nếu là lúc trước thì bọn họ không nhận ra nhưng hiện tại là người mà bọn họ đang bàn tán ngất trời, thì làm sao lại không biết? Sắc mặt quản lí trong nháy mắt tái nhợt, mồ hôi đổ đầy người.
“Đến cùng là thấy chưa?” Đằng sau là một người cảnh sát không kìm nén được lao đến, nắm lấy áo của quản lí, “Đã gặp thì là gặp, chưa thấy thì tức là chưa thấy, lề mề cái gì, mau nói, có tin là lão tử tôi bắn một cái hay không!”
“Đem hắn lôi xuống!” Người cảnh sát đi đầu trừng người sĩ quan cảnh sát đó, sau đó liếc nhìn quản lí: “Xem ra là đã thấy, làm phiền mời cô ấy ra, chúng tôi có chuyện cần cô ấy hỗ trợ điều tra!”
“Vâng, được!” Quản lí vừa muốn xoay người rời đi, thì một bên khác một âm thanh hùng hồn vang lên!
“Triệu đội trưởng, bước chân thật nhanh nha, đã đi đến Tiêu thị tìm người!” Mọi người hướng đến nơi phát ra âm thanh, một người đàn ông mặc quân trang, đôi ủng da quân đội nện từng bước trên mặt đá cẩm thạch, đằng sau còn vài người quân nhân được trang bị đầy đủ vũ trang, giống như là đang đánh trận, trong lúc nhất thời có chút ít giương cung bạt kiếm!
“Lệnh Hồ thượng tá, đạo lí thứ tự trước sau anh không hiểu sao!” Triệu Minh cười cười, nhưng nhìn Lệnh Hồ Càn bằng đôi mắt mang theo một tia tức giận, người này làm sao biết mà đến nơi này, bọn họ cũng là vừa nhận được tin tức nên mới vội vàng chạy đến, không nghĩ đến hắn chân sau đã đến nơi!
“Cô ấy đang ở chỗ này?” Lệnh Hồ Càn nhìn bộ dáng run rẩy của quản lí, khinh miệt hừ lạnh một cái, “Còn không mau mời xuống!”
Quản lí vội vàng phân phó người đi mời, bên này hai đội người không nhường nhịn chiếm cứ hai bên của cao ốc Tiêu thị, người ở hai bên nhìn nhau không vừa mắt, mặc dù không nói lời nào, không mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng bầu không khí đã hạ nhiệt rất nhiều, bầu không khí lạnh băng như vậy làm các tiếp tân bị doạ sợ, các cô gái làm tiếp tân chưa từng gặp qua tình huống như vậy!
“Phu nhân là tội phạm truy nã? Thế nào là cảnh sát cùng quân nhân đều đến đầy?” Một vài người nhỏ giọng thảo luận, còn nhìn động thái hai bên, sợ chọc giận bọn họ, mặc dù trên mặt được trang điểm kĩ càng nhưng không che giấu được sắc mặt trắng bệch!
“Ai mà biết, xem tình hình này, xem ra còn quan trọng hơn tội phạm truy nã, bằng không sao lại điều động nhiều người như vậy, BOSS của chúng ta thật đáng thương, khó trách nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua vị phu nhân này, nguyên nhân là do….”
“Câm miệng, cô ấy là người mà các cô có thể bàn tán sao!” Lệnh Hô Càn hừ lạnh một tiếng, hai cô gái đang thảo luận lập tức thân thể run rẩy, thiếu chút nữa khóc lên, Lệch Hồ Càn không phải là người thương hoa tiếc ngọc gì cả, lạnh lùng nhìn, sau đó không lên tiếng nữa, ngược lại Triệu Minh đưa tay sờ vành nón, nhàn nhạt liếc qua hai cô gái vừa thảo luận.
Bên này, Quý trợ lí gõ cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, “Sao vậy?” Tiêu Hàm lười biếng, giống như sự xuất hiện của Đông Thu Luyện cùng Tiều Dịch không liên quan gì đến anh!
“Phía dưới có nhiều cảnh sát còn có quân nhân, họ nói muốn tìm phu nhân!” Quý trợ lí mặc dù biết Đông Thu Luyện, cũng biết Đông Thu Luyện là bà xã của Tổng giám đốc, nhưng không biết nhiều về cô, hoặc có thể nói chính tổng giám đốc cũng chưa chắc đã biết rõ vợ mình bao nhiêu!
Tiêu Hàn nhướng lông mày, bất khả tư nghị nhìn Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện lại mười phần bình tĩnh sửa quần áo cho Tiêu Dịch: “Tiểu Dịch, mẹ muốn đi, đừng nghịch nữa!” Đang nói Đông Thu Luyện liếc nhìn Tiêu Hàn một cái, lại khôi phục như ban đầu không chút dao động nào, Tiêu Hàn cũng nhíu mày, thế nào mà hai cha con lại kém nhau xa như vậy!
“Nói thế nào đi nữa, cô cũng là phu nhân của họ Tiêu, tôi không muốn nhìn thấy có sự tổn hại danh dự của họ Tiêu, cũng không hi vọng vợ của tôi xuất hiện trên trang bìa báo pháp luật!” Tiêu Hàn híp mắt quan sát Đông Thu Luyện, kinh diễm giống như lần đầu gặp gỡ, chỉ là người phụ nữ này quá lạnh lùng, không biết là có tâm hay không? Có lẽ là có, nhưng mà không phải đổi với anh…
“Tôi nghĩ Tiêu tổng xuất hiện ở bìa tạp chí giải trí còn nhiều hơn so với xuất hiện ở tạp chí kinh tế, người nào mà không biết còn tưởng rằng Tiêu tổng là một minh tinh nào đó!” Đông Thu Luyện vẫn cường thế như vậy, không buông tha cho bất kì ai, Tiêu Hàn chỉ cười cười, Tiêu Dịch cúi đầu đếm ngón tay, mẹ a, sao mẹ không cho ba ba một chút mặt mũi nào hết vậy, Quý trợ lí không tự giác nuốt nước miếng một cái, quả nhiên phu nhân tổng giám đốc danh bất hư truyền.
Dám nói chuyện như vậy cùng tổng giám đốc ngoại trừ lão gia tử ra thì chỉ còn phu nhân đi!
“Hừ, hôm nay nhiều người vậy lại tìm đến cửa, tôi cũng thực hoài nghi ánh mắt nhìn người của ông nội, không biết ông có biết rõ hay không, không biết ông còn kiêu ngạo vì người cháu dâu này không!” Tiêu Hàn cười vuốt bút trong tay, trong mắt tràn đầy nghiền ngẫm!
Đông Thu Luyện sờ sờ đầu của Tiêu Dịch nói: “Tiểu Dịch, mẹ sẽ nhanh chóng đến đón con, con chớ học thói quen xấu của người nào đó, ngây thơ như vậy…” Nói xong cô trực tiếp xoay người bước ra ngoài, dáng cười của Tiêu Hàn trực tiếp sụp đổ, đây là lần đầu tiên có người không để anh vào mắt!
Tiêu Dịch lắc lắc đầu, “Ba ba, ba có biết là mẹ làm cái gì hay không?” Tiêu Dịch nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn sửng sờ, cô ấy không phải ở nhà rồi mang thai hay sao? Chẳng lẽ không phải? “Mẹ là pháp y, đương nhiên là thường xuyên đến cục cảnh sát…” Cuối cùng Tiêu Hàn không cời nỗi, người phụ nữ này….
Số lần gặp mặt của Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện có thể đếm được trên đầu ngón tay, số lần gặp nhau của hai người này rất ít ỏi, từ khi kết hôn đến bây giờ được 5 năm, nhưng số lần hai người gặp nhau đếm hai bàn tay cũng có thể đếm được!