Người phục vụ tới và Bonnie trả tiền. Rồi chị với tay qua bàn và vỗ nhẹ vào bàn tay tôi.
- Mình không có ý đổ dồn mọi chuyện này lên cậu cùng một lúc, Lauren, - Bonnie nói. - Mình cũng sửng sốt không kém gì cậu.
Muốn chắc ăn ư? Tôi nghĩ và hạ cái nhìn xuống bàn.
- Một vụ cướp có vũ trang ở DC? - Tôi thì thào, miệng tôi bỗng nhiên như nhét đầy bông. - Cậu có chắc không, Bonnie?
- Họ đã gửi cho bọn mình bản tóm tắt về sự trùng khớp với ADN ở mẫu máu tìm thấy trong vụ cướp có vũ trang tại một khách sạn ở DC. Nhưng vụ đó chưa phá được, và vẫn còn mở. Sự trùng khớp có nghĩa là bọn mình có những chất dịch vô danh ở hai hiện trường khác nhau. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tấm mền dùng gói Thayer. Và máu trong một phòng khách sạn ở DC.
Như thế có nghĩa gì? Rõ ràng họ chưa biết những thứ đó là của Paul. Dường như đấy mới là vấn đề, tôi nghĩ lúc vùi cái đầu tàn tạ vào hai bàn tay. Hình như mọi sự kết thúc ở điểm này.
Bonnie vẫn nói nhưng tôi hầu như không nghe thấy chị nói gì. Tôi chỉ còn biết chớp mắt và gật đầu. Điều không thể đã xảy ra. Lần đầu tiên, tôi thực lòng thôi quan tâm đến vụ của Scott. Tôi đã có một thứ sao lãng mới mẻ.
Gần năm năm trước, Paul đã dính dáng đến một vụ cướp có vũ trang trong một phòng khách sạn? Đầu tôi quay cuồng vì ý nghĩ ấy, rồi nhanh chóng dừng lại.
Vì điều đó là không thể. Nhưng ADN không nói dối.
Lúc tôi ngước nhìn, tôi thấy Bonnie đăm đăm nhìn mình, đợi một lời bình luận.
- Vậy việc này có nghĩa gì? - Tôi nói như thể không biết câu trả lời. - Victor Ordonez không gϊếŧ Scott ư?
Bonnie nhìn đám đông trên phố Mott qua cửa sổ. Trong mắt chị lộ vẻ đau đớn.
- Mình không biết. Làm sao mà biết được, hả Lauren? Có lẽ hắn chỉ mượn tấm mền của một người bạn, nhưng rõ ràng là đã gây nhiều nghi ngờ. - Chị nói. - Loại ngờ vực mà luật sư biện hộ có thể nói cả ngày. Chưa kể đến giới báo chí.
Tôi nhìn những chữ Tàu bằng neon trong tủ kính nhà hàng. Một con lươn màu đen trong bể nuôi cạnh ngăn chúng tôi đang đập đầu vào kính như cố làm tôi chú ý và nói điều gì đó. Này, Lauren. Sao cô không gào lên và chạy khỏi nhà hàng? Đừng ngừng lại cho đến lúc tới Bellevue.
Bonnie vuốt thẳng những tờ giấy trên mặt bàn, cho vào phong bì và nhét tất cả vào xắc của tôi.
- Nhưng mình quyết định rằng đây là loại nghi ngờ mà thành phố này, cơ quan này, vợ Scott và nhất là cậu, Lauren ạ, chẳng cần bác bỏ.
Chị chỉ cái xắc của tôi:
- Chính vì thế mình tặng nó cho cậu. Vụ này rút cạn sức lực của những người liên quan. Đây là món quà mình tặng cậu nghỉ hưu. Tên của thám tử ở DC và thông tin liên hệ ở đâu đó trong những tờ giấy này, nếu cậu còn muốn theo đuổi riêng. Hoặc cậu có thể vứt nó qua cầu Brooklyn. Tùy cậu.
Bonnie đặt nụ hôn thắm thiết lên trán tôi lúc chị đứng dậy.
- Có điều mình biết rằng là một cảnh sát, cậu làm những điều có thể. Đây không phải lỗi của chúng ta khi không làm trọn vẹn. Lauren ạ, cậu là bạn mình, mình yêu quý cậu và cậu xứng đáng được thế. Hẹn gặp lại cậu.
_________________